“Bội Khả, bà xem xem, bộ quần áo này của tôi trông có ổn chưa?” Một bên sửa lại đóa hoa trên túi áo vest cũng như cà vạt, một bên, Kỉ Hiếu Nguyên lại nôn nóng hỏi.
Đang sửa sang hoa tai, nhìn thấy bộ dạng căng thẳng này của ông, Phương Bội Khả liền không chút do dự phì cười, khinh bỉ châm chọc :“Là ai nói không nhận đứa con trai đó nữa vậy chứ? Hiện tại lại sửa soạn đến tỉ mỉ như vậy là làm cho ai nhìn đâu?”
“Cái bà này, vì sao lại nói như vậy chứ?” Trên mặt nóng rần, mặt mo có chút không chịu nổi, Kỉ Hiếu Nguyên liền giận dữ trừng Phương Bội Khả một cái, thấp giọng khuyên ngăn :“Một lát nữa, khi gặp được Kỉ Tình, bà đừng có nói bậy nói bạ trước mặt nó đó.”
“Cũng đừng nói là tôi năn nỉ bà mang mình theo…”
“Được rồi, được rồi, đúng là sĩ diện.” Chỉ là thuận miệng cảm khái một chút mà thôi, biết rõ tính cách của chồng mình, Phương Bội Khả cũng liền không tiếp tục vạch trần ông.
Hôm nay là hôn lễ của Kỉ Tình và Độc Cô Vô Song.
Bất kể là tiền chuẩn bị hay của hồi môn, đều là do Kỉ Tình dùng chính tiền lương cũng như bán hết vật sở hữu của mình để mua sắm.
Đương nhiên, còn bao gồm cả chiếc mô tô đời mới nhất kia.
Hôn lễ diễn ra tại một nhà thờ ở nội thành.
Bởi vì không có thân bằng hảo hữu gì quá nhiều, nên ngoại trừ một chút trưởng bối, Kỉ Tình cùng Độc Cô Vô Song cũng không mời bao nhiêu khách nhân.
Đây có lẽ là một trong những nghi lễ kết hôn vắng vẻ, tẻ nhạt nhất từ trước tới nay.
Ở trước cửa lớn của nhà thờ, xe của Kỉ Hiếu Nguyên và Phương Bội Khả rốt cuộc cũng tới nơi.
Mà nhị thúc của Độc Cô Vô Song, so với bọn họ thì lại càng đến sớm hơn nhiều.
Ông ấy dáng người mập mạp, khá lùn, cùng những ông chủ lớn trong giới thương nghiệp cũng không có quá lớn khác biệt.
Rất khó để đem ông liên tưởng đến mấy chữ ‘hắc đạo lão đại’.
Có lẽ, ở nơi này, ngoại trừ hai vị đương sự ra, ông liền chính là người quan tâm mối hôn sự này nhất, dù cho là vì lòng riêng.
Nhìn thấy xe của Kỉ gia dừng lại trước cửa, ông liền đã chỉnh lại áo vest, mỉm cười không chút thất lễ đi ra, cùng Kỉ Hiếu Nguyên bắt tay :“Kỉ bộ trưởng nghe danh đã lâu, hôm nay mới được may mắn nhìn thấy.
Quả nhiên là so với lời đồn còn phải uy nghiêm, bá khí hơn.”
“Ha ha, đâu có đâu có, vị này có lẽ là Lâm tổng đi?” Ngoài miệng khiêm tốn, nhưng Kỉ Hiếu Nguyên rõ ràng rất hưởng thụ những lời này của ông ta.
Bất giác nhìn đối phương cũng thuận mắt hơn nhiều.
Sau đó, hàn huyên vài câu, Lâm Siêu liền mời Kỉ Hiếu Nguyên vào trong, đoàn người vừa vặn cũng bắt gặp Độc Cô Vô Song đang ngồi nghe cha xứ dặn dò về chuyện nghi lễ.
Lúc này, dư quang nhìn thấy Kỉ Hiếu Nguyên cùng Phương Bội Khả, đã sớm nhìn qua ảnh của bọn họ, Độc Cô Vô Song trong tích tắc liền đứng dậy, cung kính chào hỏi :“Dì, thúc.”
“Hừ.” Đánh giá Độc Cô Vô Song từ trên xuống dưới, nghĩ tới thằng nhãi này chính là người đã dụ dỗ con trai của mình phản nghịch, Kỉ Hiếu Nguyên liền không hề cho hắn sắc mặt tốt.
Chỉ là, một giây sau, eo của ông đã bị một bàn tay nhéo mạnh, đau đến suýt kêu lên, nhưng may mắn là có thể nhịn xuống.
“Ha ha, con chính là Vô Song à? Quả nhiên là anh tuấn phi phàm.
Nghe Kỉ Tình nói, hiện nay con còn đang đi học à?” Phương Bội Khả mỉm cười tươi rói hỏi, ấn tượng đầu tiên về chàng ‘rể’ này, hiển nhiên cũng rất không tệ :“Đều đã sắp kết hôn rồi, còn gọi bằng dì, chú sao?”
Phản ứng rất nhanh, Độc Cô Vô Song ngay tức khắc liền sửa lời, gọi ra hai từ mà bản thân đã rất lâu chưa có cơ hội gọi :“Cha, mẹ.”
Nụ cười trên mặt Phương Bội Khả càng thêm sâu, về phần Kỉ Hiếu Nguyên, mặc dù không đáp lại, nhưng cũng xem như là ngầm chấp nhận.
Hôm nay, Độc Cô Vô Song đang mặc một bộ lễ phục màu trắng, là đồ định chế, cùng đôi với Kỉ Tình.
Áo vest vừa vặn ôm sát người, trước ngực lại cài vào một đóa hoa hồng trắng.
Đầu tóc đã được tỉ mỉ chải chuốt qua.
Cả người đều sáng ngời, rực rỡ hơn thường ngày vô số lần.
Sau khi sắp xếp xong cho cha mẹ Kỉ Tình, Độc Cô Vô Song liền nhấc tay, nhìn xem chiếc đồng hồ đắt tiền đeo trên cổ tay của mình.
Khoảng cách hôn lễ cử hành còn có phút.
Theo lời Phương Bội Khả nói, thì y cũng đã sắp tới đây.
Nhưng dù là thế, tâm tình nôn nóng, thấp thỏm của Độc Cô Vô Song vẫn không thể nào dằn xuống được.
Không ngừng đi tới đi lui, chờ đợi từng giây từng phút trôi qua.
Giống với Phương Bội Khả nói, lúc này, xe hoa của Kỉ Tình đã đang trên đường tới, khoảng cách lễ đường không tính là quá xa.
Thế nhưng, thời khắc này, cư nhiên lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Phía trước xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, khiến cho cả con đường đều bị tắc nghẽn.
Hiện tại, từng dãi xe hơi đang xếp hàng dài mấy trăm mét, trong khoảng thời gian ngắn, căn bản là không cách nào vượt qua được.
“Tài xế, hiện tại đi vòng lại, rẽ sang đường khác cần phải mất bao nhiêu phút mới tới được nơi cử hành hôn lễ?” Nhìn chằm chằm con số hiển thị trên điện thoại, chân mày Kỉ Tình liền cau lại với nhau.
Ở phía trước, tài xế ngay lập tức liền ngoái đầu, cho ra phán đoán :“Đại thiếu gia, nếu hiện tại chúng ta vòng xe lại, sẽ phải mất gần phút để đến lễ đường.”
“ phút? Có cách nào nhanh hơn không?” Chỉ còn chưa đến mười phút, hôn lễ sẽ phải cử hành rồi.
“Đã không còn, trừ phi tình trạng kẹt xe phía trước được giải quyết.”
Sư tôn và Vô Song sắp đám cưới..