Editor: Cá Trèo Cây
Mấy chục phút sau, Chu Lạc Ly đứng ở cửa, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn một vòng quanh nhà. Sau khi cảm thấy tất cả không thể nào vừa lòng, Chu Lạc Ly lại vội vàng đi điều chỉnh.
Cứ như vậy lại mười mấy phút trôi qua, Chu Lạc Ly rốt cuộc vừa lòng gật gật đầu. Đột nhiên chuông cửa vang lên "đinh linh linh", tức khắc con ngươi Chu Lạc Ly chợt lóe, khô cả cổ.
【 thiếu gia, hoa cậu muốn đây, tôi đã mua rồi. 】
Nghe được thanh âm Tiết quản gia bên ngoài cửa truyền đến, Chu Lạc Ly mới nhẹ nhàng thở ra, yên tâm, mở cửa cho Tiết quản gia.
Tiếp nhận một bó hoa hồng trong tay Tiết quản gia, Chu Lạc Ly nói “Cảm ơn bác Tiết.”
“Thiếu gia khách khí rồi, cảm ơn cái gì, đây là chuyện tôi nên làm.” Tuy rằng Tiết quản gia nói chuyện với Chu Lạc Ly, nhưng ánh mắt ông vẫn nhìn bó hoa hồng.
Chu Lạc Ly nhàn nhạt liếc mắt Tiết quản gia một cái, nhấp nhấp miệng, sau đó xoay người cầm bó hoa đặt thật cẩn thận ở trên bàn, nói với Tiết quản gia “Bác Tiết đi về trước đi.”
“Tôi đi trước đây.” Tiết quản gia nói.
Thời điểm Tiết quản gia muốn bước ra cửa, đột nhiên Chu Lạc Ly lại nói “Bác Tiết, trước tiên bác hãy giúp chúng cháu bảo mật, chờ một đoạn thời gian, cháu sẽ thẳng thắn với ba mẹ.”
Có thể ở Chu gia làm quản gia tự nhiên bác Tiết không phải là dạng ngu xuẩn trì độn, Chu Lạc Ly biết Tiết quản gia đã nhìn ra cái gì, nhưng hắn cũng không có lo lắng.
Ở thời điểm hắn bảo Tiết quản gia đi mua hoa hồng, hắn cũng đã quyết định, qua một đoạn thời gian, sẽ trực tiếp thẳng thắn với cha mẹ chuyện hắn cùng Mộ Sanh.
“Ai…… Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ giúp hai người bảo mật.” Cảm xúc trong mắt Tiết quản gia rất là phức tạp, hơi hơi thở dài nói.
Bởi vì vừa rồi Tiết quản gia đã đoán được chút gì đó, một đường cẩn thận phỏng đoán, sau đó chậm rãi tiêu hóa kinh ngạc trong lòng, cho nên hiện tại Tiết quản gia mới có thể bình tĩnh như thế.
Tiết quản gia đi rồi, Chu Lạc Ly mở cái thùng trong phòng ra, bên trong có một bộ trang phục cos mèo.
Đem trang phục mặc ở trên người, đội mũ lên, Chu Lạc Ly chạy đến trước gương trong phòng tắm, muốn nhìn bộ dạng mình một chút xem như thế nào.
Chu Lạc Ly bày ra mặt không cảm xúc nhìn bản thân trong gương, sờ sờ mũ tai mèo trên đầu, sau đó nhìn gương, duỗi tay làm động tác xin chào.
“Quả nhiên thực xuẩn.” Chu Lạc Ly nhíu nhíu mày, yên lặng buông tay xuống, đi ra khỏi phòng tắm.
Chu Lạc Ly cũng không biết Diệp Mộ Sanh đến tột cùng là khi nào trở về, bởi vậy hắn chỉ có thể đứng ở phía sau cửa, ôm hoa hồng, cầm di động, lẳng lặng chờ đợi Diệp Mộ Sanh về nhà, cho cậu một kinh hỉ.
Thời gian cứ thế trôi qua, bất tri bất giác đã giờ tối, Chu Lạc Ly đứng đến nỗi chân đã chết lặng. Nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn chưa có trở về, một cuộc gọi cũng không thấy cậu gọi cho.
Đầu Chu Lạc Ly dựa vào trên tường, con ngươi đen nhánh có điểm ảm đạm, do dự một lát, hắn gọi điện thoại cho Diệp Mộ Sanh, nhưng điện thoại của Diệp Mộ Sanh lại tắt máy.
Trời dần dần đen, nhiệt độ không khí thấp dần, gió đêm mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ phất qua. Mà lúc này, tại thành phố W, bên ngoài biệt thự Diệp gia, Diệp Mộ Sanh mặc áo sơ mi, trên hai chân cột bao cát, Diệp Mộ Sanh không ngừng chạy xung quanh biệt thự.
Bước chân cậu có chút phập phềnh, áo sơ mi trên người sớm bị mồ hôi nhiễm thấu, dính vào trên da thịt cậu.
Cậu hô hấp dồn dập, khó khăn, sắc mặt tái nhợt, trên trán ướt đẫm, mồ hôi chảy xuống cơ thể cậu.
Để cho người ta phải kinh ngạc chính là, trên má phải trắng nõn của Diệp Mộ Sanh có dấu ấn bàn tay màu đỏ rõ ràng!