Sức lực của Độc Cô Vô Song so với sức tưởng tượng của Kỉ Tình lại càng phải lớn hơn rất nhiều. Thậm chí, dù dùng hết sức lực, y vẫn như cũ không thể làm hắn dao động mảy may.
Bàn tay hắn tựa như gông xiềng, dễ dàng khống chế nhất cử nhất động của y.
Cổ tay y mặc dù không nhỏ gầy như nữ tử, thế nhưng, vẫn như cũ bị hắn dễ dàng dùng một bàn tay áp lên đỉnh đầu.
Môi lưỡi của hắn không ngừng dây dưa cùng môi lưỡi của y, tựa như người đi giữa sa mạc lâu năm, cường ngạnh cướp đoạt mật dịch trong miệng y. Lúc thì hung hăng càn quấy, lúc lại trằn trọc hút vào.
"Ưm..."
Nghe thấy Kỉ Tình phát ra giọng mũi kiều mềm, tâm của Độc Cô Vô Song liền đập càng thêm nhanh chóng. Bàn tay lại cẩn thận tỉ mỉ, mô tả dọc theo đường cong của cơ thể y, cuối cùng dừng lại ở trên dây lưng thêu kim tuyến của long bào.
Buông tha cho đôi môi đã kiều diễm ướt át của người dưới thân, Độc Cô Vô Song liền không kìm được sự mê luyến mà cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên cánh môi câu nhân kia, khàn khàn gọi:"Bệ hạ..."
"Độc Cô Vô Song, mau buông trẫm ra!" Vừa thẹn lại vừa giận, phượng nhãn của Kỉ Tình liền hung hăng trừng kẻ to gan dám ngang nhiên ăn đậu hũ của chính mình:"Nếu ngươi còn dám làm càn, ngày mai, trẫm nhất định sẽ hạ chỉ trảm đầu ngươi!"
Mặc dù không biết bản thân có thể sống tiếp đến ngày mai không, nhưng đó cũng không trở ngại Kỉ Tình "hung tợn" dọa dẫm Độc Cô Vô Song.
Chỉ là, đối diện với sự giãy nảy, đe dọa của y, Độc Cô Vô Song lại chỉ thờ ơ, lựa chọn không nhìn. Không những vậy, còn cúi thấp đầu, ghé vào bên vành tai của y, dùng giọng điệu trầm lắng nói ra một câu nói vô sỉ.
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Có thể may mắn cùng bệ hạ cộng độ xuân tiêu, thần dù chết, cũng sẽ ngậm cười nơi chín suối."
"Vả lại, thần nói gì cũng là nghĩa tử của tiên hoàng, là vương gia khác họ được chính ngài ấy đích thân phong. Bệ hạ muốn giết thần, cũng phải cung cấp một lý do thiết thực cho bá quan văn võ."
"Chẳng lẽ ngài muốn nói cho bọn họ biết, long thể của ngài bị thần xâm phạm?"
"Ngươi!" Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, làm Kỉ Tình không khỏi rùng mình. Nhưng so với đó, y lại càng không dám tin tưởng, một nam nhân thanh lãnh, lạnh bạc như hắn, cư nhiên lại có thể nói ra những lời như vậy.
Không để Kỉ Tình mắng chửi, Độc Cô Vô Song liền đã đột ngột ngậm lấy vành tai ửng hồng của y. Bắt đầu mút vào, dùng đầu lưỡi miêu tả ra hình dạng của nó.
Đồng thời, hai ngón tay của hắn cũng đã kẹp lấy nút thắt trên đai lưng của y, chậm rãi đem nó rút ra.
Dây lưng trơn trượt rơi xuống, trong nháy mắt, vạt long bào liền trở nên lỏng lẻo. Độc Cô Vô Song rất thuận lợi liền đem dây lưng của y triệt để rút đi, lại nhanh chóng đem vạt áo kéo sang hai bên.
Từng tầng lại từng tầng, Độc Cô Vô Song làm rất chậm, mang theo một cỗ cảm giác nghi thức.
Long bào cùng kim sắc trung y dưới sự xâm lược của hắn, đều không may mắn thoát khỏi, trực tiếp bị vén ra. Trong nháy mắt, từng tảng da thịt trắng nõn, tựa như kim tinh bạch ngọc liền triệt để phơi bày ra, cùng màu da có phần rám nắng của hắn tạo thành đối lập rõ rệt.
Mím chặt môi, khẽ nhích người, mong muốn tìm cách che đậy thân thể khỏi tầm mắt rực sáng của nam nhân, Kỉ Tình chỉ có thể ép bản thân trở nên "hung tàn" nhất có thể:"Còn dám nhìn, ta đem mắt của ngươi đào ra..."
Chỉ là, Kỉ Tình có lẽ ngàn vạn không ngờ được, y càng quật cường, càng hung hăng, lại càng dễ dàng khơi gợi cảm giác chinh phục của nam nhân.
Quả nhiên, ngay sau đó, Độc Cô Vô Song liền đã đưa tay, cẩn thận đem mũ miện trên đầu y gỡ ra. Ngay tức khắc, dãi tóc đen như mực của y liền đã buông xõa ra, rũ xuống giường.
Vài sợi tóc theo quán tính, bắt đầu rơi vãi vào trên sườn mặt tịnh lệ của Kỉ Tình, mang theo một loại cảm giác rũ rượi, mong manh, làm người dâng lên xúc động muốn hung hăng chà đạp y.
Cũng không kháng cự dục vọng của mình, lúc này, Độc Cô Vô Song cũng đã ở trên cổ của y đặt xuống một nụ hôn.
Nói là hôn, chi bằng gọi là gặm cắn thì lại càng đúng hơn. Răng nhanh của hắn không chút lưu tình, bắt đầu gặm lấy da thịt non mềm trên cổ của y, lại dùng sức mút vào, để lại từng dãy dấu hôn xanh đỏ.
"Hức...đau...ngươi đừng cắn! Mau tránh xa ta ra!" Liên tục lắc đầu cự tuyệt. Thời khắc Độc Cô Vô Song bắt đầu liếm cắn đến trên động mạch của mình, toàn thân Kỉ Tình đều thoáng cứng đờ, trên dưới nổi lên một lớp lông tơ.
Y thật sự không hiểu, rõ ràng không lâu trước hắn vẫn còn không mặn không nhạt đối xử với y. Chỉ mới trải qua không lâu, tâm tính của hắn tại sao lại bỗng dưng chuyển biến °? Cư nhiên lại còn làm ra loại chuyện này với y!
Rốt cuộc, là chỗ nào xảy ra trục trặc chứ? Là hệ thống đang giở trò quỷ sao? Tại sao mục tiêu công lược luôn muốn đè y?
"Bệ hạ, ngài không chú tâm." Nhận thấy sự thất thần trong chớp mắt của y, Độc Cô Vô Song liền có điểm không vui nói.
Tựa như đang cố tình trừng phạt cho chuyện này, hắn liền há miệng, trực tiếp cắn vào trên bả vai của y.
Độc Cô Vô Song dùng sức không lớn, nhưng chung quy vẫn mang đến tổn thương.
Trong nháy mắt liền đem ba hồn bảy phách vừa thất lạc của Kỉ Tình kéo trở về. Làm y không khỏi đau đớn kinh hô:"A..."
Chỉ là, cũng không để Kỉ Tình đau đớn quá lâu. Sau khi nhận thấy ánh mắt tức giận của y, biết rõ mình thành công, Độc Cô Vô Song cũng liền rũ mắt, nhìn xem dấu răng hồng hồng cùng với nước bọt vừa tạo thành trên bả vai của y.
Sau đó, đã vươn đầu lưỡi, cẩn thận đem dấu vết liếm láp.
Lúc này, gai óc đều nổi lên từng đợt, Kỉ Tình cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất - Cái tên này là chó sao? Vì sao hết cắn thì lại liếm y chứ?
Người ta là chó thật mà, một con Becgie ngok ngek của sư tôn~