Tuy dáng vẻ của Tiêu Hàm không có chút gì gọi là mệt mỏi, nhưng Tô Nam vẫn cảm thấy đau lòng, lượng công việc lớn như vậy, chỉ tính riêng soạn nhạc thôi cũng mất không biết bao nhiêu thời gian, cô nghĩ có khả năng hai ngày nay Tiêu Hàm chưa chợp mắt được phút nào.
"Em vất vả rồi, Giang đội trưởng rất tán thưởng thành quả của em, quyết định phê chuẩn cho em thêm nửa ngày nghỉ."
Giang đội trưởng tuy có chút nghiêm khắc nhưng vẫn luôn quan tâm cấp dưới, biết cô và Tiêu Hàm thân với nhau, liền an bài cho cô đi nam khu phân cục lấy hồ sơ vụ án.
Tiêu Hàm lắc đầu, "Đi lấy hồ sơ vụ án trước đã, em ngủ trên xe một lúc là được."
Không ngủ mấy ngày thôi, chẳng ảnh hưởng gì tới cô cả, nhưng cứ nói thế để Tô Nam yên tâm vậy.
Tô Nam không nói nữa, vì cô biết có khuyên cũng vô dụng, một người sẵn sàng không quản ngày đêm, tìm đủ bằng chứng lật lại án oan, cần kiên trì bao nhiêu cũng có thể đoán được.
Tô Nam lái xe riêng đến nam khu phân cục, đối lập với sinh viên vừa tốt nghiệp một nghèo hai trắng như Tiêu Hàm, Tô Nam khá hơn nhiều, tuy xe không quá đắt, nhưng không gian đủ lớn, nếu ngày thường cục cảnh sát thiếu xe, thì xe này sẽ được trưng dụng, đương nhiên phí trưng dụng hoàn toàn do cục cảnh sát chi trả.
Tiêu Hàm lên xe liền nghiêng người nhắm mắt, Tô Nam liếc nhìn ghế sau một chút, theo bản năng lái chậm lại, không quấy rầy Tiêu Hàm nghỉ ngơi.
Tinh thần lực của Tiêu Hàm rất tốt, cái gọi là chợp mắt thực ra là đang giao lưu với .
"Ký chủ, cô thật lợi hại." Đôi mắt của toả sáng lấp lánh, lúc ký chủ ở phòng họp quả thực soái đến mức khiến người ta ngây ngốc, tuy nó vẫn luôn bồi bên người ký chủ, nhưng cùng lắm cũng chỉ nhìn cô không ngừng vẽ từ tờ giấy này sang tờ giấy kia, rồi cùng cô chạy tới nhiều nơi khác nhau. Kỳ thật không khác gì những người ở cục cảnh sát, nghe cô giải thích xong mới bừng tỉnh đại ngộ[].
"Đây đều là kiến thức mà học viện cảnh sát đã dạy." Tiêu Hàm cảm thán, quả nhiên cô không lựa chọn sai, chỉ có học viện cảnh sát mới có thể dạy được cho cô nhiều kiến thức thực tiễn như vậy.
hỏi, "Ký chủ, nhiệm vụ là điều tra rõ cái chết của Tống Cửu sao?"
"Không biết." Nhiệm vụ chỉ có hai chữ Tống Cửu, nhưng Tống Cửu đã chết, nên cô đoán cái chết của Tống Cửu có điểm không bình thường, liền đi tìm hiểu, cuối cùng tạo nên cục diện như bây giờ.
"Mặc kệ có phải hay không, lôi chân tướng ra trước rồi nói sau."
Trực giác của Tiêu Hàm nói cho cô biết, có khả năng chân tướng này chính là mấu chốt hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô cố ý không nói với , tránh cho nó mừng hụt, nó tựa hồ rất để ý đến nhiệm vụ. Trước đây nhiệm vụ mãi không tới, Tiêu Hàm không nôn nóng không gấp gáp, ngược lại còn thoải mái dành thời gian làm việc mình thích, nhưng lại luôn mang dáng vẻ sa sút tinh thần.
Đến nam khu phân cục, xe vừa dừng lại, Tiêu Hàm liền tỉnh, Tô Nam còn hy vọng cô có thể ngủ nhiều hơn một chút, thở dài tiếc nuối, đang định tháo đai an toàn để xuống xe, thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tô Nam nhận cuộc gọi, "Thật sao?"
"Vậy thì thực sự rất nghiêm trọng." Vẻ mặt của Tô Nam dần trở nên âm trầm.
Gác điện thoại, cô quay đầu nói với Tiêu Hàm, "Là điện thoại của Tiểu Mạc, bảo chúng ta lên mạng xem Weibo của Triệu Nguyên và Bạch Lăng Lâm, mọi chuyện bắt đầu phiền toái hơn rồi."
Cũng may Tiêu Hàm có Weibo, không cần chờ đăng ký, nhanh chóng tìm được Weibo của Bạch Lăng Lâm cùng Triệu Nguyên, dù sao hai người họ vẫn luôn là tâm điểm của giới giải trí trong thời gian gần đây.
Bạch Lăng Lâm với Triệu Nguyên đồng thời đăng bài công khai, vô cùng thương tiếc bạn thân/người yêu —— Tống Cửu.
Bạch Lăng Lâm viết một đoạn văn dài, kể lể tình nghĩa tương giao nhiều năm giữa cô và Tống Cửu, có thể nói là than thở khóc lóc. Triệu Nguyên không chơi trò viết văn, mà đăng thông báo, bởi vì người yêu vừa mất, tạm thời huỷ bỏ các hoạt động công chúng, muốn được yên tĩnh một thời gian.
"Hai tiện nhân." Tô Nam cười lạnh, nếu không phải Tiêu Hàm bất chấp ngày đêm tìm được chứng cứ, thì có khả năng bây giờ cô vẫn bị hai kẻ lòng lang dạ thú[] lừa gạt.
Chưa nói bọn họ có phải hung thủ hay không, nhưng hai người này tuyệt đối không chân tâm thật ý với Tống Cửu như bọn họ luôn nói.
Có bạn thân nào lại lấy bài hát của bạn mình nói là của mình, kiếm chác danh lợi, có người yêu nào lại giấu giếm bạn gái, nɠɵạı ŧìиɦ giữa đường, bắt cá hai tay.
Nhưng hiểu rõ chân tướng như Tô Nam chỉ có một số người, dưới Weibo của hai kẻ kia tràn đầy lời chia buồn, Triệu Nguyên cư nhiên tuyên bố bản thân đã có bạn gái, khiến người hâm mộ có chút ngoài ý muốn, trải qua sự kiên trì giải thích của hai người, người hâm mộ mới hiểu Tống Cửu là bạn thân của Bạch Lăng Lâm, không phải trà xanh gì cả.
Hơn nữa Bạch Lăng Lâm và Triệu Nguyên chưa từng công khai nói mình là người yêu của đối phương, tất cả đều do người hâm mộ tự ảo tưởng mà thôi, các fans an ủi lẫn nhau, là bọn họ sai, thần tượng không sai.
Thậm chí còn có fans bình luận, "Thật hâm mộ cô gái tên Tống Cửu kia, có bạn thân như nữ thần Bạch Lăng Lâm, cùng bạn trai tốt như Triệu Nguyên, đổi thành tôi chắc chắn sẽ cảm tạ phúc đức mười tám đời, nhưng cô ta cư nhiên lại đi tự sát, quả thực không biết thoả mãn với hiện tại."
"Tôi có chút ấn tượng với Tống Cửu này, hình như xuất đạo cùng lúc với Bạch nữ thần, đáng tiếc sau đó gặp phải tai nạn giao thông, trở thành kẻ tàn phế."
"Chết rồi càng tốt, đỡ liên luỵ nam thần nữ thần của tôi, Nguyên Lâm vô địch."
"Nữ thần của tôi thật sự quá thiện lương, người tự sát kia nên xin lỗi toàn thế giới đi, hại mình khổ người, vui vui vẻ vẻ mà sống không tốt sao?"
"Tống trà xanh kia chết là đáng, đã khiến nữ thần của tôi thương tâm, còn làm Triệu nam thần vì cô ta mà rời khỏi giới giải trí, tôi chờ ca khúc mới của Triệu Nguyên muốn mòn con mắt luôn rồi, Tống Cửu, muốn chết thì chết chỗ nào xa nam thần của tôi một chút."
Ngoại trừ phần lớn bình luận an ủi Bạch Lăng Lâm cùng Triệu Nguyên, bình luận công kích Tống Cửu càng lúc càng nhiều, những fans đó thậm chí còn lên hẳn vài diễn đàn khác đăng bài nhục mạ.
"Một đám não tàn điên cuồng." tức giận bất bình.
"Đây là bạo lực internet?" Tiêu Hàm thầm nghĩ trong lòng.
Sắc mặt của Tô Nam có chút khó coi, Tống Cửu là nạn nhân trong vụ án bọn họ sắp tiếp nhận, bây giờ gặp phải bạo lực internet, bọn họ lại chỉ có thể đứng nhìn.
Thấy những bình luận tiêu cực càng lúc càng nhiều, Tiêu Hàm trầm mặc, cất điện thoại đi, nói, "Sự thật, sớm muộn gì cũng được phơi bày."
Câu này là nhắc nhở Tô Nam, cũng là nhắc nhở .
Tô Nam im lặng, gật đầu, hai người cùng sóng vai bước vào nam khu phân cục.
Trong một vụ án, dư luận chiếm một vai trò rất quan trọng, hành động này của Bạch Lăng Lâm và Triệu Nguyên kỳ thật là đang chuyển hướng dư luận sang hoàn cảnh có lợi cho bọn họ, không giấu không giếm, thoải mái công khai, giành được sự đồng tình của công chúng, nói khó nghe một chút, là người chết cũng đã chết, nhào nặn thành cái dạng gì còn không phải do bọn họ sao.
Bọn họ có tiền có danh, có lượng lớn fans làm cơ sở, ngược lại, Tống Cửu có cái gì, cái gì cũng không có, không còn mạng sống, không thân không thích, đến cả một người lên tiếng vì cô cũng không có.
Ngoài cảnh sát ra, ai sẽ chân tâm thật ý bảo vệ cô.
Mà cảnh sát cũng chỉ có trách nhiệm điều tra rõ chân tướng cái chết của cô, sẽ thương tiếc, nhưng tuyệt đối không đau lòng.
"Thật sự không phải tự sát sao?" Người đón tiếp lần này vẫn là Tống cảnh sát trước đó, lúc nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, nói bọn họ chuyển giao hồ sơ của vụ án này cho đội của Tô Nam, hắn có chút kinh ngạc. Nhận được cái gật đầu xác nhận của Tiêu Hàm, Tống cảnh sát và mấy đồng sự cùng tham gia án này đều cảm thấy hối hận tự trách. Tuy bọn họ không làm sai trình tự, nhưng để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật là thất bại lớn nhất của cảnh sát.
Tống cảnh sát không nói gì thêm, cũng không hỏi đến vụ án, khi người đại diện của Bạch Lăng Lâm tới hỏi bao giờ thì kết án, hắn liền cường ngạnh đuổi người, đồng thời thông báo án này đã được chuyển sang đội cảnh sát hình sự.
Người đại diện của Bạch Lăng Lâm tái mặt, nhưng dù sao cũng đã lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm, nhanh chóng thu hồi vẻ khác thường, ra khỏi cục cảnh sát liền lập tức gọi điện cho Bạch Lăng Lâm.
"Cái gì, chuyển giao vụ án của Tống Cửu sang đội cảnh sát hình sự, không phải đã ấn định là tự sát sao?" Bạch Lăng Lâm ngoài mạnh trong yếu kêu gào, kỳ thật cô vẫn luôn sợ hãi, sợ có một ngày cảnh sát sẽ đến nhà tống mình vào tù.
Bị chính nghệ sĩ mình dẫn dắt mắng xối xả, người đại diện của Bạch Lăng Lâm hận không thể tố cáo Bạch Lăng Lâm ngay lập tức, nhưng lý trí nhắc nhở cô, cô vẫn cần Bạch Lăng Lâm giữ vững địa vị cho mình, lồng ngực phập phồng một lúc lâu mới bình ổn trở lại, cô tiếp tục gọi điện cho Triệu Nguyên.
Tuy Triệu Nguyên cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Bạch Lăng Lâm nhiều, cảnh sát chỉ mới hoài nghi thôi, không có chứng cứ, ai dám bắt người.
"Thuỷ quân trên mạng thế nào rồi?"
"Vẫn đang đổ thêm dầu vào lửa."
Triệu Nguyên trầm giọng, "Thêm nhiều tiền một chút, để bọn họ làm lớn chuyện này lên, để tôi cùng Bạch Lăng Lâm chiếm ưu thế về mặt đạo đức."
Nếu toàn bộ công chúng đều nhận định, hắn là chân ái của Tống Cửu, Bạch Lăng Lâm là người bạn tốt nhất của Tống Cửu, ai sẽ tin cái chết của Tống Cửu có quan hệ với bọn họ chứ. Biết cách lợi dụng lòng tin, thì cho dù là fans, cũng có thể trở thành một thứ công cụ hữu ích.
Còn bệnh viện bên kia, hắn một chút cũng không lo lắng, nhược điểm của bác sĩ chủ trị phụ trách Tống Cửu đang nằm trong tay hắn, bằng không trước đây tên đó đã chẳng ngoan ngoãn giúp hắn làm giả bằng chứng.
Hồ sơ vụ án vừa được đưa về, bên Tiêu Hàm liền chính thức lập án, xem xét biểu hiện trước đó của cô, cô tự nhiên cũng được tham gia vào tổ điều tra, số người trong tổ không nhiều, nhưng Giang đội trưởng đích thân tham gia đã cho thấy mức độ nghiêm trọng của án này.
Ngoại trừ điều tra lại hiện trường, còn phải lấy thêm khẩu cung, đặc biệt là khẩu cung bên phía bệnh viện.
Tống Cửu không có thân nhân, trong năm ở bệnh viện cô chỉ thân cận với hai người là Bạch Lăng Lâm cùng Triệu Nguyên, nhưng khẩu cung của hai người đó giờ đã không còn giá trị, loại trừ từng người, cũng chỉ sót lại khẩu cung của bác sĩ chủ trị.
Giang đội trưởng và Tiểu Mạc phụ trách đến bệnh viện thu thập chứng cứ, Tô Nam phụ trách điều tra những chuyện Tống Cửu từng trải qua trước khi nằm viện, còn Tiêu Hàm ở lại cục cảnh sát, tham gia giải phẫu di thể.
Manh mối quá mức ít ỏi, khi Giang đội trưởng lấy khẩu cung của bác sĩ chủ trị, phát hiện mấy lần khẩu cung chẳng khác gì nhau, nên phê chuẩn yêu cầu giải phẫu di thể.
Phụ trách giải phẫu là một vị lão pháp y, nhìn Tiêu Hàm mặt không đổi sắc quan sát thi thể, dáng vẻ nghiêm túc ghi chép.
"Tôi nghe Giang đội trưởng nói, cô chính là người không biết mệt mỏi đi tìm chứng cứ, lật ngược vụ án này." Lão pháp y hoà ái cười nói, rồi thở dài, "Lâu rồi mới thấy một cảnh sát thực tập tích cực tiến lên giống như cô."
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Hàm chỉ vô tình nhìn thấy hồ sơ của vụ án này, không quen biết gì với nạn nhân, hơn nữa tám phần nguyên nhân tử vong đã được ấn định là tự sát, nên chấp nhất đến mức sẵn sàng dành hẳn hai ngày đi tìm bằng chứng như vậy thật sự rất kỳ quái.
Tiêu Hàm không thể nói vì nhiệm vụ chỉ có hai chữ Tống Cửu, nên cô mới suy đoán cái chết của cô ấy có vấn đề. Cô khẽ mím môi, chăm chú nhìn thi thể, rồi nói một câu,
"Tôi chỉ đang làm tròn chức trách của mình."
Nhìn sang thi thể vẫn còn là một cô gái đang độ tuổi xuân xanh, lão pháp y có chút xúc động, cảm thán, "Đúng vậy, cô nói không sai, công việc của chúng ta chính là làm rõ chân tướng, giúp đỡ những người bị hại."
Tống Cửu có thể gặp được Tiêu Hàm là vận may của cô, nhưng đây cũng là điều bọn họ nên làm.
[] Bừng tỉnh đại ngộ: Bất chợt hiểu ra một chuyện mà trước nay luôn không hiểu.
[] Lòng lang dạ thú: Kẻ có tâm địa độc ác, mất hết tính người.
==========
Tống Cửu tỷ tỷ: "Cô thích hai người họ hả? Cho không cô đấy."
Fans: "..."
Đi rồi còn bị réo tên, chắc Tống Cửu tỷ tỷ cũng mệt mỏi với mấy đứa ác ôn này lắm :')))))