Editor: Mây (Sky)
||
CHƯƠNG .
"Quốc công gia, chuyện đó không quan trọng". — Túy Yên có ý định muốn để Tô Chính ở lại.
Nàng ta tuy là hoa khôi trong thanh lâu này nhưng vẫn còn trong trắng, thật ra nếu đêm nay nàng ta không muốn thì có thể rời đi, cơ mà vì Tô Chính quá hấp dẫn Túy Yên cho nên nàng ta đã ở lại. Hắn chính là người đàn ông đầu tiên của nàng ta.
Sắc mặt Tô Chính lạnh lùng, kéo Túy Yên từ trên người xuống, cũng không quay đầu mà rời đi, hoàn toàn không còn vẻ nhiệt tình lúc trước.
Tô Chính rời khỏi Túy Yên Lâu trở về phủ quốc công cũng không lập tức về viện mà là để cho người hầu hạ mang nước và rửa sạch qua hai lần, xác nhận trên người không còn bất kỳ mùi gì mới trở về.
Đinh Lan Uyển là viện của hắn và Ân Âm.
Trong gia đình giàu có, bình thường nam chủ nhân và nữ chủ nhân sẽ ở riêng, nhưng mà sau khi thành thân hắn và Ân Âm đã quen ở cùng một giường, ngoại trừ lúc trước cãi nhau Tô Chính phải qua thư phòng ngủ thì cũng chẳng đi qua viện khác.
Đêm nay Đinh Lan Uyển có vẻ đặc biệt yên tĩnh, đèn cũng đã sớm tắt.
Trước kia mỗi tối Ân Âm đều sẽ chờ hắn, đêm nay hắn chạy về chính là không muốn để nàng chờ lâu, không nghĩ tới đèn trong phòng vậy mà đã tắt.
Tô Chính không muốn quấy rầy Ân Âm nên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bước tới giường.
Chưa từng nghĩ tới lại không nhìn thấy Ân Âm ở trên giường, giường lạnh như băng, hoàn toàn không có dấu vết có ai ngủ qua.
Trong lòng Tô Chính lạc một nhịp, bỗng nhiên có chút bất an.
Ân Âm đâu?
Hắn vội vàng ra khỏi phòng tìm nha hoàn tới hỏi.
"Thưa quốc công, hôm nay tiểu công gia bị cảm lạnh phát sốt, phu nhân chăm sóc tiểu công gia cả ngày nên đêm nay đã nghỉ lại ở viện Vân Tùng".
"Tiểu công gia sinh bệnh? Đã gọi đại phu chưa? Tình trạng có tốt hơn không?" — Tô Chính vừa hỏi vừa vội vàng đi về phía viện Vân Tùng.
Tô Nguyên Gia là đứa con đầu lòng của hắn và Ân Âm, đối với thằng bé Tô Chính vẫn là yêu thương, chỉ là gần đây hắn càng ngày càng bận, thời gian dành cho thằng bé liền ít đi một chút, nhưng không có nghĩa là hắn không yêu đứa nhỏ này.
Nhớ tới trưởng tử còn chưa sinh ra đã bị chết non, lòng hắn không khỏi chua xót.
Nha hoàn đem chuyện hôm nay nói cho Tô Chính, rất nhanh hắn đã đến viện Vân Tùng.
Bởi vì Tô Nguyên Gia bị bệnh nên Ân Âm đã sớm mang con trai đi ngủ.
Tô Chính khẽ bước vào phòng.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, soi rọi hai mẹ con một lớn một nhỏ trên giường.
Cổ nhân có câu, nam nữ thất tuế bất đồng tịch¹, bất quá Tô Nguyên Gia chỉ mới năm tuổi nên Ân Âm cũng không kiêng dè.
[¹] có nghĩa là từ năm bảy tuổi nữ giới không còn được chơi với nam giới và cũng không được cùng ngủ chung một phòng.
-
Đứa trẻ năm tuổi trong thời hiện ai mà không phải là vật báu trong lòng của mẹ.
Nhưng ngạc nhiên là Tô Nguyên Gia lại trưởng thành sớm, trở thành một ông cụ non.
Lúc Ân Âm đề nghị ngủ cùng con trai, ánh mắt của cậu bé mở to, miệng cũng há tròn, phảng phất như có thể nhét một quả trứng gà.
Thế mà tiểu tử kia lại nghiêm người từ chối.
Nếu không phải Ân Âm nhìn thấy khuôn mặg ngượng ngùng của con trai khi che dấu sự chờ mong thì thật đúng là bị nó lừa gạt.
Cuối cùng Ân Âm mang theo tiểu tử kia đi ngủ.
Cô cũng kể cho nhóc con một câu chuyện trước khi ngủ.
Về phần Tô Chính đã sớm bị cô bỏ lại sau đầu.
Ân Âm biết tối nay sẽ là lần đầu tiên Tô Chính tìm nữ nhân khác, nhưng cô không ngăn cản.
Nếu là của mình trước sau gì vẫn bên cạnh mình, nếu không phải của mình thì dù có giữ lại thế nào cũng sẽ vuột mất, Tô Chính chính là như vậy.
Sau khi lên làm quốc công gia, thời gian năm năm đã để cho hắn bị du͙ƈ vọиɠ làm mờ mắt.
Đã như vậy thì Ân Âm sao phải giữ lại, cho dù là vì Tô Nguyên Gia cô cũng sẽ không níu kéo.
Tô Chính đi vào trong phòng rất nhẹ nhưng Ân Âm vẫn nghe được.
Cô vẫn nhắm mắt và không nhúc nhích.
Tô Chính đi tới bên giường, thân thể cao lớn cản trở đi ánh trăng chiếu vào, hắn đưa tay sờ lên trán Tô Nguyên Gia, sau khi nhận thấy nhiệt độ cơ thể bình thường thì thở phào nhẹ nhõm.
HẾT CHƯƠNG .
- truyenwk.com: __S_K_Y_s -
- Fanpage: Bản dịch đồng -
CHƯƠNG .
Ánh mắt của hắn lại chuyển hướng về phía Ân Âm đang nằm bên cạnh.
Cô đã ngủ yên, không còn dáng vẻ buồn bã và cãi vã như trong quá khứ.
Tô Chính vươn tay muốn chạm vào mặt Ân Âm nhưng chợt nhớ tới Túy Yên, tay hắn giống như bị điện giật thoáng cái rụt trở về, trong mắt lóe lên tia hoảng sợ.
Sau đó xoay người chạy trối chết.
Thẳng đến khi Tô Chính rời đi Ân Âm mới mở mắt, cô khẽ nhếch mép phì cười một cái.
Ân Âm đã không còn để tâm tới Tô Chính, cô ôm đứa bé nhỏ nhỏ xinh xinh vào trong lòng, nhắm mắt lại lần nữa chìm vào mộng đẹp ngọt ngào.
Bên kia Tô Chính rời đi trong hoảng hốt cũng không trở về Đinh Lan Uyển mà là đi tới thư phòng.
Hắn nằm trên chiếc ghế dài mềm mại trong thư phòng mở to hai mắt, ánh sáng trong mắt rõ ràng đã không còn, mãi cho đến hừng đông mới chìm vào giấc ngủ.
-
Đến khi hắn thức dậy thì bầu trời đã sáng.
Hắn gọi người hầu hỏi thời gian, bảo người mang nước đến rửa mặt, lại hỏi: — "Phu nhân đâu? Có thể dùng bữa sáng chưa?"
"Bẩm công gia, phu nhân đã cùng tiểu công gia dùng điểm tâm ở viện Vân Tùng, hơn nữa, hơn nữa..." — Người hầu muốn nói lại thôi.
"Hơn nữa cái gì?"
Người hầu cắn răng nói: — "Phu nhân đang bảo nha hoàn, ma ma thu dọn hành lý ở Đinh Lan Uyển, nói muốn từ hôm nay trở đi phải ở viện Vân Tùng".
Trong lòng Tô Chính lộp bộp vài cái, bỏ qua điểm tâm sáng, bước nhanh đến viện Vân Tùng.
Trong viện Vân Tùng, người hầu mang theo từng cái rương đi vào.
Ân Âm đang chỉ huy hai gã người hầu làm một cái xích đu.
"Phải chắc chắn một chút".
"Chỗ ngồi phải rộng hơn một chút, lại thêm lớp chăn vào". — Ân Âm vừa nhìn vừa phân phó.
Tô Nguyên Gia đứng bên cạnh Ân Âm, dáng người năm tuổi nhỏ nhỏ chỉ vừa đứng tới thắt lưng của cô.
"Đây là cái gì vậy mẫu thân?" — tuy sinh ra và lớn lên ở phủ quốc công nhưng đồ chơi của Tô Nguyên Gia từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một con ngựa gỗ nhỏ, đương nhiên là không biết xích đu.
Ân Âm nghiêng đầu giải thích: — "Cái này gọi là xích đu, đợi lát nữa bọn họ làm xong hai mẹ con ta thử xem, con sẽ biết chơi như thế nào thôi".
Đôi mắt cậu bé sáng ngời, hoàn toàn bị Ân Âm khơi gợi hứng thú.
Nhóc con bị nhốt ở phủ quốc công từ nhỏ đến lớn không ra ngoài một lần, không biết thế giới bên ngoài thế nào, càng không biết cái gì gọi là chơi, bởi vì không ai yêu thương, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhỏ xíu nhưng đã sống như một ông cụ non.
Ân Âm rất đau lòng.
"A Âm". — Phía sau truyền tới tiếng người gọi kèm theo tiếng bước chân vội vã.
Cô quay đầu nhìn thì thấy người đối diện đi tới.
Nam nhân hai mươi tuổi có dáng người cao lớn, vai rộng eo hẹp, khuôn mặt tuấn tú như được đao gọt rìu đục, quả nhiên là một bộ dáng khôi ngô.
Ân Âm đánh giá hắn từ trên xuống dưới, không thể không nói làn da của Tô Chính quả thật không tồi.
Tô Nguyên Gia nhìn thấy phụ thân không biết tại sao lại không dám đến gần, ngược lại lui về sau một bước, theo bản năng lại gần Ân Âm.
"A Âm, tại sao nàng lại chuyển đến viện Vân Tùng?" — Tô Chính thẳng thắn hỏi, đôi mắt thâm sâu sáng quắc nhìn cô.
Ân Âm thản nhiên nói: — "Bây giờ Gia Gia đã năm tuổi, cũng đến tuổi học vỡ lòng, ta chuyển đến viện Vân Tùng là muốn dạy vỡ lòng cho thằng bé, cũng thuận tiện một chút".
Tô Chính không nghĩ tới nàng vậy mà là vì con trai: — "Ta có thể giúp nó tìm một Tây Tịch tiên sinh², nàng không cần phải lo lắng".
[²] 西席 (Tây tịch): Danh hiệu này bắt nguồn từ một điển cố. Thời Đông Hán khi còn làm thái tử, Hán Minh Đế bái Hoàn Vinh làm thầy. Sau khi lên ngôi nhà vua vẫn hết sức kính trọng ông. Mỗi khi đến phủ của Hoàn Vinh, Minh Đế đều nhường chiếc ghế phía Tây (tức chỗ ngồi tôn quý) cho thầy mình. Từ đó hai chữ 西席 được hậu nhân dùng để thể hiện sự tôn kính đối với thầy giáo.
-
Ân Âm lắc đầu: — "Nó là con trai ta, ta muốn tự mình dạy dỗ, không phải ngài nghi ngờ năng lực của ta chứ? Ta tự hỏi học thức của ta dạy một đứa trẻ học vỡ lòng là đã quá đủ rồi".
Tô Chính nghe cô nói như vậy thì bị nghẹn không nói nên lời, học thức của Ân Âm quả thật uyên bác.
HẾT CHƯƠNG .
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ