Kỉ Tình đi tới, nhìn xem ảnh chân dung trong tay Lục Dạ, trong lòng liền dấy lên nghi hoặc. Đồng thời còn có cảnh giác.
Không biết có phải sợ y suy nghĩ lung tung hay không, lúc này, Lục Dạ lại chủ động nỉ non giải thích:"Đây là mẹ của tôi."
"Bà ấy là tình nhân mà cha tôi bao nuôi ở bên ngoài. Khi tôi ra đời, bà ấy cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học. Trong khi đó, cha của tôi đã là một ông lão hơn tuổi."
"Từ lúc vừa chào đời, tôi liền đã được ba ba đem về nhà nuôi dưỡng. Đối với việc này, mẹ tôi cũng không có ý kiến gì, sau khi nhận lấy một khoản tiền lớn, bà ấy liền đã triệt để quên đi đứa con như tôi."
"Bởi vì tôi là con trai duy nhất, hơn nữa còn là lớn tuổi mới sinh được, nên ba ba đối với tôi có thể nói là hết mực chiều chuộng. Sinh nhật bốn tuổi tặng du thuyền, sinh nhật mười tuổi tặng hẳn một chiếc phi cơ riêng."
"Không biết từ khi nào, mẹ lại bắt đầu thường xuyên tới thăm tôi. Bà nói nhớ tôi rất nhiều, lại kể lể cuộc sống của bản thân có bao nhiêu khốn khổ, hữu ý vô tình từ chỗ của tôi xin xỏ tiền tiêu xài. Thậm chí là giúp bà cùng ba ba nối lại tình xưa."
"Mặc dù biết rõ đều là hư tình giả ý, biết rõ bản thân ở trong mắt bà chỉ là một vết nhơ không thể rửa sạch, là tuổi nhục trong thanh xuân của bà. Nhưng một đứa trẻ như tôi vẫn rất khao khát một chút tình thương nhỏ nhoi của mẹ này."
"Tôi giúp bà ấy, để bà ấy thành công thượng vị, từ một trong vô số tình nhân, lắc mình trở thành vợ chính thức của cha tôi." Ngón trỏ vuốt ve dung nhan tú lệ, thanh thoát, tràn ngập khí tức thanh xuân của thiếu nữ trong ảnh, Lục Dạ liền cười.
Chỉ là, ý cười này, lại có chút đắng chát.
"Sau khi làm phu nhân của Lục gia, khi có ba ba ở nhà, bà đều sẽ là một người vợ mẫu mực, một người mẹ hiền lương. Nhưng chỉ cần ông ấy vừa quay lưng đi, bà ấy đã lập tức biến thành một người khác."
"Anh biết không, trong suy nghĩ của tôi lúc nhỏ, tôi đã từng cảm thấy, thật ra bản thân có tận hai người mẹ."
"Nếu không, cùng một người, trước sau làm sao lại có thể cách biệt lớn đến vậy được chứ?" Nói nói, Lục Dạ lại không nhịn được mà phì cười một tiếng. Mặc cho Kỉ Tình không biết được, ở đây có chuyện gì đáng cười.
"Một ngày này, trong nhà có khách đến chơi. Thúc thúc trẻ tuổi, ngoại hình vô cùng soái khí. Tôi đã từng vô tình nhìn thấy, mẹ ôm hình đối phương ngồi trong phòng vệ sinh khóc, khi đó tôi chỉ vừa ba tuổi."
"Tôi hỏi mẹ, mẹ bảo rằng đó là bằng hữu lớn lên cùng bà."
"Thúc thúc không đi cửa lớn, mà là lén lút từ cửa sau đi vào nhà. Tôi lẳng lặng theo sau, nhìn mẹ mang thúc thúc tiến vào phòng ngủ. Thúc thúc mang theo dao mổ heo, cẩn thận trốn vào trong tủ quần áo."
"Tôi bước tới, hỏi thăm mẹ vì sao thúc thúc lại trốn vào tủ quần áo trong phòng của ba người chúng tôi."
"Nhìn thấy tôi xuất hiện, sắc mặt bà trở nên tái nhợt đáng sợ. Khi đó, tôi có thể cảm nhận được, bà rất tức giận. Chỉ là, không biết vì cớ gì, bà lại đột ngột nở một nụ cười rất khó coi. Bà nói, thúc thúc đang cùng ba ba chơi trốn tìm, cho nên phải tìm chỗ trốn đi."
"Sau khi ra khỏi phòng, đi được một lát, tôi mới nhớ tới, bởi vì ba ba thân thể không khỏe, đã rất lâu tôi chưa cùng ông chơi trốn tìm. Vì thế, nhân cơ hội này, tôi cũng muốn chơi đùa một chút."
"Vì muốn cho ba ba bất ngờ, nhân lúc mẹ ra khỏi phòng, tôi đã lén lút vào trong, trốn vào dưới gầm giường. Động tác của tôi rất bí mật, cũng không bị thúc thúc phát giác."
"Đêm đến, ba ba trở về. Như thường ngày, ông trước hết đi tìm tôi, sau đó lại bị mẹ dẫn lên lầu."
"Nằm dưới gầm giường, nghe thấy động tĩnh của ba ba, tôi cảm thấy rất kích động. Cho đến khi, ba ba cùng mẹ bắt đầu cãi nhau. Giọng của mẹ vô cùng the thé, chói tai, lấn át hết thảy lời nói của ba ba."
"Sau đó, tôi nhìn thấy hai chân của ba ba đi về phía tủ quần áo. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ khi thúc thúc bị tìm thấy, tôi sẽ từ trong giường chui ra, tạo bất ngờ cho ba ba."
Tóc mái quá dài, cùng với mắt kính che giấu, khiến Kỉ Tình lúc này không nhìn ra được, biểu tình trên mặt Lục Dạ là gì. Chỉ là, y có thể nghe thấy được, giọng nói của hắn, đôi khi lại có chút run rẩy khó nhận ra.
"Chỉ là, ba ba vì sao lại hét thảm như vậy? Trên sàn nhà, nước màu bắt đầu nhỏ xuống, tí tách, tí tách truyền vào tai. Tôi nhìn thấy, bản thân không chỉ có hai người mẹ, mà hiện tại, còn có tận hai ba ba."
"Một ba ba nằm trên sàn nhà, không động đậy, áo sơ mi dính đầy nước màu, quải trượng cũng triệt để rơi ra khỏi tay. Ba ba còn lại, lại giống như quả bóng lăn đến bên góc giường của tôi."
"Ba ba mở to mắt, trong mắt đều là vẻ chấn kinh. Miệng của ông cũng mở to, có phải là vì nhìn thấy tôi trốn ở đây, nên mới kinh ngạc có đúng không?- tôi tự hỏi như vậy."
"Tôi cố hết sức mở to mắt, để chính mình cùng ba ba nhìn chăm chú vào nhau. Bên tai, cũng chỉ sót lại tiếng xì xào của mẹ cùng thúc thúc. Tại sao ba ba lại yên lặng như vậy, không nói tiếng nào vậy chứ?"
"Cũng không để tôi chờ quá lâu, mẹ tôi đã run rẩy đem ba ba "nhặt" lên. Thúc thúc dùng đôi tay dính đầy màu đỏ của mình, từng chút một đem ba ba còn lại lôi vào phòng tắm."
"Bọn họ đem ba ba xả vào trong cống nước thãi. Ba ba biến thành một đống thịt vụn, tựa như nhân bánh bao mỗi bảo mẫu đều làm cho tôi ăn."
Giữa khuya đang thèm bánh bao và kết quả nó như thế này.
Lục Matcha lúc này có quá khứ còn "xanh tươi" hơn quá khứ ở thực tại rất nhiều.