Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

chương 44-45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mây aka Tiên Vân

||

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương .

"Yên tâm, buổi chiều anh hai sẽ về, em ngoan ngoãn ở nhà bà nội Lâm làm bài tập biết không?"

"Vâng."

"Bà nội Lâm, Tiểu Lương liền nhờ bà chăm sóc." Lục Cao thái độ thân thiện với người cao tuổi nói.

"Yên tâm đi, cứ để Tiểu Lương đợi ở chỗ của bà."

"Anh hai, hẹn gặp lại."

Lục Cao nói tạm biệt với Lục Lương cùng bà nội Lâm, liền cưỡi lên chiếc xe đạp cũ nát, hướng tới trung học số trực thuộc trung ương mà đi.

Cũng không biết đang nghĩ đến cái gì, vẻ mặt hung dữ nhưng trong mắt lại tràn đầy ôn nhu và chờ mong, nếu mà bị người quen bắt gặp, khẳng định sẽ thốt lên một câu: "Thật sự là gặp quỷ mà!"

Hôm nay chính là ngày kỷ niệm thành lập trường của trung học số trực thuộc trung ương thành phố S, giờ sáng liền có biễu diễn văn nghệ quy mô lớn.

Trong trường học, người cứ liên tục đến và đi vào hướng khán phòng không dứt.

Một nhà ba người Ân Âm tại khán phòng đang tìm chỗ ngồi.

"Mẹ ơi, tiết mục của chị hai bao giờ mới ra sân." Tưởng Tiểu Bảo cứ bên trái nhìn một chút, bên phải nhìn một tẹo, hưng phấn hỏi.

"Tiết mục của chị con đứng thứ năm, rất nhanh liền ra thôi." Hôm nay một nhà ba người bọn họ đều đến xem Tưởng Du biễu diễn văn nghệ, tiết mục của cô chuẩn bị là khiêu vũ.

Trong bốn năm, Tưởng Du chủ yếu học tập hai môn nghệ thuật năng khiếu, chính là khiêu vũ cùng mỹ thuật.

-

"Hoang nghênh mọi người tới tham dự buổi biễu diễn văn nghệ của lễ kỷ niệm năm thành lập trường trung học số trực thuộc trung ương của thành phố S, hiện tại tôi xin tuyên bố, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay cho nhóm biểu diễn đầu tiên........"

Sau khi người dẫn chương trình kết thúc lời phát biểu, chương trình biểu diễn chính thức bắt đầu.

Tổ thứ nhất biểu diễn tiết mục hợp xướng, hát bài hát học đường của trường trung học số trực thuộc thành phố S.

Tiếng hát cuồng nhiệt, sổi nổi, tràn ngập sức sống, vang vọng cả khán phòng.

Mà lúc này Lục Cao lại gặp chút phiền phức, bị chậm trễ trên đường.

Ngày bình thường Lục Cao làm nhiều công việc, quỹ thời gian cũng eo hẹp, bình thường đi tớ đi lui đều dùng xe đạp, hắn không nỡ mua xe mới, chiếc xe đạp này được hắn lụm ở vựa ve chai đem về cải tiến.

Hắn còn không nghĩ tới chiếc xe đạp đang dùng tốt, tự nhiên bị tuột xích, hắn muốn dừng lại để sửa nhưng lại không có dụng cụ, gần đây cũng không có trạm xe buýt, cũng không có cách nào ngồi xe buýt.

Lục Cao liếc nhìn thời gian, càng trở nên sốt ruột. Hắn tính toán thời gian, cuối cùng đem xe đạp khóa lại, liền xông ra ngoài, ra sức chạy.

Đợi đến khi Lục Cao tới trung học số trực thuộc thành phố S thì đã qua phút, nói cách khác hắn đã chạy được phút.

Lục Cao khom người, hai tay chống lên đầu gối, không ngừng thở dốc, trên trán trên lưng đã sớm lấm tấm mồ hôi.

Hắn không dừng lại, liền hướng khán phòng chạy tới.

Chờ đến thời điểm hắn vào khán phòng, thời gian biểu diễn văn nghệ đã trôi qua một tiếng rưỡi.

Bên trong khán phòng, học sinh, giáo viên, phụ huynh rất nhiều, người đông nghìn nghịt. Bên trong đã không còn chỗ ngồi, Lục Cao cũng không có ý định đi tìm chỗ ngồi.

Trên sân khấu, có người đang chơi đàn tranh, thanh âm yếu ớt đến nỗi người ta không khỏi bình tĩnh.

Nhưng căn bản Lục Cao không có tâm tư để nghe, hắn thấp giọng hỏi nam sinh kế bên: "Bạn học, xin hỏi một chút, hiện tại đang biểu diễn tiết mục thứ mấy?"

Nam sinh nhìn vết sẹo trên mặt Lục Cao liền giật nảy mình, nhưng nhìn hắn không có ác ý, cũng tốt bụng trả lời: "Hiện tại là tiết mục thứ bảy."

Thứ bảy!?

Nghe được câu này, trái tim Lục Cao có chút giật giật, đôi mắt vốn dĩ sáng ngời bỗng nhiên trầm xuống, cả người cũng ỉu xìu luôn.

Hắn nhớ kỹ, tiết mục của Tưởng Du ra sân là tiết mục thứ năm, cho nên hắn vẫn là bỏ lỡ rồi sao?

Hết chương .

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh : )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương .

Lục Cao cảm thấy chua xót.

Đến cùng là hắn hy vọng xa vời, đến việc đứng từ xa nhìn cô biểu diễn mà cũng không được.

"Cảm ơn bạn Lưu Hân lớp ban một đã mang đến cho chúng ta tiết mục biểu diễn đàn tranh. Bây giờ chúng ta hãy cho một tràng vỗ tay với tiết mục tiếp theo, bạn Tưởng Du lớp ban một, sẽ mang đến cho chúng ta tiết mục múa ba-lê, Hồ Thiên Nga!"

Hai mắt Lục Cao cơ hồ lập tức nâng lên.

Hắn nghe lầm sao? Là Tưởng Du?

Lúc này trên sân khấu, âm thanh du dương vang lên, màn sân khấu kéo ra, ánh đèn như ảo như mộng buông xuống, phản chiếu lên cô gái mảnh mai trong bộ váy trắng.

Dáng người cô thon dài, vòng eo tinh tế, cái cằm hơi nâng lên, lộ ra cái cổ trắng nõn, đôi mắt mờ ảo, chiếc váy trắng càng làm tăng thêm khí chất thanh tao của cô.

Cô nương theo tiếng nhạc nhẹ nhàng mà nhảy múa, cao quý lại tao nhã, chỉ có thể đứng từ xa xem chứ không thể đùa bỡn, phảng phất giống như một con thiên nga trắng chân chính.

Thật sự là cô!

Hai mắt Lục Cao trợn tròn lên, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, chỉ biết ngây người nhìn, trái tim cứ kịch liệt nhảy.

Thẳng đến khi màn khiêu vũ kết thúc, bên trong khán phòng tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt. Ánh mắt Lục Cao nhìn theo thân ảnh yểu điệu kia, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

"Tưởng Du múa thật đẹp, giống như tiên nữ ấy."

"Cậu không nhìn xem Tưởng Du là ai? Không chỉ có học bá, mà còn có giáo hoa nha, rất nhiều tiền bối, em trai đều muốn đuổi theo cô ấy."

"Cô ấy quả thực đang nhảy múa trên đầu ngọn tim của tôi nha. Không được! Thứ hai tôi liền phải đi tỏ tình với cô ấy."

Xung quanh mọi người đều hết lời khen ngợi Tưởng Du, nhất là mấy bạn nam sinh, là những người kịch liệt nhất.

Mà cái người nói muốn tỏ tình với Tưởng Du, đang nhiệt tình bàn bạc với bạn bè về cách theo đuổi.

Đột nhiên cậu cảm thấy hơi lạnh sống lưng, vừa quay đầu liền nhìn thấy một anh trai thân hình cao lớn đứng sau lưng mình, khuôn mặt hung tợn còn có vết sẹo.

Một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn cậu, không hiểu sao bản năng trực giác khiến cậu muốn đem hết những lời sắp nói ra tới miệng nuốt xuống.

Bỗng nhiên cậu nhận ra cảm giác lạnh lẽo đã tan biến.

-

"Tưởng Du, có muốn đi ăn cơm cùng nhau không?" Sau khi biểu diễn xong Tưởng Du liền gặp bạn cùng lớp.

Tưởng Du thay váy ballet, mặc vào áo thun cùng quần jean đơn giản, dáng người càng trở nên mảnh mai.

"Không được rồi, cha mẹ với em trai tôi tới, chúng tôi đã hẹn cùng nhau ăn cơm, lần sau chúng ta lại cùng đi ăn nhé."

Vừa rồi mẹ của cô mới nhắn tin, nói đã đặt phòng ở một quán ăn gần trường, đợi cô thay quần áo, liền đi qua đó.

Tưởng Du rời khỏi hậu trường khán phòng, đi ra cổng trường, không nghĩ vừa ra cửa liền bị người cản lại.

"Tiểu Du."

Tưởng Du cau mày nhìn xem ai lại ngăn mình, là một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi.

Ánh mắt người đàn ông này làm càn đánh giá cô, rất rõ ràng mà nóng bỏng, cuối cùng dừng trước ngực Tưởng Du.

Tưởng Du cảm thấy có chút lạnh, nhịn không được lui lại một bước, mặt cũng trầm xuống.

"Vị tiên sinh này, tôi không biết anh, xin hỏi anh có chuyện gì không?" Giọng điệu Tưởng Du lạnh lùng.

Người đàn ông nhìn sắc mặt Tưởng Du không thích hợp, liền điều chỉnh thái độ của mình, một bộ dạng nho nhã lễ độ nói: "Tiểu Du, em hẳn đã nghe nói về anh, anh tên là Hồng Minh, anh có nhờ bà mối đến nhà bà em cầu hôn, chắc bà em cũng nói cho em biết, chúng ta rất nhanh sẽ trở thành vị hôn thê."

Người đàn ông nhìn qua rất lịch sự, như một quý ông, giọng nói lại nhẹ nhàng. Nếu không phải vừa nảy hắn làm càn dò xét, Tưởng Du có thể đã bị hắn lừa.

Khi nghe được người trước mắt là người mà bà nội nói muốn làm mai cho mình, mặt Tưởng Du liền khó coi thêm mấy phần.

Hết chương .

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio