Edit by Mía
Beta by Cá
_________
Dâu tây hôm nay có hai loại, loại đầu tiên cũng chính là loại dâu tây thông thường, loại thứ hai là dùng môi hôn lên cơ thể, lưu lại vết hôn.
Nhậm Quý Uyên trong đầu toàn suy nghĩ đen tối, Diệp Mộ Sanh dĩ nhiên không cảm thấy loại dâu tây mà Nhậm Quý Uyên nói là loại dâu thông thường.
Vì vậy Nhậm Quý Uyên vừa dứt lời, ngay trước mặt mọi người, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Mộ Sanh thoáng hiện lên màu hồng.
"Không biết xấu hổ!" Diệp Mộ Sanh trợn mắt nhìn Nhậm Quý Uyên nhỏ giọng nói, giùng giằng muốn tự đi.
Nhậm Quý Uyên tăng lực tay, ánh mắt u ám liếc một vòng những nhìn chằm chằm bọn họ, đợi tất cả mọi người quay đầu, Nhậm Quý Uyên lúc này mới tập trung ánh mắt trên mặt Diệp Mộ Sanh.
Cúi đầu sát lại gần tai Diệp Mộ Sanh, thở ra một hơi nóng, Nhậm Quý Uyên nhếch môi nói: "Tôi có thể không biết xấu hổ hơn đấy, ví dụ như ngay trước mặt mọi người lưu một vết dâu trên người nhóc. Không muốn thế thì đừng di chuyển."
"A..." Diệp Mộ Sanh cắn môi, ngoan ngoãn bất động ôm cổ Nhậm Quý Uyên, nhưng đôi mắt màu lam vẫn trừng trừng nhìn Nhậm Quý Uyên.
Nhậm Quý Uyên cười nhạt, ôm chân tay Diệp Mộ Sanh, hơi dùng sức, cách quần jean nhéo chân Diệp Mộ Sanh một cái, lớn tiếng nói: "Con trai, con muốn có dâu thế, ba đưa con về làm dâu, dâu làm xong ăn còn ngon hơn."
"Được ạ, ba, chúng ta về nhà cùng nhau làm dâu!" Diệp Mộ Sanh thu lại vẻ không vui trên mặt, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào nói, nhưng trong đôi mắt to kia toàn vẻ lạnh lùng.
Cậu vẫn còn nhớ đêm đó Nhậm Quý Uyên hành mình thê thảm thế nào...
Làm dâu tây?
Cậu cũng biết làm, hơn nữa không chỉ biết dùng miệng mút, sẽ còn dùng răng hung hăng cắn, một loại vết dâu đặc biệt.
Nhưng có điều...
Thân thể này là của An Cẩn Thâm, cậu cắn Nhậm Quý Uyên, lúc đó là Nhậm Quý Uyên đau, nhưng sau này đau lại là nhân cách An Cẩn Thâm.
Lúc ra khỏi siêu thị, nhìn thấy Diệp Mộ Sanh khẽ thở dài, Nhậm Quý Uyên hừ lạnh nói: "Người nói cho tôi về nhà ăn ngon hơn là nhóc, len lén sờ lòng bàn tay tôi câu dẫn tới lui, người ám chỉ tôi cũng là nhóc. Làm sao? Muốn đổi ý?"
"Không có... Anh để tôi xuống đây đi, tôi có tự đi." Diệp Mộ Sanh lúng túng lắc đầu một cái. Lúc đó cậu làm như vậy, không phải vì sợ Nhậm Quý Uyên đánh người sao.
"Được, tôi thả nhóc xuống. Nhưng nếu như nhóc chạy trốn, ài ài... Như vậy tôi chỉ có thể tìm phụ nữ giải quyết." Nghĩ đến lần đó ân ái cùng Diệp Mộ Sanh, Diệp Mộ Sanh rất để ý hắn có từng làm với phụ nữ chưa, Nhậm Quý Uyên lúc này uy hiếp nói.
"Anh dám!" Diệp Mộ Sanh túm tóc Nhậm Quý Uyên, cắn răng nghiến lợi nói.
Da đầu truyền tới cảm giác đau đớn, lại khiến cho nụ cười trên mặt Nhậm Quý Uyên tươi hơn, nhưng nụ cười này cũng rất kì lạ: "Nhóc dám chạy, tôi dám tìm phụ nữ!"
Mùi vị tên nhóc này làm hắn muốn ngừng cũng không được, hắn chẳng qua chỉ muốn uy hiếp cậu một chút. Kết quả đúng như dự tính, tên nhóc này quả nhiên rất để ý chuyện đó...
Diệp Mộ Sanh vốn không nghĩ tới chuyện chạy mất, sau lời đe dọa của Nhậm Quý Uyên lại càng không chạy.
Hơn nữa Diệp Mộ Sanh nghĩ lỡ như cậu hóa mèo, Nhậm Quý Uyên chạy đi tìm phụ nữ thì làm thế nào? Vì vậy ý tưởng biến thành mèo, cũng bỏ đi.
Dọc đường, Diệp Mộ Sanh cầu nguyện nhân cách chủ An Cẩn Thâm nhanh chóng trở về, nhưng đến lúc về nhà, thay giày, người nắm giữ thân thể vẫn là Nhậm Quý Uyên.
Thấy Diệp Mộ Sanh thay giày xong thì đứng yên, Nhậm Quý Uyên ôm lấy Diệp Mộ Sanh từ sau lưng, một cái tay bóp mông Diệp Mộ Sanh, cúi đầu xuống môi nhẹ nhàng lao về phía cổ Diệp Mộ Sanh, cười nói: "Nhóc con, bây giờ chúng ta đi làm dâu tây."
CHƯƠNG
Diệp Mộ Sanh giữ tay Nhậm Quý Uyên đang sờ lung tung, đỏ mặt, chưa từ bỏ ý định nói: "Ba, ba mau tỉnh lại!"
Lần trước cậu bị Nhậm Quý Uyên ném lên sofa, cậu gọi An Cẩn Thâm như vậy, An Cẩn Thâm tỉnh lại thật, vì vậy lần này Diệp Mộ Sanh muốn thử lại lần nữa.
Nhưng kết quả làm Diệp Mộ Sanh thất vọng, con ngươi Nhậm Quý Uyên trầm xuống, nhớ lại chuyện lần trước, mặt lạnh vác Diệp Mộ Sanh về phía phòng ngủ.
"Chỉ muốn cho An Cẩn Thâm tỉnh lại?" Nhậm Quý Uyên trong mắt mang theo lửa giận, cười lạnh nói.
Diệp Mộ Sanh mới vừa muốn mở miệng, đột nhiên bị ném lên giường, ngay sau đó gương mặt tuấn tú của Nhậm Quý Uyên sát lại, đè lên cậu, cắn môi cậu.
"Ưm. . ."
Màu đỏ nhuộm đỏ môi Diệp Mộ Sanh, Diệp Mộ Sanh bị đau đẩy Nhậm Quý Uyên ra, quay đầu qua nói: "Anh đừng thô bạo như vậy được không?"
"Hả, thô bạo? Ai bảo nhóc không chịu ngoan ngoãn nghe lời? Rõ ràng đã đáp ứng tôi, bây giờ lại phản kháng!" Nhậm Quý Uyên đè vai Diệp Mộ Sanh, cười lạnh nói.
"Tôi không phản kháng, anh nhẹ một chút..." Dù sao cũng bị làm, Diệp Mộ Sanh ngừng giãy giụa, trong con ngươi thoáng qua vẻ bất lực, thở dài nói.
Sau đó vì trừng phạt Diệp Mộ Sanh, ép người không muốn chủ động là Diệp Mộ Sanh phải chủ động, Nhậm Quý Uyên ra lệnh Diệp Mộ Sanh cởi đồ trước mặt hắn, sau đó giúp hắn cởi đồ.
Nhưng Diệp Mộ Sanh hết lần này tới lần khác không muốn theo ý Nhậm Quý Uyên, tiến lên trước, ngồi vào trong ngực Nhậm Quý Uyên.
Nhậm Quý Uyên muốn đẩy người trong ngực ra, nhưng lúc cụp mắt, nhưng nhìn thấy hai gò má Diệp Mộ Sanh ửng đỏ cười ngọt ngào với hắn: "Chủ nhân ~ "
". . ." Nhậm Quý Uyên cảm thấy run sợ, mây đen trong mắt tản đi mấy phần, nhưng ngoài miệng vẫn âm thầm: "Nhanh lên chút!"
"Chủ nhân, trước hết để tôi làm dâu tây được không?" Diệp Mộ Sanh rủ mắt tiến sát cổ Nhậm Quý Uyên, khẽ cười nói.
Một lát sau, nhìn người nào đó xé quần áo mình, Diệp Mộ Sanh hừ lạnh một tiếng, mặt đỏ ửng, con ngươi xanh lam vô cùng tỉnh táo: "A. . ."
Vì vậy cuối cùng người cởi đồ cả hai vẫn là Nhậm Quý Uyên. . .
Nhưng sau đó động tác của Nhậm Quý Uyên nhẹ nhàng hơn những lần trước nhiều, Diệp Mộ Sanh cũng dần rơi vào bể tình.
". . . Anh nhẹ một chút. . ." Diệp Mộ Sanh trong mắt còn ngấn nước, rên rỉ nói.
Nhậm Quý Uyên nhếch môi, nhìn vết ô mai mình mới làm, nói: "Nhóc nói xem, tiếp theo nên làm dâu tây ở đâu?"
"Ở ngoài đất kia kìa!" Diệp Mộ Sanh cặp mắt ngấn nước, thuận miệng nói.
"À à. . . Bộ dáng nhóc bây giờ là chịu để tôi đi đi, đi vào lòng đất sao?" Nhậm Quý Uyên vừa dứt lời, dùng một chút lực, kích thích Diệp Mộ Sanh kêu thành tiếng.
"Ư. . ." Thân thể Diệp Mộ Sanh hồng nhạt khẽ run lên, nắm chặt ga trải giường.
Lúc này, Nhậm Quý Uyên bỗng nhiên nhìn thấy trên đầu Diệp Mộ Sanh một tai mèo mềm mại, cùng lúc đó cái đuôi màu trắng cũng lộ ra.
Thấy cảnh này, mắt Nhậm Quý Uyên lóe lên vẻ tình ý, tay một bên tai, cười đùa nói: "Tôi định lôi tai với đuôi của nhóc ra, không ngờ. . . Nhóc lại bị tôi làm chủ động để lộ ra."
". . ." Diệp Mộ Sanh cắn môi, mắt tựa như say, xấu hổ quay mặt đi.
Đừng nói Nhậm Quý Uyên không nghĩ tới, chính cậu cũng không nghĩ tới. . .
Cái tai này cùng cái đuôi này, lại xuất hiện như vậy. . .
CHƯƠNG
Bởi vì Diệp Mộ Sanh ngoan ngoãn nghe lời, không phản kháng, Nhậm Quý Uyên lần này mặc dù cũng không phải dịu dàng, nhưng cũng không thô bạo, không làm Diệp Mộ Sanh bị thương.
"Hự..." Bỗng nhiên một cơn đau dữ dội truyền tới đầu Nhậm Quý Uyên.
Cảm giác quen thuộc này làm Nhậm Quý Uyên nắm chặt hai chân Diệp Mộ Sanh, vẻ thâm sâu trong mắt biến mất, trong lòng thầm nghĩ không ổn rồi.
Cơn đau càng ngày càng kịch liệt, Nhậm Quý Uyên cau mày, đôi mắt dần mất đi vẻ thâm sâu, bị sự ôn hòa thay thế, An Cẩn Thâm tỉnh!
Nhưng An Cẩn Thâm vừa tỉnh, đã bị cảnh trước mắt dọa sợ.
Chỉ thấy Diệp Mộ Sanh ôm cổ mình, nhắm mắt lại, hàng mi dài đẫm nước nhẹ nhàng run run, mặt đỏ tới mang tai, từng tiếng từng tiếng kêu hút hồn phát ra...
Hắn và Mộ Mộ? !
Lại đang...
An Cẩn Thâm còn chưa kịp hoàn hồn với cảnh trước mắt, phía dưới truyền tới cảm giác khiến cảm người hắn run lên, trợn to hai mắt, ngây ngẩn.
Cảm giác này thích thật... Thật thoải mái...
Diệp Mộ Sanh mở mắt, nước mắt lưng tròng: "Anh... Đừng có dừng lại..."
An Cẩn Thâm lúng túng, không biết làm sao bèn gọi: "Mộ Mộ..."
Diệp Mộ Sanh sửng sốt chốc lát, ngay sau đó con ngươi đột nhiên co rút, tỉnh táo: "Ba..."
An Cẩn Thâm tỉnh rồi?
"Thật xin lỗi, Mộ Mộ ba..." An Cẩn Thâm cau mày, đang muốn rút ra, lại bị Diệp Mộ Sanh bắt được tay.
Diệp Mộ Sanh cắn cắn môi, đỏ mặt nói: "Tiếp tục có được không?"
Nếu An Cẩn Thâm tỉnh rồi, vậy thì mượn cơ hội này, hoàn toàn phá vỡ rào cản của An Cẩn Thâm và cậu, làm tiếp.
Nếu không, với tính cách An Cẩn Thâm, muốn làm tới như vậy, không biết phải tới bao giờ.
Hơn nữa cậu bây giờ cũng...
Không muốn ngừng...
"Nhưng..." An Cẩn Thâm đỏ tai, lời còn chưa nói hết, đã bị Diệp Mộ Sanh chặn môi.
Hơn mười phút sau, An Cẩn Thâm bị Diệp Mộ Sanh dẫn dắt không khống chế được mình, đổi bị động thành chủ động, ôm Diệp Mộ Sanh đứng lên.
Khi nhìn thấy An Cẩn Thâm tỉnh lại, Diệp Mộ Sanh còn bình tĩnh, còn có thể tiếp tục làm tiếp, nhưng lúc người ở trên đột nhiên gọi mình là anh trai, Diệp Mộ Sanh bị sốc.
"Anh trai?" Tiếu Tiếu chớp mắt một cái, gọi.
"..." Diệp Mộ Sanh cứng người, lúng túng cắn môi, nhìn chằm chằm người Tiếu Tiếu vẻ mặt mơ màng trước mắt.
Tiếu Tiếu sao lại xuất hiện rồi?
Chẳng lẽ lại là nhân cơ hội Nhậm Quý Uyên và An Cẩn Thâm tranh đấu, chiếm lợi chạy ra ngoài?
Nhưng bây giờ bọn họ như vậy...
Hôm nay đúng là quá kích thích...
"Anh, anh sao thế? Tại sao cái đó của Tiếu Tiếu lại ở trong anh? Chúng ta sao lại không mặc quần áo? Có phải định tắm không?" Tiếu Tiếu nghi ngờ nói.
Nhìn Tiếu Tiếu mặt ngây thơ, Diệp Mộ Sanh dừng một chút, trong lòng nảy ra một ý, vì vậy cười nói: "Không phải, bởi vì như vậy rất thoải mái, vui!"
"Thoải mái? Vui?" Tiếu Tiếu giật giật phía dưới, đẩy vào trong một chút, thấy Diệp Mộ Sanh mỉm cười, dáng vẻ rất hưởng thụ, nói: "Tiếu Tiếu hình như cũng rất thoải mái? Thật kỳ quái..."
"Tiếu Tiếu, giống như anh mới là thoải mái nhất, cho nên em nằm xuống để cho anh giúp em làm có được hay không?" Diệp Mộ Sanh nhân cơ hội nói.
"Được..." Tiếu Tiếu gật đầu kêu, bắt đầu rút chỗ đó ra.
"Tiếu Tiếu nghe lời nhất." Thấy có hy vọng được phản công, Diệp Mộ Sanh cười.
"A ——" Nhưng nụ cười Diệp Mộ Sanh còn chưa kịp tròn, Tiếu Tiếu rút ra đột nhiên đâm vào.
CHƯƠNG
Xế chiều ngày thứ hai, ngủ suốt một ngày, Diệp Mộ Sanh chậm rãi mở mắt.
"Ư. . ." Cả người khó chịu, khiến Diệp Mộ Sanh cau mày.
Một lát sau, khi ý thức rõ ràng, Diệp Mộ Sanh đột nhiên chợt nắm chặt ga trải giường, mặt thoáng chốc đã đỏ ửng.
Tối ngày hôm qua, cậu lại bị. . .
Bị nhân cách người ba thân yêu, làm. . .
Nghĩ đến ngày hôm qua dáng vẻ Tiếu Tiếu đè cậu ở dưới người, Diệp Mộ Sanh nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cắn môi, thở dài nói: "Tiếu Tiếu thật sự chỉ là đứa bé sao?"
Cậu vốn muốn người yêu có nhân cách trẻ con, thế là cậu có cơ hội phản công, nhưng Tiếu Tiếu rõ ràng đã rút món đó ra, lại đột nhiên cắm vào.
Đau đớn truyền tới trong nháy mắt, cậu còn tưởng là Nhậm Quý Uyên tỉnh lại.
Cho dù đó là đôi mắt thâm sâu, nhưng lại hiện lên vẻ ngờ vực, nhìn con ngươi trông rất ngây thơ, cậu biết đó là Tiếu Tiếu.
Cậu hỏi Tiếu Tiếu sao lại làm như vậy.
Câu trả lời của Tiếu Tiếu làm cậu tức gần chết, Tiếu Tiếu nói, lấy ra thì nó đột nhiên thấy không thoải mái, hơn nữa nó còn nói anh trai là lớn nhất, không thể làm anh mệt mỏi, muốn để anh thoải mái hơn. . .
Sau đó cậu muốn đẩy Tiếu Tiếu ra, nhưng hai nhân cách trước đã làm cậu mềm nhũn, rốt cuộc thì không tạo ra lực gì, hơn nữa cậu vừa phản kháng, Tiếu Tiếu sẽ khóc, nói có phải nó làm không tốt nên anh mới giận không. . .
Cuối cùng cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiếu Tiếu dè dặt, động tác vừa vụng về lại thô lỗ cày bừa trên người cậu.
Hơn nữa vừa làm, còn vừa hỏi cậu có thoải mái không rồi còn hỏi vài câu kì quặc.
Cũng không lâu lắm, trong lòng có chút không ổn nên nó kiệt sức, hôn mê bất tỉnh. . .
'Hệ thống, Tiếu Tiếu thật sự là một đứa trẻ sao?' Diệp Mộ Sanh trong lòng kêu gào hệ thống, hỏi.
[Cậu thấy thế nào?] Hệ thống không trả lời Diệp Mộ Sanh, mà hỏi ngược lại.
'. . .'
Tài liệu cho thấy nhân cách phản diện thứ ba chính xác là một đứa trẻ.
'Tôi thấy thế nào cũng không giống?'
Mặc dù Tiếu Tiếu bình thường hành động rất giống trẻ con, phản ứng chậm, thích khóc, tham ăn, sợ ma, thích cười ngây ngô, rất nhiều thứ không biết.
Nhưng cậu từng giả làm trẻ con trước mặt A Cẩn Thâm, chính là cảm giác Tiếu Tiếu có vấn đề. . .
Đúng rồi!
Diệp Mộ Sanh suy nghĩ, đột nhiên con ngươi sáng lên, một suy nghĩ bỗng nhảy ra.
Nhân vật phản diện ban đầu có ba nhân cách, nhưng hiện tại linh hồn trong cơ thể nhân vật phản diện là người yêu cậu, không biết vì sao cũng cùng cậu trải qua yêu đương.
Cho nên, có thể người yêu cậu thừa kế ba nhân cách của nhân vật phản điện, nhưng xảy ra một chút thay đổi.
[Vậy có vẻ là ảo giác của kí chủ.]
Diệp Mộ Sanh thu hồi ý tưởng trong đầu, nói: 'Có thể là vậy.'
Cậu cũng không chắc tưởng tượng của mình là đúng, nếu lần sau gặp được Tiếu Tiếu thì dò hỏi một chút vậy.
Có lẽ thật sự là ảo giác của cậu. . .
Diệp Mộ Sanh chống giường đứng lên, cảm giác cơn đau nhức truyền tới, nhíu mày một cái, lẩm bẩm nói: "Lại bị rách sao?"
Dưới tình huống hôm qua, dù không xước, chắc cũng sưng đỏ!
Diệp Mộ Sanh cắn răng, u oán vén ga trải giường, khi thấy vết hôn chằng chịt trên người, sắc mặt dần dần u ám.
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, lại nhìn thấy cảnh này, Diệp Mộ Sanh nảy ra ý nghĩa hung hăng đánh người yêu mình một trận.
Lúc này, nghe động tĩnh trong phòng ngủ, An Cẩn Thâm đi vào, gọi: "Mộ Mộ. . ."
Diệp Mộ Sanh còn chưa kịp quấn chăn lên người, vì vậy trên giường cảnh tượng mê người đập thẳng vào mắt An Cẩn Thâm.