Bởi vì Kỉ Tình đội mũ bảo hộ, nên Lục Dạ cũng không nhìn thấy được cái liếc mắt tràn đầy khinh bỉ vừa rồi của y.
Bao nuôi? Nghĩ cũng thật đẹp. Nếu không phải sợ hắn ra ngoài rồi liền không tự lo cho chính mình được, y mới lười để ý tới hắn.
Kỉ Tình không nói, nhưng Lục Dạ vẫn như cũ tiếp tục đi tới, không hề ngừng lại bước chân. Đứng ở bên người Kỉ Tình, hắn liền híp mắt, chậm rãi kề sát mặt lên mặt kính trước nón bảo hộ của y.
Lúc này, nụ cười trên môi của hắn lại trở nên càng thêm âm áp, ngón tay theo thói quen đẩy đẩy gọng kính, nhưng lời nói ra, lại có chút phũ phàng:"Lần đầu gặp mặt, tôi cảm thấy bản thân không quen biết anh."
"Nhìn kỹ hơn chút nữa, tôi đã có thể chắc chắn, ngay cả mặt của anh, từ trước đến giờ tôi đều chưa từng nhìn thấy qua."
"Như vậy, nói một chút nghe xem, anh rốt cuộc là ai? Là kẻ nào phái anh tới đây? Mang tôi đi vì mục đích gì? Hửm?" Nghiêng đầu, Lục Dạ liền lạnh lùng nhếch môi.
Không nhịn nổi nữa, thời khắc này, Kỉ Tình cũng không khỏi sinh ra hoài nghi, đầu óc của tên này có bệnh à? Xem nhiều tiểu thuyết quá rồi, nên bắt đầu mắc chứng hoang tưởng bị hại?
Chỉ là, sự im lặng của Kỉ Tình lại khiến Lục Dạ xem thành cam chịu. Vì vậy, tiếu dung càng thêm sâu sắc, hắn liền thở dài, ngữ khí bình thản nói:"Xem ra, anh không có ý định tự thú để nhận được khoan hồng."
"Như vậy..."
"Liền đi chết đi." Ánh mắt bỗng chốc trở nên lăng lệ, nhân lúc Kỉ Tình không phòng bị, tay trái từ đầu đến giờ vẫn luôn hữu ý vô tình giấu ở sau lưng của hắn liền đã hướng về phía y đâm tới.
Ánh sáng sắc bén lóe lên, thì ra, trong tay Lục Dạ lại là một cây dao phẫu thuật!
Trong nháy mắt, mũi dao sắc nhọn liền xuyên phá da thịt của Kỉ Tình, trực tiếp cắm vào trên hông của y - nơi không có áo bảo hộ. Lưỡi đao kéo ra, tiếp sau đó liền để lại một vết thương sâu tận xương, dài gần nửa gang tay.
Vết thương này tuy không hề chí mạng, nhưng Lục Dạ dám chắc, bất kể là ai trúng phải, đều sẽ không thể bình tĩnh ứng phó được. Nhẹ thì đau đớn mà tạm mất khả năng phản ứng, nặng thì trực tiếp mất đi sức chiến đấu.
Lưỡi dao vung ra, Lục Dạ đã lập tức dùng cả hai tay bắt lấy súng trường trong tay Kỉ Tình, kéo mạnh về phía mình.
Chỉ là, hình ảnh Kỉ Tình vì đau đớn mà buông lỏng tay, bị bản thân đoạt súng cũng chưa từng xảy ra. Thân súng đang bị hắn ghì lấy, vẫn tựa như quấn chặt một sợi gông xiềng, không thể nhúc nhích mảy may.
Sức lực của Kỉ Tình so với tưởng tượng của hắn còn phải đáng sợ hơn rất nhiều...
Nụ cười vô hại trên mặt chậm rãi xuất hiện biến hóa, ánh mắt Lục Dạ liền có điểm khó tin nhìn về phía hông của Kỉ Tình.
Nơi đó, quả thật vẫn tồn tại một vết thương thật lớn, nhìn thấy mà ghê người. Chỉ là, thứ từ trong miệng vết thương chảy ra cũng không phải là hồng huyết tiên diễm, mà lại là lượng lớn máu đen.
Lục Dạ nâng mắt, vừa vặn liền đối diện với phượng nhãn tràn ngập lửa giận phía sau kính bảo hộ của Kỉ Tình.
Không để hắn kịp lấy lại tinh thần, thời khắc này, Kỉ Tình đã duỗi tay, năm ngón tay thon dài tinh tế như dương chi bạch ngọc lại trực tiếp siết lấy cổ áo trước ngực hắn, nhẹ nhõm nhấc lên.
Lúc này, hai chữ phẫn nộ đã không đủ để hình dung tâm trạng hiện tại của Kỉ Tình.
Y cũng không biết chính mình vì sao lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng vô thức vẫn cứ có cảm giác như một mảnh ý tốt lại bị cẩu gặm, làm việc tốt không được báo đáp.
Y tốn bao công sức đi từ sở cảnh sát đến đây tìm hắn, còn hảo tâm muốn mang hắn đi cùng. Hắn thế mà lại không nói không rằng, trực tiếp chọc một lỗ thủng trên người y!
Hiện tại, ngay cả xúc động muốn nhai đầu đối phương, Kỉ Tình cũng đều đã có.
Nhân vật công lược lần đầu gặp mặt liền lén lút đâm dao sau lưng của ta thì phải làm thế nào? Online chờ, rất cấp bách.
[ Ký chủ!!!]
Nghe thấy tiếng gào đáng thương của hệ thống, gân xanh trên trán Kỉ Tình liền bạo khởi. Đem mũ bảo hộ trên đầu cởi xuống, ôm vào bên hông cùng với súng trường.
Lúc này, Kỉ Tình liền không khống chế được nữa, hướng về phía Lục Dạ phát ra một tiếng rống giận. Răng nanh sắc nhọn, sáng bóng đến mức có thể đem diện mạo của người đối diện đều phản chiếu ra.
Một bên phát ra tiếng gầm gừ, một bên, Kỉ Tình chỉ có thể không ngừng thôi miên chính mình, đây là mục tiêu công lược, không thể giết, đây là mục tiêu công lược, không thể giết...
Mục tiêu công lược hết sức yếu ớt, phải dùng để yêu thương, phải bao dung, vị tha,...
Nhưng cmn, thật sự là quá mức đáng giận!
Rốt cuộc, Kỉ Tình vẫn là thả lỏng tay, đem Lục Dạ đang bị nhấc lên không trung ném xuống. Cùng lúc đó, chân của y cũng liền đem dao phẫu thuật rơi ở bên người hắn đá đi.
Thậm chí, bởi vì quá mức tức giận, ngay cả việc suy xét xem vì sao trong bệnh viện tâm thần lại có dao phẫu thuật, y cũng không có tâm tư đi quản. Ngôn Tình Tổng Tài
Biến thành tang thi, không có cảm giác đau đớn. Nhưng trên hông xuất hiện vết thương như vậy vẫn khiến Kỉ Tình cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lần nữa trừng hung thủ một cái, y liền nhanh chóng thò tay vào túi vải, đem năm, sáu viên tinh hạch lấy ra, trực tiếp cho vào miệng, chẳng thèm để ý cái nhìn của người xung quanh.
Bởi vì hệ thống đã nói, bên trong tinh hạch ẩn chứa một luồng năng lượng rất khổng lồ. Cơ thể bình thường của con người sẽ không thể chịu đựng được, chỉ có thể từng chút, từng chút một hấp thu.
Nếu trong một lúc nuốt trọn một viên tinh hạch như Kỉ Tình, năng lượng bên trong nhất định sẽ đem gen của bọn họ phá nát, trực tiếp thuế biến biến thành tang thi.
Cho nên, y rất vui lòng nếu có kẻ ngu ngốc bắt chước y.