Nhìn xem Cố Thừa Trạch, không thể làm gì khác hơn, Kỉ Tình chỉ có thể lê tấm thân già này, dùng tư thế bế công chúa đem hắn ôm lên.
Cũng may, tuy yêu đan mất đi, nhưng thể lực của nguyên chủ xem như cũng tạm được, nếu không, bọn họ cứ nằm đây chờ chết là được rồi.
Nhanh chóng về tới quán trọ, đem một con tuấn mã cột trên xe ngựa thả ra, Kỉ Tình liền nửa nâng nửa dìu, đem Cố Thừa Trạch vắt ngang trên yên ngựa, bản thân lại nhanh chóng nhảy lên, thúc ngựa chạy đi.
Giây phút vừa xông ra khỏi quán trọ, dư quang không nhịn được mà nhìn về phía chân trời sau lưng, Kỉ Tình liền đã nhìn thấy được một đoàn mây đen đang nhanh chóng kéo tới.
Bên trong mơ hồ hiện ra thân ảnh của một đám yêu binh hung thần ác sát.
Đương nhiên, còn có cả Kim Dực Kỳ Lân với đôi cánh màu vàng kim lóa mắt, sải cánh dài hơn trăm thước, có thể xuyên thấu mây đen.
Mặc dù biết Thái Ly đang ở đó, nhưng Kỉ Tình lại rất xoắn xuýt, căn bản là không muốn gặp hắn.
Bởi vì y biết rõ, Thái Ly ở thế giới này, chỉ là một luồng huyễn tượng mà thôi.
Thái Ly thật sự, đã sớm tử trận trong cuộc chinh phạt mấy ngàn năm trước, một phần hồn phách đều đã dung nhập vào người của Độc Cô Vô Song.
Hiện tại gặp mặt, ngoại trừ phiền phức cùng cảm giác day dứt, liền đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Cho nên, tốt nhất vẫn là vĩnh viễn đừng gặp lại…
Suy nghĩ như vậy, Kỉ Tình liền đã không còn lưu luyến nữa, đem tầm mắt thu hồi, nhanh chóng phóng ngựa rời đi.
------------------------
Cố Thừa Trạch hôn mê không lâu, rất nhanh liền bị phơi nắng đến tỉnh lại.
Cả người có chút hư thoát, ánh vào mắt Cố Thừa Trạch liền là thái dương chói chang trên đỉnh đầu, còn có bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.
Dùng ngón tay day day mi tâm, lúc này, Cố Thừa Trạch mới phát hiện ra được tình huống của mình là gì…
Cả người được đặt vào trên một tấm ván gỗ lớn, cột chặt vào trên lưng ngựa, chậm rãi kéo lê trên đất.
Mà đoạn đường xung quanh, ngoại trừ vách đá cheo leo khô cằn, liền đã không còn gì khác nữa.
“Tê…” Nhẹ rít vào một ngụm khí, Cố Thừa Trạch chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc đến mức muốn bốc khói.
Chỉ là, ngay khi hắn chuẩn bị lên tiếng, thì tầm mắt của hắn liền đã bị hình ảnh trước mắt thu hút.
Chỉ thấy lúc này, Kỉ Tình đang cưỡi trên lưng ngựa, để ngựa nhàn tản đặt vó trên đất đá nóng rực.
Bởi vì góc độ ảnh hưởng, nên hắn chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng của y, cùng với chín cái đuôi đang bị gió thổi phất phới trong không trung, tựa như hỏa diễm giữa hoang mạc.
Không biết có phải nghe thấy tiếng hấp khí của hắn hay không, lúc này, người đang ngồi trên yên ngựa kia liền đã ngoái đầu.
Từng lọn tóc đen bị gió thổi bay, tiêu diêu tự tại.
“Tỉnh?”
Thấp giọng hỏi, cũng không cần Cố Thừa Trạch đáp lời, lúc này, Kỉ Tình liền đã từ bên hông tháo xuống một bình nước, ném về phía hắn :“Uống đi.”
Không chút luống cuống tiếp được bình nước, sau khi đem nước lạnh rót vào cuống họng, xoa dịu cảm giác khát khô kia, Cố Thừa Trạch mới yếu ớt mỉm cười, dùng tay áo đem mồ hôi trên mặt lau đi.
“Ngươi cười cái gì?” Đầu óc bị nắng hong khô rồi? Hay dây thần kinh bị chập mạch?
“Không có gì, chỉ là có hơi bất ngờ mà thôi.
Ta vốn cho rằng, bản thân sẽ tỉnh lại trong lao ngục của yêu tộc, hoặc thậm chí sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.” Nhìn xem bình nước trong tay, Cố Thừa Trạch liền nhẹ giọng than thở :“Không ngờ rằng, ngươi cư nhiên lại không thừa cơ bỏ trốn.”
“Hơn nữa, còn mang theo ta cùng đi.”
“Tiểu hồ ly, nói thật đi, có phải là ngươi đã phải lòng ta rồi không?” Rõ ràng bản thân đã suy yếu cùng cực, nhưng Cố Thừa Trạch vẫn có tâm tư cùng Kỉ Tình nói đùa.
Thế nhưng, đối với sự trêu đùa của hắn, Kỉ Tình tựa hồ lại không hề phát giác, trái lại, còn nghiêm túc đối đãi :“Thì đã sao? Vậy còn ngươi? Ngươi đối với ta cảm thấy thế nào? Có động tâm không?”
“Hả?” Vốn muốn làm khó đối phương, bây giờ lại biến thành tự mua dây buộc mình, Cố Thừa Trạch liền không khỏi cười khổ, cảm khái :“Tiểu hồ ly, ngươi thật sự là không thú vị chút nào…”
“Nhàm chán.”
“…” Bàn tay nắm lấy dây cương hơi siết chặt, Kỉ Tình liền có xúc động muốn đem kẻ nào đó bỏ lại, để hắn phơi thành thây khô.
Quả nhiên, y đúng là già rồi, càng ngày càng không hiểu được suy nghĩ của đám oắt con này.
Tiếng vó ngựa ‘lộc cộc’ vang lên một cách đều đặn, đặc biệt vang dội giữa hạp cốc khô cằn, không một bóng người.
Thái dương trên cao tỏa ra nhiệt khí kinh người, chiếu rọi vào trên thân ảnh cả hai, tạo thành một cái bóng chồng chéo vào nhau, kéo dài trên đất.
Lúc này, gác tay lên trán, Cố Thừa Trạch liền híp mắt nhìn về phía chân trời đằng xa, không nhanh không chậm lẩm bẩm :“Ta cũng không biết nữa.
Chỉ là khi ở bên cạnh ngươi, ta cảm thấy rất vui, cũng rất thỏa mãn…”
“Nhưng cũng không hoàn toàn, nói đúng hơn một chút, thì chỉ cần nhìn thấy ngươi, tâm của ta liền đã trở nên nhu hòa rồi.”
“…Nói không chừng là ta động tâm với mấy cái đuôi đó của ngươi đi, dù sao sờ vào cũng rất thoải mái.”
“…” Nghe thấy tiếng cười khẽ của nam nhân, Kỉ Tình liền lười để ý đến hắn nữa, triệt để xem hắn thành không khí.
Biếи ŧɦái.
Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ không có gì để nói ngoài chuyện sờ đuôi nữa à?.