Kiếp trước Mạc Tiểu Nhàn cách Tô Yên Nhiên, Giang Thanh Trúc quá xa, phần lớn những ký ức có liên quan đều nghe được từ thuyết thư tiên sinh ở trà lâu.
Có lẽ nàng cho rằng Tô Yên Nhiên chính là hồng nhan hoạ thuỷ gây nên trận tinh phong huyết vũ tương lai, nhưng chính đạo sẽ vì một nữ nhân mà khai chiến với Ma giáo sao. Giang Thanh Trúc được phó thác trọng trách, trở thành Võ lâm minh chủ dẫn dắt các môn phái đang loạn lạc, thời gian lại đúng lúc người trong lòng lại bị bắt không lâu trước đó.
Nếu chính đạo cùng Ma giáo đều không muốn khai chiến, thì cuộc tình tay ba này, chỉ đơn giản là ân oán cá nhân.
Nguyên nhân chân chính nằm ở chỗ Dịch Huyền.
Ngăn cản được hắn mới là ngăn cản được hạo kiếp của Trung Nguyên.
Tiêu Hàm mặt vô biểu tình, "Ta tính chơi chết hắn."
: "Ký chủ, trong quá khứ từng có một nhiệm vụ giả hoàn thành nhiệm vụ tương tự, ngươi muốn nghe không?"
Tiêu Hàm: "Nói đi."
"Tại thế giới xx, xx là đại ma đầu/nhân vật phản diện, để hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ giả đã nằm vùng bên cạnh xx, cuối cùng đại ma đầu/nhân vật phản diện được cảm hoá."
Tiêu Hàm trầm mặc trong một giây, quyết đoán nói, "Vẫn nên chơi chết hắn đi."
Còn chơi chết Dịch Huyền có thể đem lại kết quả mà Tiêu Hàm muốn hay không, nàng vẫn đang suy xét.
Chiến sự giữa chính đạo cùng Ma giáo lửa sém lông mày, chính đạo đã lựa chọn một người lên làm Võ lâm minh chủ, người được đề cử chính là Giang Thanh Trúc, không sai, chỉ có một mình hắn, kỳ thực vị trí này thuộc về hắn đã là điều chắc chắn, nếu kiếp trước hắn không bị mất hết võ công, quy ẩn núi rừng, phỏng chừng hắn sẽ tiếp tục giữ cái chức Võ lâm minh chủ này.
Không một ai lên tiếng phản đối, bởi vì toàn chính đạo đều biết, bản thân Giang Thanh Trúc là một thiên tài kiếm thuật thiên tư xuất chúng, có Thục Quang Phái và Kiếm Trang song song chống lưng, cùng một vị hôn thê là truyền nhân của Bách Hoa Trang, có thể nói là căn chính miêu hồng[], thân gia trong sạch.
: "Nhân sinh người thắng phiên bản cổ đại."
Tiêu Hàm cười nhạt: "Với điều kiện không có Dịch Huyền."
Chỉ một Dịch Huyền, đã khiến cho nhân sinh người thắng của Giang Thanh Trúc biến thành bi kịch trong nháy mắt, nếu không phải Tô Yên Nhiên vẫn luôn bầu bạn bên cạnh hắn, thì đó chính là bi kịch của bi kịch.
Giang Thanh Trúc vừa tiếp nhận xong chức vụ Võ lâm minh chủ, Dịch Huyền liền phái người đưa một phong thư tới, mời Võ lâm minh chủ đến so tài tại Phong Cốc vào sáu ngày sau.
Vô luận là dùng thân phận nào, Giang Thanh Trúc đều không có lý do từ chối chiến thư này.
Tô Yên Nhiên có chút lo lắng,
Thời gian so tài được ước định là vào sáu ngày sau, nhưng vừa mới ba ngày tính từ lúc Giang Thanh Trúc tiếp nhận chức vụ Võ lâm minh chủ, chính đạo liền liên minh với nhau khai chiến cùng Ma giáo, khiến trận so tài này càng thêm vạn chúng chú mục, gần như tất cả mọi người đều nhận định rằng trận so tài này giữa Võ lâm minh chủ Giang Thanh Trúc cùng Ma giáo giáo chủ Dịch Huyền là trận chiến sinh tử, không chết không ngừng.
Kiếp trước cũng là trong trận so tài này, Dịch Huyền khiến cho Giang Thanh Trúc bị trọng thương, mang Tô Yên Nhiên đi, Giang Thanh Trúc vì thế mà trực tiếp liên hợp tám đại môn phái tấn công Ma giáo, cuối cùng hai bên lưỡng bại câu thương, võ lâm nguyên khí đại thương.
Tiêu Hàm thì chắc chắn sẽ đến rồi, nhưng không nghĩ tới Tô Yên Nhiên cũng lén đi theo, Giang Thanh Trúc vốn muốn để nàng an tâm ở lại Thục Quang Phái, không cần phải suy nghĩ gì cả, ai biết được nàng còn có dũng khí muốn đến nơi Giang Thanh Trúc và Dịch Huyền quyết chiến.
Tuy trong kiếp trước, kết quả của hành động này là Dịch Huyền thành công bắt nàng đi.
Tiêu Hàm không từ chối Tô Yên Nhiên, lấy dung mạo của nàng, tuỳ tiện mở miệng nhờ vả là sẽ có người nguyện ý hộ tống nàng đến tận nơi, vậy chẳng bằng để Tiêu Hàm đưa người đi, miễn cho phát sinh chuyện bất trắc.
Lúc chuẩn bị xuất phát, Tiêu Hàm còn thuận tay mang theo thanh hắc huyền thiết thương kia của nàng, nàng bỏ quên thứ này trên xe ngựa đã lâu, hiển nhiên hành động của nàng không thể tránh được tầm mắt tò mò của Tô Yên Nhiên.
Tô Yên Nhiên chưa từng gặp qua cái gì như vậy, cũng không rõ Tiêu Hàm giấu cái đó ở trên xe ngựa của bọn họ từ lúc nào, hiếu kỳ hỏi, "Đây là gì vậy?"
Tiêu Hàm lạnh nhạt trả lời, "Trường thương, binh khí của ta."
Khuôn mặt của Tô Yên Nhiên thoáng hiện lên sự kinh ngạc, "Hoá ra còn có nữ hài sử dụng loại binh khí này sao?" Vừa cao vừa nặng, lại lạnh như băng nữa, cũng không xinh đẹp như những dải lụa mà các tỷ tỷ dùng ở Bách Hoa Trang.
Tiêu Hàm thuận miệng đáp, "Hiện tại ngươi gặp được rồi."
Lúc Tiêu Hàm và Tô Yên Nhiên đến nơi, Giang Thanh Trúc cùng Dịch Huyền vừa mới so tài một lát, Thẩm Phái đang quan chiến nhìn thấy Tô Yên Nhiên liền hoảng sợ, đối mặt với Tiêu Hàm cũng có chút bất mãn, "Tại sao ngươi lại đưa nàng tới đây?"
Tiêu Hàm mặt vô biểu tình không thèm phản ứng, tuỳ tiện tìm một chỗ ôm khuỷu tay quan chiến.
Giang Thanh Trúc kiếm thuật trác tuyệt, hiếm có trên thế gian, đáng tiếc Bích Thuỷ Kiếm của hắn không thể so sánh được với Thất Sát Đao, thất đao thất sát, nhập ma chi đao.
Trong đôi mắt của Thẩm Phái lộ ra vẻ khiếp sợ, "Dịch Huyền đã tu luyện đến cảnh giới cuối cùng của Thất Sát Đao rồi."
Nghe nói đến mười vị giáo chủ vĩ đại nhất của Ma giáo cũng không thể tu luyện được đến cảnh giới cuối cùng.
Giang Thanh Trúc tựa hồ đã bị chú định nhất quyết phải thua trong tay Dịch Huyền, đi qua ranh giới sinh tử một chuyến mới có thể xử lý tên điên đó. Chẳng qua cuối cùng Tiêu Hàm cũng biết lý do tại sao kiếp trước Dịch Huyền không nhân cơ hội này gϊếŧ chết Giang Thanh Trúc.
"Không được gϊếŧ hắn."
Tô Yên Nhiên dùng thân chặn trước mũi đao, mỹ nhân như hoạ, Dịch Huyền đang so tài cũng phải ngừng lại.
Trong ánh mắt bạo ngược của hắn thoáng hiện lên một tia thâm tình, "Tô Yên Nhiên, ngươi có biết hay không......"
"Vì ngươi, ta có thể gϊếŧ hết người trong thiên hạ."
Tô Yên Nhiên nước mắt đầy mặt, giọng nói run rẩy, "Chỉ cần ngươi không làm hại Thanh Trúc ca ca, thì ta sẽ đi theo ngươi."
Dịch Huyền khẽ mỉm cười, "Được." Một chữ này vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt, tựa như hận không thể khiến hắn chết ngay lập tức.
Là thương của Tiêu Hàm,
Không ai có thể hình dung được thanh thiết thương kinh diễm kia xuyên qua da thịt của Ma giáo giáo chủ như thế nào, kể cả Dịch Huyền đang đối diện với thanh thiết thương này.
"Ta còn tưởng rằng Giang Thanh Trúc ngươi sẽ chiến thắng." Giọng nói của Tiêu Hàm không mặn không nhạt, nàng nhẹ nhàng lui lại phía sau vài bước, rút thanh hắc huyền thiết thương đang xuyên qua thân thể của Dịch Huyền trở về.
Chẳng ai đoán được mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này, đến Giang Thanh Trúc bị trọng thương phải quỳ một chân để không bị mất thăng bằng mà ngã trên mặt đất cũng vậy.
Dịch Huyền lấy tay che đi vết thương đầy máu trên người, miễn cưỡng dùng Thất Sát Đao chống đỡ thân thể, nghiến răng nghiến lợi nói, "Là ngươi."
Hắc huyền thiết thương, chính là kẻ thần bí đã gϊếŧ hai vị đường chủ, một vị hộ pháp của Ma giáo.
Dịch Huyền: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tiêu Hàm khẽ mỉm cười, "Người vô danh."
"Cho dù ta có tên, thì người sắp chết cũng không cần phải biết tên của ta."
Trường thương chiếm ưu thế ở chỗ lực sát thương khá lớn, nếu không phải Dịch Huyền mang trong mình lực sinh mệnh ngoan cường, thì một chiêu vừa nãy đã có thể lấy mạng của hắn.
Nhưng mà, một chiêu không thể, vậy hai chiêu.
Khi trường thương đâm xuyên qua yết hầu của Dịch Huyền, Tiêu Hàm đã xác định cho dù đại la kim tiên có giáng thế, cũng không cứu được hắn nữa rồi.
Tiêu Hàm thu lại thanh thiết thương bảo bối của nàng, đưa mắt nhìn về những người khác, Thẩm Phái cùng Triệu Linh Tê đều bị hành động của nàng doạ cho ngẩn người, vị đại phu luôn miệng nói mình lương thiện đâu, kẻ có thể thản nhiên đâm chết người này là ai, hơn nữa nàng chỉ dùng hai chiêu đơn giản đã đâm chết Ma giáo giáo chủ, có khi nào cũng nổi hứng xử lý bọn họ luôn không.
Giang Thanh Trúc được Tô Yên Nhiên đỡ dậy hỏi, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Đối với Giang Thanh Trúc, thái độ của Tiêu Hàm miễn cưỡng tốt hơn một chút, "Ngươi không cần phải biết lai lịch của ta."
"Ngươi chỉ cần biết rằng, hôm nay ta gϊếŧ Dịch Huyền bởi vì sự tồn tại của hắn gây nguy hiểm đến an nguy của toàn võ lâm. Ngươi không thể giải quyết hắn, thì ta đành phải ra tay thôi."
Tiêu Hàm ba phần thật bảy phần giả tỏ vẻ nghiêm trang nói hươu nói vượn[], sau đó bước đến gần Giang Thanh Trúc, khiến Thẩm Phái nhịn không được run rẩy, sợ Tiêu đại phu ngẫu nhiên đâm sư huynh một cái.
Tuy Giang Thanh Trúc thân bị trọng thương, nhưng tư thái cùng thần sắc đều mang theo sự thản nhiên tựa như không thể bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì,
Tiêu Hàm nhìn hắn cười nhạt, nghiêm túc hỏi, "Ngươi có tự tin rằng bản thân có thể đảm đương trách nhiệm của một Võ lâm minh chủ không?"
Đây là loại vấn đề gì?
Không đợi Giang Thanh Trúc nghĩ ra câu trả lời, Tiêu Hàm đã mỉm cười nói tiếp, "Nếu không đảm đương nổi, thì để ta gϊếŧ chết ngươi."
"Còn nếu như sau này ngươi dám đi theo con đường của Dịch Huyền, gây nguy hiểm đến an nguy của toàn võ lâm, thì ta cũng sẽ gϊếŧ chết ngươi như gϊếŧ chết Dịch Huyền ngày hôm nay."
Mọi người: "......" Đây tuyệt đối là uy hiếp.
Không sai, Tiêu Hàm muốn lưu lại một thanh kiếm của Damocles[] theo phiên bản cổ đại, nàng không động vào Giang Thanh Trúc, thậm chí còn cứu hắn, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn có đủ tư cách để trở thành Võ lâm minh chủ, ít nhất nếu hắn có thể giữ được sơ tâm của mình trong vài thập niên tới, thì Trung Nguyên chắc chắn sẽ một mảnh thái bình.
Nàng làm những chuyện này không phải vì muốn giúp Giang Thanh Trúc, mà là vì ngăn cản hạo kiếp, bảo vệ võ lâm.
Giang Thanh Trúc tựa hồ đã bổ não ra việc gì đó, nghiêm túc trả lời, "Ta hiểu rồi, ta sẽ làm được."
Ma giáo giống như rắn mất đầu, sau khi Võ lâm minh chủ Giang Thanh Trúc cùng các đệ tử chính đạo đuổi hết Ma giáo ra khỏi địa bàn của mình, Ma giáo liền nhanh chóng nhận thua, vì mọi người đều xem trọng sự phân chia thế lực mới, nên Giang Thanh Trúc chỉ trừ khử những đệ tử Ma giáo mang trên thân tội ác chồng chất, khánh trúc nan thư[], không hề có ý định đuổi tận gϊếŧ tuyệt, bởi thế cũng không có bao nhiêu người không cam lòng.
Đại chiến giữa chính đạo và Ma giáo chỉ kéo dài trong nửa tháng ngắn ngủi liền kết thúc.
Mà một chiêu cuối cùng gϊếŧ chết Ma giáo giáo chủ Dịch Huyền kia cũng truyền khắp thiên hạ, người khắp thiên hạ đều muốn biết vị cô nương tên Tiêu Hàm tay cầm trường thương đó rốt cuộc là nhân vật phong vân nào, nhưng cuối cùng thì vẫn không một ai phát hiện được tung tích gì của nàng.
Giang Thanh Trúc đoán rằng, sự xuất hiện của Tiêu Hàm có lẽ là đang nhắc nhở bọn họ, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân[].
Hắn tin thanh thiết thương trong tay Tiêu Hàm chỉ dùng để trừng gian trừ ác, tựa như nàng đã nói, nếu dám gây nguy hiểm đến an nguy của toàn võ lâm, thì nàng tất tru sát chi, thậm chí còn cố ý cảnh cáo hắn.
Mà các vị cao nhân của chính đạo cũng suy nghĩ như thế, con người sinh ra không có ai vô danh vô tính, khả năng cao Tiêu Hàm chính là truyền nhân lánh đời, xuất hiện vì muốn bảo vệ Trung Nguyên một mảnh thái bình.
Chỉ có vậy mới giải thích được, những hành vi cùng thái độ kỳ quái của nàng. Không hiểu tại sao, loại phỏng đoán này còn truyền lưu ra khắp thiên hạ.
Đến Tiêu Hàm đang đi ngao du sơn thuỷ tuỳ thời đều có thể nghe thấy từ các quán rượu bên đường, thuyết thư tiên sinh trong trà lâu, bản thân nàng cũng phối hợp mặc kệ lời đồn đãi, để cho bọn họ tự mình bổ não.
Để xem trước mấy lời đồn đó, kẻ nào còn dám âm mưu bày trò độc bá thiên hạ.
Một năm sau, bảng xếp hạng các loại binh khí trên giang hồ tiếp tục được đổi mới, vị trí thứ ba thuộc về Bích Thuỷ Kiếm, chủ nhân hiện tại là Võ lâm minh chủ Giang Thanh Trúc.
Đứng thứ hai là chí bảo của Ma giáo Thất Sát Đao, tuy đã bị tổn hại không ít nhưng thanh danh không hề giảm xuống, vẫn khiến cho các thế lực không thể không kiêng dè.
Cuối cùng, đệ nhất thiên hạ, hắc huyền thiết thương kinh diễm một phương, Tiêu Hàm.
Nhiều năm sau đó, Tiêu Hàm tuỳ ý rong chơi khắp nơi, mà phàm là kẻ có chút dã tâm hay mầm mống của tai hoạ đều bị nàng bóp chết từ trong trứng nước, thậm chí nàng còn chạy đến nơi hải ngoại, tiện tay xử lý mấy gia hoả mang ý nghĩ không quá an phận.
Tới tận lúc Mạc tiểu đệ thành thân, nàng mới dùng thân phận của Mạc Tiểu Nhàn trở về một chuyến, nâng ly chúc phúc xong liền tiếp tục lang bạt giang hồ, tuy Mạc phụ Mạc mẫu luyến tiếc nàng, nhưng nhìn nàng vui vẻ bình an, cũng thuận theo tâm ý của nàng.
Trong giang hồ lưu truyền một lời đồn rằng, võ lâm Trung Nguyên có một người thủ hộ, chẳng qua đến giờ vẫn chưa ai đủ may mắn được gặp mặt trực tiếp với nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn không bình luận gì, vậy có nghĩa là tôi chưa đủ nỗ lực, cố lên, tiếp tục gõ chữ mỗi ngày.
[] Căn chính miêu hồng (根正苗红): Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.
[] Nói hươu nói vượn: Nóirất nhiều và toàn là những chuyện khoác lác, không thật, không thực tế.
[] Thanh gươm của Damocles:
Hình tượng 'Thanh gươm của Damocles' nổi tiếng có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm TCN của ông mang tên 'Tusculanae Disputationes'. Phiên bản câu chuyện của Cicero tập trung vào Dionysius II, một vị vua độc tài một thời từng cai trị thành phố Sicily thuộc Syracuse ở thế kỷ thứ tư và thứ năm TCN. Mặc dù giàu có và quyền lực, Dionysius vẫn vô cùng bất an. Những luật lệ tàn bạo đã gây ra cho ông nhiều kẻ thù, và ông bị dày vò bởi nỗi lo sợ bị ám sát – đến nỗi ông phải ngủ trong một phòng ngủ được bao quanh bởi một con hào và chỉ tin cậy cho con gái giúp mình cạo râu bằng một lưỡi dao cạo.
Theo như Cicero kể, một ngày, sự bức bối của nhà vua lên đến đỉnh điểm khi một nịnh thần tên là Damocles đã tuôn ra hàng lời khen ngợi và nhận xét rằng cuộc sống của Dionysius phải hạnh phúc đến nhường nào. "Vì cuộc sống của ta làm ngươi vui thích", Dionysius khó chịu trả lời, "Ngươi có muốn tự mình nếm trải thử và xem ta may mắn đến chừng nào không?" Khi Damocles đồng ý, Dionysius đặt y lên một chiếc ngai vàng và ra lệnh cho một toán người hầu phục vụ y. Y được thiết đãi bằng những miếng thịt ngon và được tắm đẫm với nước hoa và dầu xức.
Damocles không thể tin được vận may của mình, nhưng ngay khi y bắt đầu tận hưởng cuộc sống của một vị vua, y nhận ra Dionysius đã treo một thanh gươm sắc như dao cạo trên trần nhà. Thanh gươm trỏ vào đầu Damocles, treo lơ lửng chỉ bằng một sợi lông ngựa. Từ đó về sau, sự lo sợ của viên nịnh thần về sự sống của mình khiến cho y không thể tận hưởng được sự xa hoa của các bữa tiệc hoặc sự phục dịch của đám người hầu. Sau nhiều lần lo lắng liếc nhìn về lưỡi gươm treo lủng lẳng trên đầu mình, y cầu xin được miễn thứ, nói rằng không còn muốn được may mắn như vậy nữa.
Đối với Cicero, câu chuyện của Dionysius và Damocles hàm ý rằng những người cầm quyền luôn luôn bị giày vò bởi bóng ma của sự lo lắng và cái chết, và rằng 'không thể có hạnh phúc cho một người luôn phải lo sợ.' Truyện ngụ ngôn này sau này trở thành một mô típ quen thuộc trong văn học thời trung cổ, và cụm từ 'thanh gươm của Damocles' hiện thường được sử dụng rộng rãi như một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện. Tương tự như vậy, câu nói 'treo đầu sợi chỉ' đã trở thành cách nói để chỉ một tình huống đầy nguy hiểm hoặc bấp bênh.
[] Khánh trúc nan thư: Tội ác quá nhiều, không thể viết cho hết.
[] Nhân vật phong vân: Người làm mưa, làm gió, ý là những người nổi bật được nhiều người biết đến.
[] Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
==========
Thế giới này Hàm tỷ không chỉ là người bảo hộ của nam chính, mà là người bảo hộ của cả võ lâm =)))
Tui nên làm xong chương nào đăng chương đó hay dồn mấy chương lại đăng một thể luôn nhỉ? Các bạn thích kiểu nào? :>