Editor: Mây aka Tiên Vân
||
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương .
Tô Nguyên Gấm lúc đầu mở miệng còn có chút câu nệ, về sau cảm nhận được sự ân cần của hai vợ chồng già cũng thả lỏng, thời điểm rời đi còn lưu luyến không rời.
Sở dĩ Ân Âm mang Tô Mạch và Tô Nguyôn Gấm tới gặp cha mẹ nuôi và anh trai của mình, một là vì để Tô Mạch an tâm, cho hắn một cái công đạo. Hai là sắp hết năm cô và Tô Mạch dự định sẽ đưa Đô Đô về quê gặp cha mẹ Tô Mạch.
Dù sao cô cũng bắt cóc con trai người ta nhiều năm, người ta cũng thay cô chăm sóc con trai, thân là con dâu mấy năm nay đều không quay về một lần, cái này thật không nên.
Bất quá quyết định này tạm thời cô không nói với Tô Mạch.
Vào ngày hai mươi tháng chạp,《Hoàng Đồ》rốt cuộc cũng hoàn thành quay chụp, một bữa tiệc liên hoan được tổ chức.
-
"Nhanh đi tắm rửa, trên người toàn lau mùi rượu, không được hôn Đô Đô." Từ bữa tuễc trở về Ân Âm đem Tô Mạch say rượu đẩy vào nhà tắm.
"Được rồi." Tô Mạch say rượu ngoan ngoan không có náo, nghe lời vợ vào nhà tắm, tắm rửa.
Ân Âm đi xuống phòng bếp nấu canh giải rượu cho hắn. Vừa nấu xong chuông điện thoại liền vang lên.
Là điện thoại của Tô Mạch, trên màn hình còn nhảy lên chữ "Mẹ".
Ân Âm im lặng một hồi, đến trước phòng tắm gõ cửa một cái: "Tô Mạch, mẹ anh gọi điện đến."
Tô Mạch đang tắm, bởi vì say rượu lúc này đầu óc có chút không thanh tỉnh, hắn thuận miệng nói: "Em giúp anh nghe một chút đi."
"Được."
Nghe Tô Mạch nói như vậy Ân Âm cũng không do dự nữa, sau khi bắt máy giọng nói của mẹ Tô rất nhanh truyền đến.
"Tiểu Mạch à, con quyết định ly hôn với Ân Âm rồi sao? Tết này có trở về hay không, mẹ ở bên này nhìn được một cô gái không tệ, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, lại là chủ của một xí nghiệp tư nhân, dáng người đẹp mắt, năng lực làm việc cũng mạnh."
Ân Âm nghe mẹ Tô trên điện thoại không ngừng khen ngượi người phụ nữ kia, trong lòng có chút trùng xuống.
Tô Mạch tắm rửa xong, đầu íc mê mang vì uống rưỡu cũng tỉnh táo thêm một chút.
Ra khỏi nhà tắm liền thấy Ân Âm ngồi bên giường, cô cụp mắt xuống không nói gì, dường như đang suy nghĩ đều gì đó.
Tô Mạch cảm thấy có chút kỳ lạ, lại gần ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Em sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao? Đúng rồi, vừa nảy là ai gọi đến vậy?"
Lời vừa dứt Ân Âm liền ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt có chút u ám như mực, làm hắn không hiểu được chuyện gì.
Trong lòng Tô Mạch căng thẳng.
Mấy giây sau Ân Âm lãnh đạm nói: "Là mẹ anh gọi điện thoại tới."
Nghe được người gọi tới là mẹ mình, Tô Mạch liền có chút hồi hợp, một loại dự cảm không tốt xuất hiện.
Ân Âm tiếp tục nói: "Mẹ anh hỏi anh có quyết định ly hôn với tôi hay không, bà ấy đã để ý một người phụ nữ không tệ cho anh."
"A Âm, đừng nói nữa."
"Bà ấy nói cô gái kia chỉ mới hai mươi lăm tuổi, còn là bà chủ xí nghiệp tư nhân, rất xứng đôi với anh, còn không ngại anh từng kết hôn, từng có con...."
Ân Âm còn muốn nói tiếp nhưng Tô Mạch đã ôm lấy cô, mạnh mẽ ngắt lời, nói: "Đừng nói nữa, dừng lại đi. Chị Ân Âm, em đừng nghe mẹ anh nói lung tung, anh sẽ không ly hôn với em, tuyễt đối không."
Mấy tháng này một nhà ba người bọn họ chung đụng rất tốt, Tô Mach đều quên nói với mẹ, còn mẹ Tô thì cứ nghĩ con trai mình hàng ngày vẫn chỉ ngồi đợi trong biệt thự trông coi con nhỏ.
Ân Âm đẩy Tô Mạch ra, nói: "Tô Mạch, trong dịp năm mới này, tôi và anh cùng về quê đi."
Nếu như lúc trước nghe được lời này Tô Mạch chắc chắn sẽ vui đến phát điên, nhưng bấ giờ vừa nghe tim bông nhiên nhói đau.
Hết chương .
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh : )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương .
Tô Mạch có chút đau đầu bắt đầu suy nghĩ miên man.
Vì sao đột nhiên Ân Âm muốn cùng hắn về nhà, chẳng lẽ là tin lời mẹ hắn muốn trở về ly hôn với hắn sao?
Nghĩ đến khả năng này Tô Mạch cảm thấy tim mình như bị xé nát, trong nháy mắt đau thấu tim gan.
Hốc mắt hắn có chút phiếm hồng, Tô Mạch cố gắng nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn rơi nước mắt, hai tay run rẩy cầm lấy bả vai của Ân Âm: "Chị Ân Âm, em không ly hôn với anh được không, em muốn anh làm gì anh cũng chấp nhận. Anh chỉ thích em, anh chỉ muốn ở bên cạnh em và Đô Đô. Anh không cần anhững người khác, em đừng bỏ anh lại."
Nghĩ đến việc Ân Âm sẽ rời xa hắn, nội tâm Tô Mạch vô cùng trống rỗng như rơi vào vực sâu băng giá.
"Chị Ân Âm, cầu xin em, đừng ly hôn với anh." Tô Mạch hèn mọn cầu xin.
"Ô ô......." Lúc này ngoài cửa bổng nhiên truyền đến tiếng khóc trẻ con.
Lại nhìn thấy Tô Nguyên Gấm, người lúc này nên ở trên ghế sô pha đọc sách lại đứng trước cửa phòng bọn họ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đôi chân ngắn nhỏ từng bước đi đến, chạy vào phòng, nhào lên đùi Ân Âm như một con thú nhỏ bị thương khóc nức nở: "Mẹ đừng ly hôn, đừng bỏ con và ba ba được không."
Tiểu gia hỏa khóc đến thương tâm, thân thể nhỏ run lên một cái, nhìn đáng thương cực kỳ.
Cậu không ngốc, cậu biết ly hôn là có ý nghĩa gì.
Sau khi ly hôn ba và mẹ liền ohai tách ra, mẹ sẽ không cần cậu, cậu sẽ trở thành đứa nhỏ không có mẹ.
Mà ba ba có thể sẽ kết hôn với một người khác, sẽ có đứa con khác, cũng có thể không yêu thương Đô Đô nữa.
"Mẹ ơi, đừng bỏ Đô Đô và ba ba có được không." Nhóc con khóc đến thương tâm, thở không ra hơi.
Mấy tháng nay mẹ trở về một nhà bọn họ ở cùng nhau sống rất vui vẻ, thật thật thật hạnh phúc mà cậu cũng rất vui vẻ.
Cậu không muốn mẹ rời đi, rất không muốn.
Ân Âm có chút ngơ ngác, nhìn một lớn một nhỏ khóc đến thương tâm có chút dở khóc dở cười.
"Hai người đang suy nghĩ gì vậy? Mẹ nói ly lúc nào? nói ly thân lúc nào?
Một lớn một nhỏ lập tức ngây ngẩn cả người, trên mặt còn mang theo nước mắt.
Tô Nguyên Gấm rất nhanh phản ứng: "Mẹ nói thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Ân Âm bế cậu lên đặt trong lòng, xoa xoa lòng bàn tay , "Làm sao mẹ có thể bỏ rơi Đô Đô. Được rồi, Đô Dô đi đọc sách trước, mẹ còn có chuyện muốn nói với ba ba."
"Vâng." Xác nhận mẹ sẽ không rời đi, Tô Nguyên Gấm lập tức ngừng khóc ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Trước khi đi còn hôn cô một cái.
Sau khi con trai rời đi Ân Âm nhìn đôi ắmt đỏ hoe của Tô Mạch, giống như con chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ với cái đuôi to ỉu xìu rũ xuống.
Hắn cầm tay Ân Âm cẩn thận từng li từng tí xác nhận: "Em thật sự sẽ không rời đi, sẽ không ly hôn với anh sao?"
"Đương nhiên, chồng em tốt như vậy, chúng ta còn có Đô Đô, tại sao em lại cùng anh ly hôn."
Tô Mạch do dự nói: "Nhưng em vừa mới nói muốn cùng anh về quê. Chẳng lẽ không phải về quê làm thủ tục ly hôn sao?"
Ân Âm đưa ngón tay búng trán của hắn, cô phát hiện Tô Mạch khi đứng trước Ân Âm thật là ngốc.
Cô nói: "Chúng ta kết hôn bốn năm, em đem con trai của họ bắt đi, đến bây giờ cũng chưa từng về thăm họ, em cảm thấy rất không tốt, cho nên dự định năm nay một nhà chúng ta sẽ về quê ăn tết. Với lại, đến lúc đó chúng ta khẳng định sẽ công khai, sau đó lại làm hôn lễ, cha mẹ anh nhất định cũng muốn tới."
Hết chương .
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Mây: tìm đâu ra người đàn ông đối xử vơu mình như Tô Mạch đối với Ân Âm.