Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

chương 87: trạch đấu không bằng tu tiên (phần 4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cẩm Vinh vốn dĩ không tính toán để ý tới đám người qua đường, nhưng thấy bọn họ tới còn hiểu đến quy củ, quét tước tro bụi miếu thờ, tuy rằng chủ yếu là vì chủ tử gia của bọn họ.

Tiểu công tử tuấn tú cùng thị vệ của cậu cư nhiên còn biết tới cô cùng Lý Cảnh Linh, quan trọng nhất chính là ca ngợi trong giọng nói bọn họ, làm Cẩm Vinh cảm thấy bọn họ rất có ánh mắt.

Vì thế nhất thời nổi hứng trêu đùa tiểu công tử kia.

Tiểu thế tử sửng sốt một lúc lâu, lại chớp chớp mắt, nghĩ lầm bản thân là ảo giác, rồi lại nhìn thấy tôn tượng Huyền Nữ khóe miệng cong cong.

"Thế tử, làm sao vậy?" A Quả thấy tiểu thế tử bộ dáng ngốc ngốc, khó hiểu lo lắng hỏi.

Tiểu thế tử chỉ vào tượng Huyền Nữ trên đài sen, hỏi A Quả, "Ngài thấy cái gì sao?"

A Quả lại ngẩng đầu nhìn kỹ, sau đó lắc đầu, "Ta không, cái gì cũng không thấy."

Tiểu thế tử nhấp môi, đột nhiên nói, "A Quả, lấy khăn sạch tới cho ta."

A Quả không rõ ý đồ tiểu thế tử, nhưng vẫn là cùng thị vệ nói một tiếng, muốn khăn sạch, tiểu thế tử nhận lấy, liền bò lên gần đài sen.

"Thế tử, ngài làm gì vậy?" A Quả kinh hãi, vội vàng ngăn thế tử lại, nhưng mà tiểu thế tử kiên trì nói, "Ta muốn đi lên, lau tượng tro bụi trên tượng Huyền Nữ."

Như vậy, Huyền Nữ liền sẽ cảm nhận được hắn thành tâm.

A Quả nghe xong vội vàng nói, "Chuyện này để chúng tiểu nhân tới làm là tốt, thế tử thiên kim quý thể, nào có thể tự mình động thủ."

"Không được, ta muốn tự làm." Bởi vì đây là tâm nguyện của hắn hắn, nào có thể để cho người khác làm.

Tiểu thế tử bướng bỉnh leo lên, những người khác cũng không có biện pháp, rốt cuộc hắn là chủ tử, chân chính có thể ngăn chặn hắn, một vị ở kinh thành chưa rõ sống chết, một vị khác còn ở trong phòng nghỉ ngơi, không thể quấy nhiễu.

Không có biện pháp, A Quả chỉ có thể làm mấy cái thị vệ cùng hắn ở dưới thủ, nếu là một cái không cẩn thận còn có thể bảo vệ tiểu thế tử.

Thân thể vị vương phi kia chắc có thể chống đỡ thêm một nhén nang nữa.

Tiểu thế tử bò lên trên đài sen, bắt đầu lau sạch tro bụi mạng nhện trên tượng Huyền Nữ.

Mặc dù tượng Huyền Nữ không chớp mắt mỉm cười với hắn như trước, hắn cũng như cũ thật nghiêm túc phủi bụi bặm bám trên tượng tiên.

Cẩm Vinh ngồi trên xà nhà miếu thờ, làn váy đong đưa theo hai chân, lại cũng chưa hiển lộ trước mặt người khác, hứng thú bừng bừng nhìn một màn phía dưới, thật là một đứa trẻ thú vị.

Cẩm Vinh vô tâm kinh doanh hương khói, lại đã qua trăm năm, thần tích năm đó đã thành truyền thuyết, Miếu Huyền Nữ hoang phế cũng rất bình thường, Cẩm Vinh cũng không thế nào để ý.

Thần tích là sự tích về thần được thờ tại các làng xã. Thần sắc là những đạo sắc do nhà nước phong kiến mà người đại diện là nhà vua ban cho các làng xã trong việc thờ phụng tại địa phương.

Tiểu thế tử mệt đến đầu đổ mồ hôi, A Quả ở dưới vội vàng, "Tiểu thế tử, đã lau rất sạch sẽ, mau xuống dưới đi."

Nhìn tượng Huyền Nữ rực rỡ sáng ngời lên rất nhiều, tiểu thế tử gật gật đầu, vừa muốn xuống dưới, lại giương mắt thấy Cẩm Vinh vắt vẻo trên xà nhà, hắn thất thần, dưới chân dẫm hụt. Nhưng nháy mắt lại hình như đạp phải vật gì, vừa phục hồi tinh thần bị A Quả ôm ở trong lòng ngực, "Tiểu thế tử, ngài làm chúng ta sợ hãi......"

Tiểu thế tử không nghe A Quả nói, lại nhìn về phía xà nhà, trống rỗng cái gì cũng không có, hắn trong đầu chỉ nghĩ đến một điều, Huyền Nữ không phải là tượng thần ở trên đài sen sao, như thế nào chạy đến trên xà nhà?

Bằng không, như thế nào tương tự Huyền Nữ như vậy, giống như là Huyền Nữ sống.

Lúc sau, tiểu thế tử lại an bài người bưng trái cây cùng điểm tâm đặt ở trước tượng thần cung phụng, hắn chắp tay trước ngực nhỏ giọng lại nghiêm túc nói, "Huyền Nữ, xin ngài giúp bệnh tình mẫu thân tốt lên, Chu Thừa Sí ân nhất định cung phụng ngài."

Gương mặt tiểu thế tử đầy nghiêm túc kiên nghị, Vương phi xem đến cũng không đành lòng trách cứ.

Không bao lâu, hết mưa, người từ trạm dịch cũng lại đây tiếp Vương phi cùng thế tử. Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee, các bản reup bên ngoài đều là bản đăng thiếu chưa beta, truy cập trang chủ để đọc truyện sớm và chính xác nhất

Đến trạm dịch, bệnh tình Vương phi lại chuyển nặng, nhưng quan lại Bành thành không ngừng thúc giục người Vương phủ sớm ngày đi kinh thành.

"Bọn họ một hai nhất định phải bức tử Cảnh Vương phủ đúng không?" Người của Vương phủ cùng thân tín Vương gia A Quả thương lượng, nhịn không được tức giận nói.

Cảnh Vương gia đường đường thiết huyết nam nhi, lại bị vây trong kinh thành không thể thoát ra, cùng Vương phi cùng cốt nhục thế tử chia lìa, hiện giờ Vương phi bệnh nặng, lại cấp chiếu nhập kinh, còn không phải là muốn giết chết Cảnh Vương phi, tìm một tân thể tử hợp tâm ý bọn họ sinh hạ tân thế tử.

Bên ngoài cửa, cẩm y nam đồng lại một lần nhấp khẩn môi.

_____

Tiểu thế tử lại lần nữa đi tới Miếu Huyền Nữ, thị vệ vương phủ đều biết thế tử mỗi ngày đều mng trái cây và điểm tâm đi bái miếu thờ Huyền Nữ.

Nhưng lần này tiểu thế tử vừa vào cửa, liền sững sờ tại chỗ, "Các ngươi ra ngoài trước đi."

"Thế tử?" Thị vệ chần chờ nói.

"Đi ra ngoài." Tiểu thế tử lại lần nữa kiên trì nói, ngữ khí cường ngạnh.

Thị vệ bất đắc dĩ, đành phải tòng mệnh, cũng may Miếu Huyền Nữ vẫn luôn có người trông coi, bọn họ cũng sẽ ở bên ngoài canh gác, sẽ không làm tiểu thế tử lầm vào an nguy.

Cửa bị khép lại, mà tầm mắt tiểu thế tử cũng chưa bao giờ rời khỏi tượng thần trên đài, ngồi bên trên bàn bày biện hương hỏa cung phụng là một nữ tử dung mạo cực kỳ tương tự tượng thần Huyền Nữ, phục sức tiên tử cũng có chút tương tự, phong thái tùy ý tản mạn, chân kiều bắt chéo, cầm một miếng điểm tâm trên bàn cắn một miếng, dải lụa áo tùy ý rơi trên mặt đất.

Tiểu thế tử nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc lên tiếng nói, "Đó là đồ vật cung phụng Huyền Nữ."

"Vậy chẳng phải là cho ta ăn." Cẩm Vinh đúng lý hợp tình đáp.

"Ngài là Huyền Nữ?" Tiểu thế tử vẫn cứ có chút ngốc ngốc, lại hỏi, "Vì sao bọn họ nhìn không thấy ngài?"

Cẩm Vinh khóe miệng cong cong nói, "Bởi vì ta không muốn bọn họ thấy."

Nếu không phải nể mặt phần điểm tâm trái cây liên tiếp mấy ngày nay tiểu tử này mang đến, cô cũng chẳng mất công để cậu ta nhìn thấy mình.

Tiểu thế tử lại hỏi, "Vì sao?"

Cẩm Vinh không ghét bỏ hắn tò mò, nghiêm túc giải thích, "Bởi vì thấy rồi sẽ có rất nhiều phiền toái, người này hứa nguyện người kia hứa nguyện, ta lại không muốn phổ độ chúng sinh."

Tiểu thế tử ngữ khí có chút nặng nề nói, "Nhưng ngài không phải thần tiên sao?"

Cẩm Vinh từ trên bàn cung phụng xuống dưới, đi đến trước mặt tiểu thế tử, vỗ vỗ đầu hắn, "Nhưng thần tiên không có nghĩa vụ cứu vớt phàm nhân, có thể cứu bọn họ chỉ có chính bọn họ."

Tiểu thế tử: "......"

Đả kích tiểu bằng hữu xong, Cẩm Vinh lật tay áo lấy ra một khối điểm tâm, cười tủm tỉm nói với tiểu nam hài: "Cho ngươi ăn."

Tiểu thế tử trừu trừu miệng, "Là bánh phượng hoàng Liễu Oanh làm." Là điểm tâm thị nữ bên người mẫu thân làm.

Cẩm Vinh không có chút ngượng ngùng lấy đồ vật của đối phương tặng lại cho chính hắn, thản nhiên nói, "Vậy ta là mượn hoa hiến phật, đừng có khóc."

Tiểu thế tử nhấp môi "Ta mới không khóc."

Bị Cẩm Vinh trêu chọc như vậy, hắn nén nước mắt đang rơm rớm trào ra.

Người trong vương phủ rất nhanh phát hiện, số lần tiểu thế tử đến Miếu Huyền Nữ càng ngày càng nhiều, hơn nữa số điểm tâm mang theo cũng nhiều lên, ngẫu nhiên còn nói, "Không biết có đủ hay không."

Hắn thấy Huyền Nữ có vẻ rất thích ăn, liền có chút lo lắng có phải không đủ điểm tâm hay không, tiên nhân cùng phàm nhân sức ăn khẳng định là không giống nhau.

A Quả nhưng thật ra muốn hỏi, nhưng thấy tiểu thế tử tâm tình so phía trước hảo rất nhiều, cũng không hề đa tâm, lại nhiều hơn phân phó những người khác chiếu cố hảo thế tử an nguy, hắn còn muốn cùng lộ Chiêm sự cùng nhau ứng phó kinh thành tới người.

Sau khi gặp Huyền Nữ, tiểu thế tử cũng được giải đáp nhiều vấn đề, hắn rất tò mò một người, tiên sinh đại hiền Lý Cảnh Linh danh truyền đời sau,

"Ngài đã từng gặp hắn chưa?"

Bọn họ tựa hồ là người cùng một thời đại.

Cẩm Vinh nâng má nói, "Gặp qua."

"Vậy ngài biết hắn sao?"

"Quen biết." Cẩm Vinh mỉm cười gật đầu nói, "Hắn là người xuất sắc nhất ta từng gặp đời này... hơn nữa..."

Cẩm Vinh tạm dừng một lát, "Tượng Huyền Nữ hắn điêu cũng là tôn tượng tốt nhất."

Bằng không, Cẩm Vinh sao lại ngẫu nhiên ở lại nơi này mà không phải tôn Miếu Huyền Nữ khác. Cho dù là đối với pho tượng của chính mình, thẩm mỹ của Cẩm Vinh vẫn có kiên trì riêng.

Nhưng tiểu thế tử không gặp Huyền Nữ thêm được bao lâu, liền phải khởi hành đi kinh thành, lần này là Thái Hậu ý chỉ, bất tuân là tội lớn, là bất hiếu.

Cảnh Vương phi đành cường chống bệnh thể, an bài ngày khởi hành nhập kinh.

"Ta phải đi, Huyền Nữ." Tiểu thế tử tâm tình bất an đi đến Miếu Huyền Nữ, nhìn Huyền Nữ không màng hình tượng ngồi vắt vẻo trên xà nhà, nói.

"Ngươi phải đi à." Cẩm Vinh có chút tiếc hận thiếu đi một người ngày nào cũng mang điểm tâm đến cho mình, nhưng cũng không để ở trong lòng, dù sao sớm hay muộn cũng phải đi.

"Ta đã nói với người ở trạm dịch để bọn họ ba ngày lại tới quét tước Miếu Huyền Nữ, để nơi này không bẩn bụi xuống, bằng không ngài ở đây cũng sẽ không thoải mái."Tiểu thế tử con ngươi đen nhánh nghiêm túc nói.

Cẩm Vinh hơi nhướng mày, tiểu tử từ khi nào sinh ra ảo giác cô là ở tại Miếu Huyền Nữ này?

Miếu Huyền Nữ không lớn như Bồng Lai tiên, cũng không xinh đẹp như nơi đó, còn không có nhiều tiểu yêu khai linh trí hầu hạ, cô mới không ở mãi chỗ này.

Nhưng phân nghiêm túc này vẫn là làm Cẩm Vinh có chút động dung.

"Tiểu tử, cho ngươi một cái nguyện vọng." Cẩm Vinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tiểu thế tử nói.

Tiểu thế tử mở to hai mắt, "Nguyện vọng?"

"Đúng vậy, cái gì cũng được, tùy ngươi nói." Cẩm Vinh cười tủm tỉm đáp, đương nhiên, nguyện vọng quá phận sẽ không ở trong phạm vi thực hiện.

Lại lần nữa ý thức được người đối diện thật sự là thần tiên, hơn nữa lời nói không có vẻ là lừa gạt, tiểu thế tử kiên định, "Ta muốn bệnh tình mẫu thân tốt lên."

"Ngươi nghĩ kĩ chưa." Cẩm Vinh hỏi.

Tiểu thế tử gật gật đầu.

Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, "Ngươi cùng ta cũng coi như có duyên, liền giúp ngươi việc này đi." Đến nỗi địa phủ âm phủ, phán quan sinh tử có vì chuyện này mà tìm cô liều mạng hay không, đến lúc đó rồi nói sau.

"Cảm ơn ngài, Huyền Nữ." Tiểu thế tử mạc danh tin tưởng vững chắc thần tiên trước mặt sẽ thực hiện nguyện vọng hắn, "Ta về sau sẽ báo đáp ngài."

Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, nói "Đến nỗi hồi báo, thôi bỏ đi, ngươi cũng không cho ta được cái gì"

Tiểu thế tử không cam lòng nói, "Ngài làm sao biết ta không thể? Có lẽ có một ngày, ta có thể giúp được ngài."

Cẩm Vinh không thèm để ý nói, "Được, ta chờ xem."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio