Editor: Mây aka Tiên Vân
||
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương .
Ngoại truyện Tưởng Du.
Tưởng Du tự thuật:
Tôi tên là Tưởng Du.
Mẹ nói Du ý nghĩa là viên ngọc đẹp, bà hy vọng tôi ấm áp và xinh đẹp như một viên ngọc. Bà nói rằng sẽ coi tôi như một báu vật. Tôi rất thích cái tên này.
Tôi còn có một cái tên khác, là Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ ý là hy vọng có em trai, nên mẹ liền lấy cái này làm tên cho tôi. Tôi cũng không có bài xích cái tên này, tôi biết ba mẹ thích có em trai, nếu như cái tên này có thể mang em trai đến thì tôi rất vui.
Lúc tiểu học, các bạn luôn giễu cợt cái tên này của tôi, bọn họ nói, một khi cha mẹ có em trai, liền không quan tâm tôi nữa, sẽ không thích tôi.
Là như thế này phải không?
Giống như là.
Lúc em trai ra đời, cha mẹ đặc biệt đi xin thầy bói, lấy cho hắn một cái tên thật dễ nghe là Tưởng Thiên Dương, biệt danh là Tiểu Bảo. Bảo ý nghĩa là bảo bối, em trai là bảo bối của bọn họ.
Sự ra đời của Tiểu Bảo làm cho cha mẹ đang buồn khổ liền tươi cười trở lại.
Khi đó tôi nghĩ: con trai cùng con gái khác nhau lớn như vậy sao? Tôi về sau cũng sẽ hiếu thuận với cha mẹ mà.
Cha mẹ đối xử với Tiểu Bảo rất tốt, sẽ mua quần áo mới cho hắn, sẽ mua nhiều sữa bột đắt tiền, sẽ mua rất nhiều đồ chơi, còn cho hắn đi học mẫu giáo tư thục đắt tiền nhất.
Tiểu Bảo bá đạo lại được nuông chiều.
Nói thật lòng, đã từng có một đoạn thời gian, tôi rất chán ghét và ghen ghét với Tiểu Bảo, vì cái gì khi hắn xuất hiện liền cướp đi ba mẹ của tôi.
Chẳng lẽ con trai thật sự quan trọng như vậy sao? Mà con gái trong miệng bà nội nói chính là hàng lỗ vốn sao?
Sau này cô cũng có thể kiếm tiền, còn kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền.
Có một lần Tiểu Bảo phát sốt bị đưa đến bệnh viện, ba ba trong đêm từ thành phố H đội mưa trở về. Mẹ lại nhìn gương mặt nóng đến đỏ bừng của Tiểu Bảo mà yên lặng khóc.
Luc đó tôi nghĩ, mấy cái gì mà ghen tỵ hay chán ghét đều không quan trọng, tôi chỉ không muốn cha mẹ đau lòng.
Tôi nghe theo lời mẹ, làm tròn bổn phận của một người chị gái, mẹ nói cái gì tôi liền làm cái đó, không tranh không đoạt, tuy rằng tôi rất buồn, nhưng không sao, tôi đều đem nỗi buồn đó giấu đi rồi.
Tôi rất thích đọc sách, cô giáo nói: "Đọc sách có thể trở nên khôn ngoan."
Lúc đó tôi cũng không biết khôn ngoan là gì, chỉ cần nhìn cha mẹ mỉm cười khi tôi đạt thành tích tốt là tôi mãn nguyện lắm rồi, tôi một mực muốn đọc sách, để làm cho cha mẹ vui vẻ.
Tôi biết trong nhà rất nghèo, lúc lơ đãng liền nghe được mẹ muốn đưa tôi đi nhà máy nội y làm việc, thế nhưng tôi muốn đọc sách a.
Tôi nghĩ, nếu có thể kiếm được tiền học phí, có phải tôi có thể tiếp tục đi học hay không. Cho nên tôi liền đi nhặc ve chai, nhặt được hơn một học kỳ.
Vào bước ngoặt của số phận, đêm hôn đó ba ba từ thành phố H trở về, mang theo đồ chơi của tôi và Tiểu Bảo.
Tôi phát hiện ra mẹ thay đổi.
Bà đem cho tôi những món đồ chơi thuộc về tôi, còn dạy dỗ Tiểu Bảo, mà không còn một mực dung túng.
Mẹ.để cho Tiểu Bảo học ăn cơm, mà không còn để cho tôi đút.
Hôm đó, làm cho em trai ý thức được lỗi sai, còn đến xin lỗi với tôi, lại cùng với tôi chơi đồ chơi, tôi rhât sự rất vui vẻ.
Một ngày khác, ở trường học tôi bị Lâm Nhu Nhu chế giễu, sự việc nhặt ve chai bị phát hiện, mẹ cũng bị cô giáo gọi tới trường.
Tôi có chút sợ hãi, sợ mẹ sẽ mắng tôi, càng sợ mẹ sẽ không đồng ý cho tôi tiếp tục đi học.
Nhưng mẹ lại ôm lấy tôi, bà nói sẽ cho tôi tiếp tục đọc sách, nói tôi không cần đi nhặt ve chai nữa, còn muốn Lâm Nhu Nhu đến xin lỗi tôi.
Lúc sau tôi còn được ngồi trên xe để mẽ chở, tôi được sửa lại tên.
Hôm đó, là ngày đầu tiên của tôi.
Về sau, mẹ lại một mực che chở tôi trưởng thành, cho tôi rất nhiều thứ tốt đẹp, mà Tiểu Bảo cũng không còn ngang ngược được nuông chiều, chúng tôi trở thành chị em thân thiết nhất.
Lại về sau, tôi gặp được Lục Cao, cùng anh ấy hẹn hò rồi kết hôn.
Đêm tân hôn tôi mới từ trong miệng anh biết được, Lục Cao có thể trở thành như bây giờ đều do mẹ trợ giúp, bởi vì mẹ muốn cho tôi một người chồng tốt nhất.
Đêm đó tôi đã khóc.
Thời gian lại trôi qua, tôi sinh con, em trai thì kết hôn, cha mẹ cũng dần trở nên già đi.
Khi cha nhắm mắt lìa đời, mẹ cũng ra đi.
Hôm đó, tôi cầm thật chặt bàn tay bởi vì tuổi già mà khô héo của mẹ, nói rằng: "Mẹ, cảm ơn mẹ đã cho con một cuộc đời tốt đẹp, con yêu mẹ."
Hết chương .
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Mây: làm chương này cái tự nhiên nước mắt tuôn rơi luôn mấy má.