Nghe nói người sau khi dạo qua quỷ môn quan, một lần nữa được sống tiếp, tính tình phần lớn đều sẽ thay đổi, nghĩ thoáng rất nhiều chuyện, cũng không biết...y có giống như vậy hay không.
Suy nghĩ này chỉ vừa hiển hiện, liền đã khiến ánh mắt Cố Thừa Trạch khi nhìn về phía Kỉ Tình cũng bắt đầu phát sinh biến hóa.
Không khống chế được, tự mình đáp lời:"Trước nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại sắp xếp công việc một chút, sẽ quay lại ngay."
Đối với uy tín của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình vẫn là tin tưởng được. Hắn đã nói quay lại, thì nhất định liền sẽ quay lại.
"Được, cậu đi đi." Gật đầu, Kỉ Tình lại tiếp tục dán mắt vào trên ti vi, phảng phất phim hoạt hình ở trong mắt y còn có sức hút hơn Cố Thừa Trạch rất nhiều.
"Đúng, lát nữa quay lại nếu thấy dưới lầu có bán hoành thánh thì nhớ mua một bát, tôi sẽ thay mặt hai bên nội ngoại cảm ơn cậu."
"....................."
Có chút câm nín, Cố Thừa Trạch liền cam chịu rời khỏi phòng bệnh. Sau khi đóng cửa lại, rời khỏi bệnh khu, Cố Thừa Trạch mới một đường đi đến chỗ quảng trường của bệnh viện, mở khóa điện thoại.
Cố Thừa Trạch đầu tiên là gọi cho trợ lý, để cậu ta tự mình đến Cố gia lấy văn kiện. Sau đó lại giúp bản thân xử lý lịch trình, xin nghỉ vài ngày.
Làm xong hết thảy, Cố Thừa Trạch mới ngắt máy. Vốn định đem điện thoại bỏ lại trong túi, nhưng lại bất tri bất giác nhớ tới lời nhờ vả khi nãy của Kỉ Tình.
Cậu giúp tôi điện cho cô ta đi...
Điện thoại mất rồi...
Ngón tay lướt trên màn hình, Cố Thừa Trạch liền bấm vào số liên hệ của Cố Thiên Thiên.
Cũng không để Cố Thừa Trạch đợi quá lâu, đổ chuông hơn mười giây, cuộc gọi của hắn đã được nhận. Ngay tức khắc, hắn liền trước hết mở lời:"Chị? Hiện tại có rảnh hay không, em có chút chuyện muốn nói."
"Nói đi, chị đang nghe đây." Bên kia rất nhanh cũng đã truyền tới tiếng trả lời của một cô gái.
Mặc dù quan hệ của chị em bọn họ cũng không phải là rất tốt, nhưng phép lịch sự cơ bản như thế này, vẫn là giữ vững vô cùng đúng mực. Chí ít là bình thường đều sẽ không xảy ra tranh chấp gì.
"Chị, Kỉ Tình nhập viện."
Câu nói đầu tiên Cố Thừa Trạch nói ra, ngay tức khắc liền làm đầu dây bên kia yên tĩnh trong chốc lát. Một lúc lâu, Cố Thiên Thiên mới kinh nghi:"Nhập viện?"
"Là gây sự với người khác nên bị đánh, hay là thân thể ăn chơi quá độ nên bị đào rỗng rồi?"
Lắng nghe giọng nói xen lẫn đôi chút châm biếm của Cố Thiên Thiên, Cố Thừa Trạch cũng không hiểu bản thân vì sao lại nhíu mày:"Chị..."
"Thế nào?" Nghe thấy tiếng gọi trầm trọng của Cố Thừa Trạch, Cố Thiên Thiên liền có chút không hiểu thấu.
Bình thường hai người bọn họ giao lưu cũng không phải đều là như vậy hay sao? Vì sao giọng điệu của hắn hôm nay lại giống như có điểm không vui vậy?
Chẳng lẽ cái tên ăn bám đó đã làm gì chọc hắn sinh khí nữa rồi? Phải biết, em trai của nàng chính là nổi danh có tính tình tốt đó.
Vốn định nói cho Cố Thiên Thiên biết Kỉ Tình là bởi vì tự sát nên mới nhập viện. Nhưng rốt cuộc, cũng chỉ là suy đoán đơn phương, nên Cố Thừa Trạch cũng không thể nói ra:"Chị, nói gì thì nói...y cũng là chồng của chị mà...Y nhập viện, chị không định đến xem sao?"
"Vả lại, y còn vừa để em truyền lời tới cho chị, nói bản thân muốn cùng chị li hôn."
"...................."
Cố Thừa Trạch vừa buông xuống lời này, bên kia, Cố Thiên Thiên lại lần nữa lâm vào trầm mặc. Đến tận khi hắn cho rằng nàng có phải đã ngắt cuộc gọi hay không, thì nàng rốt cuộc mới đáp lời.
"A Trạch, em bị sốt à?" Giọng nói của Cố Thiên Thiên lúc này đã cất cao, ngữ khí có chút kỳ quái:"Em có biết chính mình đang nói cái gì hay không?"
"Ông nội già rồi nên lú lẫn thì cũng thôi đi. Cả em cũng như vậy à? Ngay cả lời nói của cái tên đó còn dám tin. Nói hắn đồng ý li dị với chị, chi bằng nói heo mẹ biết leo cây thì còn đáng tin hơn."
"Được rồi, có lẽ là hắn ta thiếu tiền xài, cho nên cố tình làm mình làm mảy thôi. Em giúp chị ứng cho hắn ta mấy ngàn nguyên bố thí đi, đừng để hắn ta làm mấy trò tẻ nhạt như vậy nữa, để về nước rồi chị sẽ trả."
Lời nói của Cố Thiên Thiên rơi vào trong tai Cố Thừa Trạch, lại trở nên tương đối chói tai:"Chị không ở trong nước à?"
"Đúng, chị đang ở Paris."
"Được rồi, chị còn có việc bận, em tự mình lo liệu đi, chị cúp máy đây."
"Khoan đã, chị, chị,..." Trong điện thoại vang lên tiếng "tút tút" quen thuộc, Cố Thừa Trạch liền ảo não tắt màn hình, đem di động cất đi.
Trong đầu lại không ngừng tái diễn những lời nói khi nãy của Cố Thiên Thiên.
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn lựa chọn đem những chuyện phiền não này vứt ra khỏi đầu, hướng về cửa bệnh viện bước nhanh.
Chuyện riêng của vợ chồng bọn họ, liên quan gì tới hắn chứ? Những gì cần làm hắn cũng đã làm cả rồi, là li hay hợp, tất cả vẫn nên nhìn duyên phận của bọn họ.
Việc quan trọng trước mắt là, nếu hắn nhớ không lầm, cách cửa bệnh viện khoảng hai cây số giống như có một tiệm hoành thánh rất ngon. Lái xe chừng năm, mười phút liền sẽ tới.
Lát nữa cũng chỉ cần lái nhanh một chút, liền đã không sợ ở trên đường trở về, hoành thánh bị nguội đi.
Bảo ghét mình, mà lại đi mua hoành thánh cho mình, rồi lại nói ghét mình, đó mà là ghét mình sao? Đó là bạn yêu mình rồi.