Cố Mạch Hàn kích động chạy về phía Diệp Mộ Sanh, trong lúc Diệp Mộ Sanh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp dùng sức ôm lấy cậu.
“Mộ Mộ……” Cố Mạch Hàn dùng sức ôm chặt Diệp Mộ Sanh, cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay, trái tim thấp thỏm bất an từ từ bình tĩnh lại.
Dưới ánh trăng, Diệp Mộ Sanh bị Cố Mạch Hàn ôm chặt không khỏi mỉm cười, nhưng ngay sau đó thu lại cảm xúc, nắm chặt đèn pin, không phản kháng nhưng cũng không ôm lại Cố Mạch Hàn.
“Anh muốn nói gì với tôi?” Trầm mặc một lát, Diệp Mộ Sanh lạnh giọng hỏi.
Nghe thấy giọng Diệp Mộ Sanh có chút khàn khàn, lại còn dùng ngữ điệu lạnh lùng nói chuyện với mình, Cố Mạch Hàn cảm giác được tim mình như dao cứa vào, rất khó chịu.
Cố Mạch Hàn nhấp miệng, hơi buông Diệp Mộ Sanh ra, khóe miệng chậm rãi giương lên, trong mắt nổi lên nhu tình, mượn ánh trăng mông lung, cúi đầu nhìn Diệp Mộ Sanh.
Đối diện đôi mắt của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ như bị mắc kẹt, trong đầu trống rỗng: “Mộ Mộ……”
“Không nói thì tôi đi ngủ……” Diệp Mộ Sanh còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy trên tay chợt lạnh, bị Cố Mạch Hàn nắm lấy hai tay.
Cố Mạch Hàn sợ rằng Diệp Mộ Sanh sẽ bỏ đi, nên hắn mới nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, nhưng vài giây sau lại buông ra.
“Tay của tôi quá lạnh, sợ em lạnh.” Cố Mạch Hàn bất đắc dĩ nói.
“Ai kêu anh nửa đêm nửa hôm chạy tới nơi này.” Giọng Diệp Mộ Sanh nhu hòa vài phần.
“Tôi gọi điện cho em mãi nhưng em không bắt máy, sợ em đã xảy ra chuyện nên mới chạy tới tìm em. Hơn nữa tôi còn có một câu muốn nói với em.” Cố Mạch Hàn nói, dang hai tay ra, một lần nữa ôm chặt Diệp Mộ Sanh vào trong lòng.
Ánh mắt chạm đến bên tai Diệp Mộ Sanh, nhớ đến bài hát cậu dành cho mình, Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng kề bên tai Diệp Mộ Sanh, nhẹ nhàng nói: “Mộ Mộ, saranghae yo.”
Cảm giác được người trong lòng mình hơi run, Cố Mạch Hàn càng ôm chặt Diệp Mộ Sanh hơn. Ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, Cố Mạch Hàn dựa đầu vào trên vai Diệp Mộ Sanh.
Lúc Cố Mạch Hàn định mở miệng, lại nghe thấy giọng Diệp Mộ Sanh mang theo ý cười: “Saranghae yo là có ý gì?”
Cố Mạch Hàn sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, cưng chiều cười nói: “Đó là…… Tôi yêu em….”
Mộ Mộ sao có thể không biết saranghae là gì, rõ ràng là đang ghẹo hắn……
Thấy Diệp Mộ Sanh không nói lời nào, Cố Mạch Hàn tiếp tục nói: “Mộ Mộ thực xin lỗi, hôm nay làm em thương tâm rồi. Thật ra tôi đã thích em từ lâu, chỉ là gần đây trong lòng tôi quá loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ, cho nên mới rời đi. Mộ Mộ, tôi đã nghĩ thông suốt, cho tôi một cơ hội được không?”
“Anh sai rồi.” Diệp Mộ Sanh trầm mặc một lát, nói.
“Ừ, tôi sai rồi, cho nên Mộ Mộ cho tôi một cơ hội khác để hối cải được không?” Cố Mạch Hàn đáp.
“Em không nói về cái này, ý em là câu saranghae kìa, anh trả lời sai rồi.” Diệp Mộ Sanh một bên lắc đầu, một bên đặt tay lên vai Cố Mạch Hàn.
Nhìn đôi mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh mỉm cười, Cố Mạch Hàn ngơ ngác: “Hả?”
“Saranghae có nghĩa là……” Diệp Mộ Sanh nhón mũi chân, đưa tay từ từ ôm lấy cổ Cố Mạch Hàn, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Mạch Hàn, cậu hôn lên môi hắn.
Kết thúc nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, Diệp Mộ Sanh buông môi, nhìn Cố Mạch Hàn đang ngây ngốc nói: “Đã hiểu chưa?”
Cố Mạch Hàn lấy lại tinh thần, kích động mà ôm chặt Diệp Mộ Sanh, vui vẻ nói: "Ừm, tôi hiểu rồi, cảm ơn em, Mộ Mộ…… Tôi yêu em.”
Mộ Mộ đồng ý hắn!
“………… em cũng yêu anh.” Diệp Mộ Sanh cười nói, sau đó vươn tay, ôm lấy Cố Mạch Hàn.
_____
Mẹ trẻ chờ ngày này lâu lắm rồi (~‾▿‾)~