Editor: Mây aka Tiên Vân
||
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương .
Chuyện gì hy vọng càng nhiều, thì y rằng lại không thành chuyện đó.
Mấy năm tiếp theo, nguyên chủ cùng Tưởng Kiến Quốc dù có nỗ lực thế nào, thì chuyện hoài thai một đứa con vẫn không thành.
Không biết nguyên chủ bị bà Tưởng xem thường, mỉa mai, chăm chọc biết bao nhiêu lần, chưa kể còn có Lưu Miêu Miêu sau khi sinh con trai luôn an ủi cô, nhưng trên thực tế thì cười nhạo cô là gà mái không biết đẻ trứng.
Người nhà quê, ai cũng muốn có một đứa con trai để kế thừa gia nghiệp.
Nguyên chủ kết hôn nhiều năm lại không có con trai, luôn bị mọi người nhìn bằng ánh mắt soi mói, khinh thường, cũng không ít lần chảy nước mắt.
Một lần bùng nổ mẫu thuẫn, chính là bà Tưởng từ nơi nào đó tìm được một cô gái, để cô ta ở lại trong nhà.
Ban đầu, nguyên chủ còn nghi ngờ, tới khi cô gái kia vừa cố ý vừa vô tình hướng tới nơi đó của Tưởng Kiến Quốc nhìn, miệng còn xum xoe.
Mục đích của bà Tưởng cuối cùng cũng bại lộ.
Bà hy vọng nguyên chủ cùng Tưởng Kiến Quốc ly hôn, để Tưởng Kiến Quốc cưới cô gái kia vào cửa, rồi sinh một đứa con trai.
Tưởng Kiến Quốc cũng không có cưới cô gái đầy tâm tư kia, mặc dù hắn cũng muốn có một đứa con trai để duy trì hương khói, nhưng nguyên chủ là người hắn thích.
Sự tình bại lộ, nguyên chủ rốt cuộc không nhịn được nữa, nói với Tưởng Kiến Quốc muốn ra riêng, nếu không ra riêng thì liền ly hôn.
Cuối cùng, cũng phân gia.
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh : )
Vì không muốn ở lại trong thôn nữa nên nguyên chủ cùng Tưởng Kiến Quốc dắt con gái đi đến Phù Sơn trấn Bạch Lộc ở Thành Phố S thuê phòng ở, cứ thế định cư ở đó.
Có lẽ là nháo ra chuyện như vậy tâm tình cũng không còn, cũng không hy vọng cái gì nữa, nên ở thời điểm Chiêu Đệ được bảy tuổi, qua nhiều năm nguyên chủ cũng mang thai, mười tháng sau đó liền sinh ra một đứa con trai béo mập.
Vui mừng như điên, hai người liền đặt tên con là Tưởng Thiên Dương, ở nhà gọi Tiểu Bảo.
Bởi vậy, sinh hoạt của Tưởng Chiêu Đệ và Tưởng Thiên Dương hoàn toàn chênh lệch.
Nghe được sữa bột tốt cho con nhỏ, dù đang thiếu thốn tiền để sinh hoạt, cũng quyết bỏ ra một số tiền lớn để mua sữa bột cho Tưởng Tiểu Bảo uống, vẫn luôn uống cho tới năm ba tuổi.
Từ nhỏ cho đến lớn, đồ Tưởng Tiểu Bảo mặc luôn là những bộ quần áo mới tinh mua từ cửa hàng.
Còn quần áo của Tưởng Chiêu Đệ mặc quanh năm suốt tháng cũng chỉ có hai ba bộ, thậm chí đã từng có thời gian ba năm cô đều không được mua cho quần áo mới, đa số quần áo cô có đều là đồ được cho từ những nhà hàng xóm có con gái.
Tưởng Chiêu Đệ nhìn bạn bè mặc quần áo xinh đẹp, trong lòng hâm mộ, cô nói với mẹ mình cũng muốn mua quần áo mới.
Nguyên chủ liềm mắng cô, "Mày sao không hiểu chuyện chút nào, trong nhà đã khó khăn, còn nuôi mày, nuôi em trai mày, trả tiền thuê nhà, ăn cái gì mà không cần tiền, sao mày vì sao ích kỉ như vậy, sao không suy nghĩ cho gia đình."
Dần dà, Tưởng Chiêu Đệ nhận ra, mẹ sẽ không mua cho cô quần áo mới, cô cũng không còn mở miệng đòi hỏi.
Sau khi sinh Tưởng Tiểu Bảo, nguyên chủ càng thêm bận rộn, cô nhận công tác ở một trường Trung Học, nhậm chức giáo viên dạy ngữ văn.
Tưởng Kiến Quốc hàng năm đi làm xa, làm công cho một nhà hàng, thường xuyên không ở nhà, nguyên chủ muốn cô ở trường vừa học vừa chăm sóc Tưởng Tiểu Bảo, lúc ấy Tưởng Chiêu Đệ cũng chỉ mới có bảy tám tuổi.
Cô bắt buộc phải biết đút sữa cho em trai uống, rồi phải thay tã.
Còn muốn bắt móc treo, đem em trai cõng ở phía sau lưng, một bên giữ hắn, một bên làm việc nhà.
Có đôi khi mẹ thật sự quá bận, để chăm sóc em trai, Tưởng Chiêu Đệ cũng không có thời gian để đi học, mẹ nói, một người nếu thật sự thông mình thì nghỉ học mấy buổi cũng không bị gì, thành tích vẫn sẽ tốt.
Có thể nói, từ lúc Tưởng Tiểu Bảo sinh ra cho đến bây giờ là sáu tuổi, người ở bên chăm sóc hắn nhiều nhất là chị gái Tưởng Chiêu Đệ.
Cũng vào năm Tưởng Chiêu Đệ học lớp tiểu học, nguyên chủ không muốn cho cô tiếp tục đi học, tận tình khuyên bảo, làm Tưởng Chiêu Đệ mềm lòng, cuối cùng bỏ học đến xưởng nội y làm công.
Tiền cô kiếm được đều đưa cho mẹ, thậm chí biết mẹ không có khả năng cho em trai học tiểu học, buổi tối đều tăng ca thức đến giờ, hôm sau đúng năm sáu giờ liển rời giường.
Từ đó, Tưởng Chiêu Đệ mười ba tuổi bắt đầu sinh hoạt ở trong xưởng, phần lớn thời gian ngày qua ngày đều sống chung với máy móc.
Mà Tưởng Tiểu Bảo hoàn toàn bị chiều cho sinh hư.
Từ nhỏ đã là một tiểu bá vương, trưởng thành lên chính là thành một thằng lưu manh, trốn học, chơi bời tán gái.
Hắn không không thích đọc sách, nên sơ trung liền bỏ học.
Chính là ở một năm kia, Tưởng Tiểu Bảo đánh nhau, đem tiểu đệ người ta một phát đánh hỏng, người đó về sau không thể sinh được con.
Người nhà kia hùng hổ tìm tới cửa, muốn đem Tưởng Tiểu Bảo phế đi.
Tưởng Tiểu Bảo là đứa con trai mà Tưởng Kiến Quốc và nguyên chủ vất vả mới có, làm sao có thể cho người ta phế đi.
Chính là bên kia muốn bồi thường vạn, bọn họ lại không có đủ tiền để bồi thường.
Cuối cùng nhà kia thấy diện mạo phù hợp của Tưởng Chiêu Đệ.
"Không bồi thường cũng được, vậy đem con gái mấy người làm vợ cho con trai tôi đi, dù sao con trai tôi cũng đã bị như vậy, khổng thể cưới vợ được nữa, vừa vặn bù đắp."
Tưởng Chiêu Đệ ở tuổi trẻ thanh xuân không muốn gả cho người đàn ông như vậy.
Nhưng nguyên chủ lại quỳ xuống cầu xin nàng, thậm chí nói, nếu Tưởng Chiêu Đệ không đồng ý, cô liền đi tìm chết.
Nguyên chủ nói: " Chiêu Đệ à, đó là em trai con, con làm chị gái, không giúp nó thì ai giúp được nó đây. Chiêu Đệ à, trong nhà chúng ta không có tiền, nếu, nếu em trai con mà có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng không sống nổi."
Trong lòng Tưởng Chiêu Đệ đấu tranh qua lại, cuối cùng vẫn là gả cho người đàn ông kia.
Người đàn ông bị phế đi tiểu đệ, tích cách cũng trở nên vặn vẹo, hắn đem oán hận đối với Tưởng Tiểu Bảo trút lên người Tưởng Chiêu Đệ.
Tưởng Chiêu Đệ ban ngày đến Xưởng nội y thủ công làm công, buổi tối về thì bị hắn đánh đến thương tích đầy mình.
Cô đến chỗ cha mẹ cầu xin giúp đỡ, nhưng bọn họ không quan tâm, cuối cùng không nói một tiếng đã dọn đi chỗ khác.
Về sau cuộc sống của Tưởng Chiêu Đệ hòan tòan trở nên ảm đạm.
Rốt cuộc sau hai tháng Tưởng Chiêu Đệ không chịu nổi nữa, cô tự sát.
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh : )
Một nhà nguyên chủ rời đi phía bên kia cũng sống không được tốt.
Tưởng Tiểu Bảo bắt đầu nhiễm thói đánh bạc, trong một lần đòi tiền Tưởng Kiến Quốc, bị hắn đẩy một cái Tưởng Kiến Quốc chết ngoài ý muốn.
Nguyên chủ không biết được sự thật cái chết của Tưởng Kiến Quốc, một mình nuôi Tưởng Tiểu Bảo đến năm tuổi, cũng không có ai muốn gả cho hắn.
Tưởng Tiểu Bảo trong người không tiền, còn nợ nần cờ bạc.
Chủ nợ tới tận cửa đòi tiền, nguyên chủ vì bảo vệ Tưởng Tiểu Bảo mà bị chủ nợ một dao chém chết.
Cuối cùng Tưởng Tiểu Bảo trở thành ăn xin đầu đường xó chợ, không sống được mấy năm cũng chết.
Cái gia đình này, chính là một hố bi kịch.
Mà bà bà đầu giường Ân Âm lần này đến đây, chính là để thay đổi Tưởng Chiêu Đệ cùng Tưởng Tiểu Bảo, không vì một bà mẹ trọng nam khinh nữ mà tương lai u tối.
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh : )
"Vợ, anh về rồi, anh mua rất nhiều đồ về này." Tưởng Kiến Quốc lại lần nữa lên tiếng.
Hắn ở thành phố H làm đầu bếp cho một nhà hàng, cứ hai tháng thì được về nhà một lần.
Tưởng Kiến Quốc năm nay tuổi, thân hình cao lớn, diện mạo bình thường. Người cũng hàm hậu, thành thật, dối với nguyên chủ lớn lên xinh đẹp thì, rất yêu thích.
Lúc này, hắn nhìn Ân Âm lộ ra nụ cười ngại ngùng, trong mắt toàn là nhớ nhung.
"Ba ba, người mang đồ ăn gì về thế, có ngon không? Tiểu Bảo muốn ăn." Tưởng Tiểu Bảo đang xem hoạt hình, bất ngờ từ trên sô pha nhảy ra, bước chân ngắn chạy tới chỗ Tưởng Kiến Quốc, lập tức tìm kiếm đồ từ trong túi mà Tưởng Kiến Quốc đem về.
Tưởng Tiểu Bảo được nuôi rất tốt, là một bé trai tuổi trắng trẻo, mập mạp.
Hai tay cậu thuần thục lấy từ trong túi ra từng món đồ chơi, còn có đồ ăn vặt và mứt.
Hết chương .
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Chỗ nào cần sửa thì cho mình biết nhé ạ