“Tất cả mọi người đem cặp sách, điện thoại mang lên đây.”
Nếu đổi lại thành bình thường, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu của Kỉ Tình.
Thế nhưng, biết rõ hiện tại không thể cùng y đối nghịch, bọn họ chỉ có thể làm theo, đem mọi thứ đặt lên bàn giáo viên.
Dư quang thoáng qua, không phát hiện gì lạ, lúc này, Kỉ Tình mới gật đầu, phá lệ dễ nói chuyện mà phất tay nói với Phó Hải :“Cậu đi thay quần áo đi.”
“Còn có các cậu, lên đây dọn sạch sẽ chỗ này cho tôi.
Một khi phát hiện dọn không sạch, liền để Hạ Nhật đến dọn lại lần nữa.” Cảm giác giữ chặt kim bài miễn tử, đơn giản là quá mức thoải mái.
Đám người giận mà không dám nói, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt vô tình của Kỉ Tình, trong lòng đã sớm đem đời tổ tông của y thăm hỏi ân cần.
Nhưng ngoài mặt, cũng chỉ có thể đè xuống cảm giác ghê tởm, đem những thứ này thu dọn.
Đến gần năm giờ chiều, lên lớp xuyên suốt hai buổi, toàn bộ quá trình đều ngồi nhìn Kỉ Tình chơi điện thoại, sắc mặt Tiêu Bắc cùng những người khác cũng đã sớm xấu đến cùng cực.
Cho đến khi tiếng chuông vang lên, bọn họ mới giống như tù nhân được đặc xá, vội vã đứng dậy.
Đồng thời còn cảm thấy may mắn, từ ngày mai cho đến cuối tuần cũng sẽ không còn tiết học của y nữa.
Chỉ là, sự thật chứng minh, bọn họ vui mừng quá sớm.
Kỉ Tình làm sao có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy được?
Lúc này, phía sau lưng bọn họ, âm thanh của ác ma liền đã vang lên :“Chờ đã.”
“Hạ Nhật ở lại, tôi còn có chút chuyện muốn nói với cậu.
Chúng ta đi lên sân thượng.” Nói nói, Kỉ Tình liền từ trong đống cặp sách kia lấy tới ba lô của Hạ Nhật.
Khi vừa đi đến bên cạnh cậu, y liền đưa tay, đem cổ tay của cậu nắm lấy, mặc cho cậu giãy giụa, kinh hoảng thế nào, trực tiếp lôi đi.
“Vô Song ca ca, em không muốn…hức…thầy Kỉ, van xin thầy đừng như vậy mà…”
Rất tốt, gặp ‘nguy hiểm’, đầu tiên lại lựa chọn cầu cứu nhân vật mục tiêu của y.
Còn có, mới như vậy liền khóc rồi? Cậu ta là làm bằng nước sao?
Vả lại, cái ngữ điệu kia lại là gì? Đừng có làm như y đối với cậu làm ra chuyện gì không bằng cầm thú vậy chứ!
Nhìn thấy Hạ Nhật bị Kỉ Tình lôi đi, trong tích tắc, đám hộ hoa sứ giả của cậu liền đã nhốn nháo lên, thậm chí, ngay cả một chút chậm trễ cũng không có, liền đã lập tức đuổi theo bọn họ.
Độc Cô Vô Song từ đầu tới cuối đều yên lặng đọc sách, lúc này, cũng từ từ đứng dậy, cho tay vào trong túi quần.
Sau khi đưa mắt nhìn theo bóng lưng trùng điệp của đám người, liền im hơi lặng tiếng theo sau.
“Kỉ Tình! Mau buông Hạ Nhật ra, Kỉ Tình!!!”
Mặc kệ bọn họ la lối om sòm, cùng với tiếng nức nở đáng thương của Hạ Nhật, Kỉ Tình liền dắt theo cậu một đường đi tới lầu năm của trường, trực tiếp lên thẳng sân thượng.
Buổi chiều đã tan học, nên trong trường cũng không còn lại bao nhiêu người.
Trên sân thượng, lại càng không có người nào khác.
Sau khi bước qua bậc thang, tiến vào trên sân thượng, cũng không có tâm tư nhìn ngắm tà dương, cùng với gió mát thoáng qua, Kỉ Tình liền lôi kéo Hạ Nhật tiếp tục đi tới.
Cuối cùng dừng lại bên cột thu lôi.
Dưới ánh mắt chấn kinh của Hạ Nhật, lúc này, Kỉ Tình lại bỗng dưng buông tay cậu ra, một cái nhảy lên, vô cùng dễ dàng đem đai đeo của ba lô treo vào trên nhánh của nó.
Hạ Nhật so với Kỉ Tình lùn hơn ròng rã một cái đầu, nên nhìn xem ba lô ở trên cao, cậu ngay tức khắc liền lộ ra thần sắc tuyệt vọng, thử nhón chân, đưa tay, nhất quyết muốn đem ba lô lấy xuống.
Thế nhưng, trên cơ bản đều không mang lại ích lợi gì, với không tới liền là với không tới.
Lúc này, theo một loạt tiếng bước chân vang lên, đám người Tiêu Bắc cùng Phó Hải cũng đã bước vào cửa sân thượng.
Lúc này, mưu kế sơ bộ hoàn thành, Kỉ Tình liền xoay người, bỏ mặc Hạ Nhật, nhanh chóng cùng bọn họ đi lướt qua nhau.
Mà bọn họ hiện tại, cũng không có người Kỉ Tình phiền toái, ai bảo trong mắt bọn họ ngoại trừ Hạ Nhật ra liền đã không còn thứ khác làm gì?
Từng bước một bước ra khỏi cửa sân thượng, lúc này, Kỉ Tình mới nhìn thấy Độc Cô Vô Song đang đứng tựa người vào trên vách tường.
Cũng không quá để tâm, Kỉ Tình trước hết liền tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình mà xoay người, nắm tay vịn của cửa sắt, dùng sức đem nó kéo lại.
Nghe thấy tiếng động nặng nề ở đằng sau, lúc này, đám người Hạ Nhật rốt cuộc mới chú ý tới nơi này.
Nhìn thấy Kỉ Tình đem lối ra đóng lại, bọn họ ngay tức khắc liền biến sắc, vội bỏ qua ba lô, nhanh chóng chạy tới.
Chỉ là, tốc độ chạy của bọn họ, hiển nhiên sẽ không nhanh bằng tốc độ đóng cửa của Kỉ Tình.
Trong nháy mắt, cửa sắt liền đem lối đi hoàn toàn che lại.
Y còn vô cùng ‘tri kỉ’, đem khóa sắt cài vào.
‘Ầm ầm ầm’ Kỉ Tình chỉ vừa mới khóa cửa, bên kia liền đã truyền tới tiếng đập cửa chấn động màng nhĩ, cùng với tiếng mắng của đám người.
Tự động lượt bỏ những âm thanh này, Kỉ Tình chỉ vô cùng tùy ý nói :“Chúng ta sẽ chơi một trò chơi, tên gọi là ‘Hành Trình Tự Cứu’.”
“Hiện tại, ở trước mặt các cậu có ba lựa chọn, một, dùng sức đem cửa sắt này đánh ngã - nếu các cậu không thấy mệt và cảm thấy bản thân mình là siêu nhân.”
“Hai, đứng trên sân thượng nhảy xuống.
Đây chỉ là tầng năm mà thôi, dù cho bên dưới là bê tông, cẩn thận một chút khả năng cao cũng sẽ không chết, cùng lắm gãy tay gãy chân.
Đương nhiên, nếu các cậu có cánh, vậy thì xem như tôi chưa nói gì đi.”
“Về phần lựa chọn thứ ba, chính là ngồi đây một đêm, chờ đợi.
Sáng mai bảo vệ sẽ lên đây mở cửa sân thượng, cứu các cậu ra.”
Nghe thấy lời nói của Kỉ Tình, đám người liền điên cuồng mắng mỏ, căn bản là không muốn lựa chọn.
Theo bản năng liền luồn tay vào túi quần, tìm điện thoại, nhưng đồng loạt, sắc mặt của bọn họ đều trở nên cứng đờ.
Cmn, điện thoại bị lấy mất rồi!!!.