Editor: Mây (Sky)
||
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương .
Quay đầu lại liền nhìn thấy trước cửa nhà hàng xuất hiện một con chó lớn và thiếu niên áo trắng quần đen đang đi tới.
Dáng người thiếu niên cao gầy, khí chất dịu dàng, mái tóc mềm mại rũ xuống, nhìn qua rất là đẹp trai, đáng tiếc là cặp mắt kia lại vô hồn.
Hạ Hoài Cảnh nhìn thấy thiếu niên khuôn mặt lạnh lùng trong nháy mắt dịu đi.
Hắn đi tới nắm tay cậu dẫn vào: "Hôm nay con tới con mẹ về à?"
"Dạ, hôm nay tan học sớm." Trình Hi ngoan ngoãn đáp.
Trình Hi rất thích chú Hạ này, hắn vừa dịu dàng lại quan tâm, cho Trình Hi cảm giác giống như một người cha.
Đối với việc chú Hạ thích mẹ, Trình Hi cũng có chút biết, nhưng mà mẹ hình như không có đồng ý.
Có đôi khi cậu nghĩ, có phải bởi vì cậu làm liên lụy mẹ?
"Hi Hi và Kem tới rồi." Kem đưa Hi Hi đến bàn làm việc, Ân Âm đang đắm chìm trong sổ sách cũng tỉnh lại.
Ân Âm nhìn một người một chó, khuôn mặt vốn dịu dàng lại càng dịu dàng hơn.
"Mẹ, con với Kem tới đón mẹ về."
"Được."
Ân Âm lưu tài liệu lại, lưu loát bấm máy tính, chỉ mất một phút.
Hạ Hoại Cảnh cảm thấy mình thậm chí còn không bằng % của Trình Hi.
"Chúng ta đi thôi." Ân Âm nắm tay Trình Hi đi ra ngoài, rồi tạm biệt hai người Hạ Hoài Cảnh.
"Hẹn gặp lại chú Hạ." Trình Hi chào tạm biệt Hạ Hoài Cảnh và Hạ Hoài Kinh, Kem cũng sủa lên hai tiếng.
Hạ Hoài Cảnh nhìn bóng lưng hai mẹ con, nhịn không được muốn về nhà cùng bọn họ.
-
Lúc chạng vạng tối tan tầm là thời gian náo nhiệt nhất, sau khi xuống tàu điện ngầm hai người một chó cùng trở về nhà.
Thẳng đến khi tới chung cư, xung quanh mới yên tĩnh trở lại.
"Hi Hi, con có tâm sự gì sao?" Ân Âm nghiêng đầu hỏi Trình Hi. Cậu đã không còn là đứa trẻ nhát gan như ngày trước, mà bây giờ đã trở nên hoạt bát vui vẻ hơn, khi ở bên cạnh Ân Âm luôn có muôn vàn chủ đề để thảo luận. Hôm nay lại có chút kỳ quái, trên đường về đều rất trầm mặc.
"Trong trường học gặp chuyện gì sao?" Ân Âm tiếp tục hỏi.
Trình Hi lắc đầu, lông mi thon dài rũ xuống, cuối cùng vẫn đem thắc mắc trong lòng nói ra: "Mẹ, chú Hạ thích mẹ, vì sao mẹ lại không kết hôn với chú ấy?"
Ân Âm có hơi ngạc nhiên, lập tức nói: "Tại sao mẹ phải kết hôn với chú Hạ, mẹ có Trình Hi là đủ rồi."
Đầu Trình Hi càng cúi xuống thấp hơn, cậu chợt dừng bước, ngẩng đầu nói: "Mẹ là bởi vì con sao? Là do con nên mẹ mới không kết hôn với chú Hạ."
Không phải Trình Hi nghi ngờ tình cảm mẹ dành cho cậu, mà là cậu cảm thấy mẹ quá yêu cậu, mẹ có cuộc sống của riêng mình, Trình Hi không muốn ích kỷ, trói buộc mẹ ở bên cậu cả đời. Trình Hi không muốn vì mình mà liên lụy đến hạnh phúc của mẹ.
Trình Hi không ngại việc mẹ và chú Hạ ở bên nhau, cho dù về sau bọn họ có con của riêng mình cũng không sao cả, chỉ cần dành cho cậu một chút xíu tình yêu là đủ rồi.
Ân Âm và Trình Hi ở bên nhau nhiều năm như vậy sa có thể không biết thằng bé đang nghĩ gì, cô xoa đầu thiều niên, nói: "Con nói cái gì đó. Mẹ không phủ nhận chú Hạ là một người tốt, nhưng mẹ thật sự không có suy nghĩ muốn kết hôn với chú ấy."
"Thứ nhất là mẹ cũng không muốn tái hôn, chỉ muốn sống với Trình Hi nhà mình, đợi sau này Trình Hi kết hôn sinh con, mẹ liền trông con cái cho con, mẹ sẽ không kết hôn với người khác, cũng sẽ không có con cùng người khác."
Hết chương .
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh : )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương .
Ân Âm dừng một chút, mỗi chữ mỗi câu đều chân thành nói: "Hi Hi, trên thế giới này, ở trong lòng mẹ không ai có thể so sánh với con, cho dù là ai cũng sẽ không thay thế được vị trí của con."
"Thứ hai, mẹ chỉ xem chú Hạ của con như bạn bè trong công việc, không có ý gì khác, cho nên mẹ với chú ấy sẽ không thể nào kết hôn được. Vì vậy con cũng đừng suy nghĩ lung tung."
Ân Âm là bà bà đầu giường, hạ phàm xuống nhân gian chủ yếu là vì mấy đứa nhỏ, nếu lúc đến đã kết hôn, ngườ chồng không tệ hoặc là có những vấn đề nhỏ nhặt vẫn có thể sữa chữa được, Ân Âm không ngại cùng hắn ở chung, dù sao đứa trẻ cũng cần tình thương của cha.
Nhưng nếu người chồng là một thằng đàn ông cặn bã, Ân Âm nhất định sẽ ly hôn với hắn, cũng giống như Trình Trấn Bình.
Nhưng sau ly hôn Ân Âm sẽ không tái hôn, cô là thần tiên, cho dù hạ phàm thì cũng chỉ kết thừa một phần tình cảm của con người, rất khó mà động lòng với họ, huống chi chỉ có cô ấy trong mắt người khác, còn cô thì không quan tâm bọn họ.
Cô biết Hạ Hoài Cảnh là một người tốt, nếu như hắn kết hôn, Hạ Hoài Cảnh chắc chắn sẽ là một người chồng, người cha tốt.
Nhưng cô không có cách nào trao tình cảm cho hắn, đối với hắn như vậy là không công bằng, thà rằng ngay từ đầu không đồng ý.
Mặc dù nghe có chút lãnh lùng, nhưng cô vốn là một nàng tiên vô tình vô dục, hơn nữa cô là bà bà đầu giường, sự kiên nhẫn cùng dịu dàng yêu thương chỉ dành cho con trẻ.
Trình Hi nghe xong lời mẹ nói chỉ im lặng.
Cậu biết mẹ sẽ không nói dối cậu, trong lòng cậu có chút chua xót, cậu thật may mắn khi có thể làm con của mẹ.
Nhưng mà đối với chú Hạ, Trình Hi chỉ có thể thở dài, cậu vốn dĩ muốn giúp chú Hạ và mẹ, nhưng hiện tại xem ra là không có cách nào, một khi mẹ đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
"Ân Âm, là em sao Ân Âm? Hi Hi, là hai người sao?" Đúng lúc này giọng một người đàn ông đột nhiên vang lên.
Ân Âm quay đầu nhìn liền thấy một người quen thuộc.
Thời điểm nhìn tới, lông mày của Ân Âm liền nhíu lại, trong mắt xẹt qua tia kinh tởm.
"Ân Âm, Hi Hi, thật sự là hai người." Trình Trấn Bình không nghĩ tới lại gặp vợ cũ và con trai ở chỗ này, so sánh với năm năm trước hai mẹ con bọn họ thật sự thay đổi long trời lở đất.
Ánh mắt Ân Âm lạnh lùng liếc nhìn hắn, không nói lời nào liền mang Trình Hi rời đi.
"Ân Âm, Hi Hi, đừng đi." Trình Trấn Bình đuổi theo sau bọn họ, đúng lúc này Kem đột nhiên chạy đến trước mặt sủa hắn.
Trải qua năm năm nuôi dưỡng, Kem đã không còn là chú chó con lúc trước, nó đã lớn hơn, nhe răng sủa về phía Trình Trấn Bình, làm hắn bị hù dọa.
Trình Trấn Bình bị sợ tới mức chỉ có thể rời đi, nhưng mà nhìn về hướng Ân Âm và Trình Hi rời đi trong mắt lại có chút ảm đạm.
-
"Mẹ, là người kia sao?" Trở về nhà Trình Hi thấp giọng hỏi.
"Ừm, mẹ không biết tại sao hắn ta lại ở đây, bất quá con không cần phải để ý, về sau gặp thì coi như không biết." Ân Âm dặn dò.
"Dạ." Trình Hi ngoan ngoãn đáp.
Vẻ mặt cậu bình tĩnh nhưng tim đã sớm đập loạn xạ.
Trôi qua cuộc sống năm năm tươi đẹp, cậu dường như đã quên đi chín năm đó ở làng Hàng Hậu.
Trình Hi vốn cho rằng đời này sẽ không gặp lại người ở làng Hàng Hậu, không nghĩ tới vậy mà vẫn gặp, gặp ngay người mà cậu gọi là "cha" kia.
Trình Hi có hơi sợ hãi, cậu sợ người kia xuất hiện sẽ làm xáo trộn cuộc sống yên bình của bọn họ.
Hết chương .
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ