Cô bụm miệng như biết mình lỡ miệng cười ra tiếng khiến mọi người ngơ ngác, lưu công tử lúc này cũng xuất hiện từ trong đám đông bước tới trước mặt.
Quả là giống như lời đồn, phong lưu nhã nhặn, công tử hào hoa, thảo nào khiến các cô nương mê đắm.
- Hoàng thượng, thần biết tứ tiểu thư đã có hôn ước với Âu Dương tướng quân, nhưng thần và tứ tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, mong hoàng thượng cùng Trấn Quốc Công thành toàn.
- Không thể nào.
- Hahaha
Cô không nhịn được nữa mà quay sang Thái Thanh cười lớn, Thái Thanh cũng đang nhịn cười mà thấy cô cười cũng phải bật cười theo.
- Muội nói xem, tại sao lại cứ phải là cái tên ba hoa bốc phét này chứ, ta xém tý nữa xem là thật, định hỏi muội nhãn lực mù hay sao mà vớ phải hắn vậy.
- Tỷ đúng là thôi đi không? Được rồi, ngươi nói ta với ngươi tự định chung thân đúng không?
- Đúng vậy! - Lưu Bân đứng dậy định bước lên nắm lấy tay cô thì bị Đinh Hương cùng Thái Thanh ngăn lại.
- Có lời gì thì đứng đó nói.
- Muội đừng giận nữa, không phải muội nói ở đây mọi người đều bắt nạt muội, không yêu thương muội, họ xa lánh muội, nói ta là ánh dương của muội muốn ta đưa muội đi hay sao.
Cô nghe xong lời sến sẩm này cảm thấy mắc ói, Thái Thanh cau mày lại, đôi lông mày giật giật như không tin vào những gì mình đang nghe.
Bỗng nhiên, cô vụt lên trước tát thẳng một bạt tai vào mặt Lưu Bân khiến hắn bất ngờ, kinh ngạc như không tin vào mắt mình.
- Ta còn tưởng ngươi định nói gì, hóa ra là buông lời xằng bậy hủy hoại thanh danh của ta.
Nói đoạn cô quỳ xuống, đôi tay đan lại hạ lễ, ánh mắt sắc lẹm, giọng nói dứt khoát:
- Hoàng thượng, nếu như thần nữ chứng minh được thần không có quan hệ gì với hắn xin người hãy làm chủ cho thần nữ.
- Được, trẫm làm chủ cho ngươi.
Cô đứng dậy, đến trước mặt hắn, khuôn mặt lạnh lùng cùng khí chất mạnh mẽ của cô khiến hắn run rẩy trong lòng.
- Ta hỏi ngươi, nếu ngươi nói ta và ngươi tự định chung thân, tín vật định thân là gì, ta quen biết ngươi khi nào, ta thích gì, ghét gì, nha hoàn đưa thư của ta và ngươi tại sao không phải nha hoàn thân cận của ta...
- Ta...
Một loạt câu hỏi khiến hắn câm nín, những cái kia hắn đều không hề biết, trong lòng hắn đã dâng lên sự tức giận cùng cực "mẹ kiếp, sao cô ta bảo ả dễ đối phó, lúc đầu ta tưởng thiệt thòi, nhìn cô ta ca múa cùng khuôn mặt ấy mới khiến ta làm đến mức này, lần này động phải tảng đá cứng rồi"
Tần Quảng đứng trước mặt hắn, ánh mắt lạnh băng như nhìn xuyên thấu tâm can, hắn khụy xuống trước ánh mắt ấy.
mọi thứ xung quanh như bóp nghẹt hắn không thể thở được, cô cũng quay sang nha hoàn đưa thư bên cạnh.
Ả đã tái mét mặt, thân hình run rẩy dưới chân cô
- Còn ngươi, ngươi là nha hoàn của viện nào, ta nhớ trong viện ta chỉ có 10 mấy người, ta thích yên tĩnh nên không nhiều người, ngươi rốt cuộc là nha hoàn ở đâu ra mà dám nói lời xằng bậy.
- Tiểu thư, người cho nô tỳ 10 lượng bạc nói mỗi lần đưa thư thành công sẽ thưởng cho nô tỳ, còn nói phải làm việc kín đáo.
Nô tỳ không dám làm trái, người đừng phủ định như vậy.
Cô gật đầu " Quả là tam tỷ của ta tìm người đáng tin cậy a"
- Vậy ta báo ngươi đưa thư từ khi nào, vào hôm nào, mỗi tháng mấy lần, mỗi lần gặp mặt là ở đâu, chắc có lẽ mỗi lần gặp mặt ngươi và ta đều phải có mặt chứ.
- Nô tỳ, nô tỳ, mỗi lần gặp đều là đêm 15 của mỗi tháng, mỗi tháng người gửi thư 3 lần, mỗi lần đều đều...
- Đêm 15 sao? vậy đêm 15 của tháng trước ta và ngươi gặp hắn đúng không?
- Đúng, đúng...
- Nhưng ta nghe nói, đêm 15 tháng trước nữa hắn đang ở thanh lâu uống rượu với mấy công tử ăn chơi ở kinh thành, đêm 15 tháng này không phải ta ở bên nhà ngoại tổ mẫu sao.
Còn nữa, mỗi đêm 15 ta không thể đi ra ngoài, chuyện này chỉ cần là người bên cạnh ta đều sẽ rõ, An lão cũng rõ mà.
An thái y lúc này cũng quỳ xuống, làm chứng cho lời nói của cô:
- Hoàng thượng, thần có thể cam đoan đêm 15 tứ tiểu thư không thể ra ngoài.
truyen bac chien
- Vậy là được rồi, chứng minh các ngươi nói dối rồi nha - Cô mỉm cười, ta vỗ một nhịp như để hai ba kẻ dưới đất hồi tỉnh.
- Nhị tiểu thư, tam tiểu thư, nô tỳ chỉ nghe theo lời người nói mà thôi, người đã hứa sau khi xong việc sẽ thả tự do cho nô tỳ, lừa dối hoàng thượng sẽ là tội chết, người cứu nô tỳ với.
BỐP, một cái tát trời giáng xuống khuôn mặt của nha hoàn đang quỳ bám lấy vạt áo của Kim Dung, còn Kim Liên thì run rẩy, đứng chôn chân tại chỗ không biết nói gì.
Thấy hành động của Kim Dung mọi người đều bất ngờ:
- Tiện tỳ to gan, dám mưu hại chủ tử còn kéo hai người bọn ta vô, xin hoàng thượng minh xét, thần nữ không ngờ mọi chuyện là do điêu nô tự ý làm ra hãm hại muội muội.
- Ha, hahahaha.
Nô tỳ còn lại cười lớn, kèm theo là những giọt nước mắt đắng cay:
- Nếu không phải ngươi đem tính mạng của muội ấy ra uy hiếm thì bọn ta có phải làm đến nước này không, bọn ta...
- Người đâu, bịt miệng điêu nô này lại, lôi xuống
Chu thị khẩn trương mà không để ý đến xung quanh đang nhìn mình, nha hoàn đó cũng biết dù sao mình cũng sẽ chết mà vùng ra:
- Hoàng thượng, mọi chuyện đều là do tam tiểu thư chỉ thị chúng nô tỳ làm, vật chứng đều ở núi giả sau hoa viện tứ tiểu thư, nô tỳ xin lấy cái chết đền tội.
Nha hoàn ấy nói đoạn rồi chạy nhanh tới cây cột bên cạnh tự vẫn, máu đỏ tươi nhuộm cả một vùng, cô nhìn thấy vậy thì sợ hãi lùi lại một bước, Tần Quảng thấy vậy cũng che chắn trước mặt tránh cho cô sợ hãi quá độ.
- Tỷ tỷ, không, tỷ tỷ - nha hoàn còn lại chạy lại ôm lấy thi thể cô gái ấy.
Tiếng khóc nghẹn ngào, đôi tay run run sờ lên khuôn mặt của người con gái đã lịm đi, hoàng thượng cũng ra hiệu ám vệ đi tìm chứng cứ mà nha hoàn đó nói rồi giao cho thị vệ đem tới.
Chứng cứ rành rành khiến toàn bộ đều bất ngờ, lời bàn tán xôn xao càng lúc càng lớn, Kim Liên cùng Kim Dung sụp xuống, Kim Dung vẫn đang quỳ rạp như nghĩ cách vớt vát tình thế "Chết tiệt, sao lại thế này, ta không nghĩ tới hai bọn chúng là tỷ muội, thất sách rồi".