Kỉ Tình cũng không nán lại bên ngoài quá lâu, rất nhanh liền đã quay về Tiêu Dao Đỉnh.
Chỉ là, dù ngoài miệng nói tha thứ cho đám nghiệt đồ đó, nhưng sau khi trở về, Kỉ Tình vẫn là phạt bọn họ mỗi ngày đều quỳ ván giặt đồ ba canh giờ, duy trì trong suốt một tháng.
Đương nhiên, kèm theo đó còn có hình phạt cấm dục.
Đặc biệt là việc, y còn hạ xuống mệnh lệnh, cấm bọn họ đến gần bản thân trong vòng khuôn viên ba thước, để bọn họ nhìn được nhưng không ăn được.
Về phần Luân Hồi Kính, thì hiển nhiên cũng biến thành vật trong tay của Kỉ Tình, được y mang về.
Thoáng chốc, hơn hai tháng cũng đã trôi qua.
Đám nghiệt đồ này rốt cuộc vẫn là nói được làm được, đối với Kỉ Tình có thể nói là nói gì nghe nấy, không dám phản bác.
Chỉ có điều, cả ngày đều trưng ra bộ mặt u oán, khiến cả Tiêu Dao Đỉnh đều giống như lãnh cung, chướng khí đầy trời, mà bọn họ liền là oán phụ nơi khuê phòng.
Mỗi khi nhìn thấy y đều sẽ trưng ra một đôi mắt uất ức, phảng phất y đã làm chuyện gì tàn nhẫn khôn cùng.
Chỉ có điều, biết rõ bọn họ là loại tính tình gì, một khi được đối xử tốt, đuôi liền sẽ ngoảnh lên tận trời, Kỉ Tình cũng liền triệt để bỏ mặc bọn họ, không chút dao động.
Thế nhưng, dù cho không còn làm cho Tiêu Dao Đỉnh gà bay chó sủa nữa, nhưng đám nghiệt đồ này, ngoài mặt nhìn như ngoan ngoãn, nhưng trên thực tế, vẫn đang âm thầm theo dõi y sít sao, hơn nữa còn chia nhau ra canh giữ, y đi tới đâu liền sẽ đi theo tới đó.
Tựa hồ, lần trước y đến thanh lâu tìm tiểu quan đã để lại bóng ma tâm lý cho bọn họ.
Chỉ là, ngày qua ngày, Kỉ Tình chung quy vẫn là không nhịn được.
Rõ ràng là y đang trừng phạt bọn họ, nhưng càng ngày, tại sao lại càng giống như y mới là tội nhân, mà bọn họ là tới giám thị y vậy?
Càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, Kỉ Tình liền suy nghĩ, có lẽ là do bản thân đã quá nhẹ tay rồi, nên mới không thể khiến đám nghiệt đồ này nhớ lâu được.
Cho nên, đắn đo một chút, y liền lựa chọn để bọn họ đau khổ thêm một tí nữa.
Nhưng trước hết, y phải tìm cách tranh thủ thời gian để trốn trước đã.
Ai bảo đám nghiệt đồ này cứ giống như keo da chó, bám chặt lấy y không buông chứ?
Độc Cô Duy Ngã không được, bởi vì nhìn thấy hắn, y liền không nỡ nhẫn tâm.
Cố Thừa Trạch tâm tư tỉ mỉ, lại càng không được.
Về phần Lục Dạ… vẫn là nên suy nghĩ trong lòng thôi, vô kế khả thi.
Cho nên, vẫn là Độc Cô Vô Song dễ dàng hạ thủ nhất!
Lựa chọn xong mục tiêu, bắt đầu hồi tưởng lại khoảng thời gian bản thân công lược bọn họ trong tám vị diện kia, Kỉ Tình liền bắt đầu chờ thời cơ, đến ngày Độc Cô Vô Song ‘thay ca’.
Lúc này, thời gian cũng đã sắp chuyển đến giờ Tuất, sắc trời tối đen như mực, mơ hồ có mây đen bủa vây, có lẽ không bao lâu nữa liền sẽ đổ mưa.
Trước cửa phòng Kỉ Tình, Độc Cô Vô Song lúc này cũng đã giống như thường khi, yên lặng đứng thẳng, lưng tựa vào trên vách tường, sắc mặt bình thản, lạnh bạc, một thân hắc y nội liễm, cổ áo kéo cao, đem phần cằm cùng sườn mặt đều hoàn toàn che phủ.
Là một tu sĩ, hai ba ngày không ngủ, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện gì to lớn.
Đúng lúc này, ngay khi Độc Cô Vô Song vẫn còn đang đứng nhìn bầu trời, thì cửa phòng bên cạnh hắn liền đã ‘cót két’ một tiếng, chậm rãi mở ra.
Gần như trong tích tắc, hắn cũng đã đứng thẳng người, quay đầu nhìn sang.
“Đã khuya như vậy, ngươi còn đứng đây làm gì?”
“Sư tôn.” Cung kính thỉnh an, đã sớm cùng ba người khác chuẩn bị sẵn lý do thoái thác, khiến Kỉ Tình không thể cự tuyệt, Độc Cô Vô Song liền bình tĩnh đáp.
“Ta đứng hầu bên ngoài, là vì chỉ cần khi sư tôn lên tiếng, liền sẽ có thể lập tức tiến vào hầu hạ ngài, tỉ như bưng trà, rót nước, thay nến.
Đương nhiên, còn bao gồm cả việc bảo vệ an nguy cho ngài, đề phòng bất trắc.”
“À…” Nhẹ giọng nga một tiếng, dùng đầu gối để nghĩ, Kỉ Tình cũng biết, những lời này nhất định là Cố Thừa Trạch dạy hắn nói.
Dù sao, phong cách nói chuyện của Độc Cô Vô Song cũng không có lưu loát như vậy.
Chỉ có điều, lúc này, căn bản đã không cần để ý đến mấy vấn đề loạn thất bát tao đó, hơi nheo mắt nhìn gương mặt có vài phần anh tuấn của Độc Cô Vô Song, quan sát kĩ càng lãnh ý giữa hai đầu lông mày của hắn, Kỉ Tình liền xoay người, đi vào trong.
Thế nhưng, Kỉ Tình lại ngàn vạn không ngờ, bản thân đã đánh giá cao EQ của tên ngốc này rồi.
Bởi vì y đã ám chỉ rõ ràng như vậy, còn cố tình để cửa lại cho hắn, hắn thế mà chỉ nhanh chóng bước tới, kính cẩn vươn tay…đem hai cánh cửa khép lại, còn đạm đạm nhắn nhủ :“Đêm khuya gió lạnh, sư tôn nhớ đóng kín cửa sổ, khoác thêm áo ngoài…”
Thời khắc này, Kỉ Tình cũng không biết nên vì hành vi ‘chính nhân quân tử’ này của hắn cảm thấy tự hào, hay là cảm thấy bất lực.
Tự nhìn xuống lớp trung y màu trắng đang khoác hờ trên người mình, hít sâu một hơi, cố để gân xanh trên trán lắng xuống, Kỉ Tình liền trực tiếp quay lưng lại, quyết định dùng phương pháp thô bạo nhất giải quyết vấn đề.
Nhân lúc Độc Cô Vô Song còn chưa kịp phản ứng, y liền đã hai ba bước đi tới, duỗi tay nắm lấy cổ áo của hắn, đem hắn lôi vào trong phòng, lại dùng chân đem cửa phòng đá lại.
Động tác chỉ có thể dùng hai chữ ‘thô lỗ’ để hình dung.
Kỳ thực, Kỉ Tình vẫn còn có một phương án khác đơn giản, nhẹ nhõm hơn có thể áp dụng nữa, đó chính là dùng vũ lực quét ngang, đem bọn họ toàn bộ đều đánh bẹp, sau đó ngang nhiên phất tay áo ly khai.
Dù sao, bốn người bọn họ góp lại chung một chỗ cũng không phải là đối thủ của y.
Nhưng không biết vì cớ gì, y lại cứ đi lựa chọn cách thức vòng vo, lãng phí thời gian và tinh lực như thế này.
Có lẽ là bởi vì, người xưa có câu, người khi yêu vào, trí thông minh liền sẽ bị tuột dốc không phanh.
Hơn nữa còn kèm theo di chứng mắt mù..