Ba năm này, tình thế thiên hạ đã dần rõ ràng, hoàng thất Đại Sở tồn tại trên danh nghĩa, thế gia môn phiệt chiếm cứ phía nam, căn cơ thâm hậu khó dao động, đô thành Trường An do chư hầu khống chế, danh chính ngôn thuận giúp đỡ thiên tử triều chính trị.
Tây Bắc có đại tướng quân Từ Vị, tay cầm binh quyền, Từ gia quân lính dũng mãnh, thực lực mạnh nhất. Nhưng để ngừa phía bắc Nhung địch cơ hội Trung Nguyên nội loạn đột kích, cho nên vẫn luôn tử thủ vùng Lương Châu Tây Bắc, khó có thể tham dự chư hùng tranh bá bên trong Trung Nguyên.
Phía Đông lấy Thẩm gia thế lực nhất thịnh, tuy rằng trong mấy phương thế lực, Thẩm gia căn cơ yếu nhất, nhưng ưu thế lớn nhất của Thẩm gia đó là tiền tài, cơ hồ khống chế gần tám phần mạch máu kinh tế quốc gia. Khắp nơi tuy có tâm phòng bị thế lực khác tìm hiểu, nhưng cũng tránh không được thương nhân từ nam chí bắc, chỉ cần Thẩm gia một câu, giá gạo giá muối thiên hạ là có thể biến. Mặc dù đã triển khai gieo trồng khoai tây cùng bắp ngô, nhưng mỏ muối như cũ là quan trọng nhất, dân chi căn cơ.
Gia chủ Thẩm gia Thẩm Kiền sớm đã nhượng quyền cho nữ nhi, chuyên tâm đi kiếm tiền cung cấp cho nữ nhi tạo phản. Thẩm gia lại nhờ Thẩm Cẩm Vinh mấy phen mưu hoa, đoạt được một vùng Đông Nam, liền an tâm phát triển địa bàn.
Các thuộc địa của Thẩm gia lấy phát triển giáo dục, huấn luyện quân đội làm chủ, Cẩm Vinh cũng không khỏi cảm thấy may mắn đời trước vì duyên cớ đời trước, gia đình ở bộ đội trải qua một phen huấn luyện chuyên môn, đặc biệt là đợt huấn luyện cấp tốc kia, Lâm lão gia tử sợ Cẩm Vinh bỏ mạng ở vùng hỗn chiến, vứt cô vào bộ đội đặc chủng ba tuần, học chút ít về lắp ráp súng ống và vũ khí quân sự, cộng thêm trải qua hỗn loạn bạo động, mưa bom bão đạm ở Châu Phi, coi như vẫn nhớ được làm như thế nào để có thể ở điều kiện gian khổ nhất chết tạo thuốc nổ cùng địa lôi.
Cẩm Vinh áp dụng phương thức huấn luyện quân đội kiểu mới để huấn luyện tư binh Thẩm gia, trong thời gian ngắn nhất tăng sức chiến đấu binh lính Thẩm gia, lại cấp thợ thủ công phương pháp chế tác hỏa dược hiện đại, làm cho bọn họ nhanh chóng nghiên cứu chế tạo, có thành quả sẽ hậu thưởng.
Nếu nói huấn luyện quân đội cùng nghiên cứu phát minh hỏa khí còn chỉ là ở trong tối hành động, phát triển giáo dục chính là thản nhiên bãi tại trước mặt thế nhân.
Cẩm Vinh không tiếc rẻ tiền tài, xây dựng học đường, miễn phí cho con cháu nhà nghèo đi học, thậm chí khen thưởng bằng hình thức cung cấp ăn ở, còn sưu tập bản đơn lẻ sách cổ trong thiên hạ, kinh thư điển tịch, thành lập Tàng Thư Lâu, cho người đọc sách, sao chép.
Cẩm Vinh làm những thứ này chính là muốn có được tâm bá tánh, khống chế dư luận.
Bá tánh bình thường cho bọn họ ăn no bụng đúng là sẽ làm bọn họ cảm kích nhất thời, nhưng bá tánh tôn kính nhất chính là học thức, vô luận là thịnh thế hay loạn thế, sách đều so với hoàng kim quý giá hơn, bọn họ càng nguyện ý tôn kính người đọc sách, đây là tư tưởng đã cắm rễ mấy ngàn năm.
Hành động lần này của Cẩm Vinh thực sự làm cho nhiều người mang ơn đội nghĩa, mà nhóm học sinh Nho gia vẫn luôn mở miệng đóng miệng lên án thân phận nữ nhi của Thẩm Cẩm Vinh đi qua địa phương Thẩm gia cũng không khỏi khom người.
Cẩm Vinh thực thi kế hoạch lần này phí không ít tài lực và tâm tư, bất quá Thẩm gia, những thứ khác không nhiều lắm, chính là tiền nhiều.
Mà không có danh khí, không thể làm người.
Nhưng vật lấy hi vi quý, đọc sách loại thú vui này nếu lúc trước chỉ có phú quý nhân gia có thể hưởng thụ, sách vở vốn bị tư nhân hóa, giờ lại trở nên có thể tiếp cận với giai tầng nghèo khổ, tự nhiên những phú quý nhân gia kia cũng sẽ chịu đối địch từ những người khác.
Vật lấy hi vi quý: vật quý ở chỗ hiếm.
Trong đó lại nhằm vào nhất đó là môn phiệt thế gia, bọn họ tự cao xuất thân cao quý bất phàm. Nguyên tưởng rằng có thể thuận lợi nâng đỡ một cái hoàng đế hợp tâm ý bọn họ, không nghĩ tới thế cục loạn đến vượt qua tầm kiểm soát, trước kia bọn họ căn bản không để vào mắt tiểu bối yên lặng vô danh, hiện giờ một cái so với một cái lợi hại hơn.
Chỉ nói thời thế tạo anh hùng.
Thẩm gia là thế lực quật khởi nhanh nhất, hiện tại cũng là thế lực hùng hậu nhất, Thẩm Cẩm Vinh một nữ thương gia lại có thể chặt đứt cánh tay bọn họ, làm cho bọn họ không có lực phản kích.
Cẩm Vinh bị thế gia oán hận hiện tại đang cải trang đi lên phương Bắc, vì chuyện mua chiến mã, còn có Tiêu Ước cùng mấy hộ vệ đi theo.
Thẩm gia tuy hào phú, nhưng không phải thứ gì muốn mua cũng có thể mua được, tỷ như ngựa chiến, mặc cho ai cũng biết giá trị của chiến mã, Thẩm gia cũng đi thu mua không ít ngựa, thâm chí còn tự mình sáng lập trại nuôi ngựa đào tạo loại tốt, nhưng ngắn ngủi mấy năm công phu cũng không thể bằng trại nuôi ngựa phương bắn bao nhiêu năm có kinh nghiệm dưỡng mã.
Mua lương mã tuy rằng quan trọng nhưng cũng không đến mức làm Cẩm Vinh mạo hiểm, rốt cuộc xưa đâu bằng nay, không còn là con gái một của Thẩm Kiền mà hiện tại là tranh trục thiên hạ bá chủ chi nhất.
Đối với việc này, Thẩm phụ cũng có lời khuyên ngăn, nhưng Cẩm Vinh đã có chủ ý, làn này trừ bỏ mua ngựa, còn có tính toán khác, hơn nữa để cho người khác làm cô cũng không yên tâm. Mà Tiêu Ước, hắn là thuần túy mặt dày mặt dạn đi theo, thật là càng già càng vô sỉ, Cẩm Vinh nhìn Tiêu Ước như cũ đẹp trai ngời ngoài, nhịn không được lắc đầu thở dài.
__________
Tháng năm, gió thổi mạnh.
Phương Bắc không giống Phương Nam, càng thêm một phân hùng kỳ hào phóng.
"Đến đâu rồi?" Cẩm Vinh ngồi trong xe ngựa, cúi đầu lật sách, tùy ý nói một câu.
Thị vệ bên ngoài trầm giọng nói, "Tiểu thư, đã tới Thanh Châu, đi thêm hai ngày nữa là có thể đến Bách Lí Ổ."
Bách Lí Ổ, mục đích chuyến đi lần này của bọn họ, nơi giao dịch ngựa.
Tiêu Ước cũng ở trong xe, thùng xe bề ngoài nhìn không lớn, nhưng kỳ thật bên trong rộng mở, ngồi xuống bốn năm người cũng dư dả, Tiêu Ước dọc theo đường đi cũng thản nhiên thanh thản, phải nói không hổ là người du tẩu trong thiên hạ sao?
Thậm chí còn không quên đốc xúc Cẩm Vinh tranh thủ học bài.
Vào thành, đoàn người Cẩm Vinh dừng lại nghỉ ngơi, thị vệ đi tìm nơi nghỉ ngơi.
Cẩm Vinh cùng Tiêu Ước vào một giang lâu uống một ly trà xanh, nghe được nơi xa truyền đến ồn ào, nhìn giữa đám người có một thư sinh mi thanh mục tú đầu đội khăn, bên hông đeo trường kiếm đang nói chuyện, rốt cuộc thế đạo không yên ổn, thư sinh hành tẩu sẽ có võ nghệ hộ thân, hoặc đeo trường kiếm.
Tiêu Ước mày nhíu lại, gọi tới một cái thị vệ, "Thẩm Tuyền, đi, nhìn xem đã xảy ra chuyện gì?"
Cẩm Vinh đôi mắt hơi lóe, Tiêu lão sư tựa hồ không phải người thích nghe náo nhiệt, bất quá là một ít chuyện nhỏ, Cẩm Vinh cũng không có nói nhiều.
Thẩm Tuyền thực mau liền quay lại, "Bẩm tiểu thư, Tiêu tiên sinh, là thư sinh tuổi trẻ đang xử án."
"Ồ, cái gì án." Cẩm Vinh thuận miệng hỏi.
Thẩm Tuyền do dự một chút, "Ban đầu là ăn cắp án, sau lại biến thành vợ cùng tình nhân vụng trộm giết chồng...... Cuối cùng kia thư sinh thế nhưng chỉ ra gian phu chính là thổ phỉ đã từng phạm phải đại án chạy trốn."
Cẩm Vinh gật gật đầu, "Là một thư sinh thông minh."
Cẩm Vinh hướng dưới lầu thoáng nhìn, lại vừa lúc đối diện ánh mắt của thư sinh kia, con ngươi thuần triệt sạch sẽ, mặt mày thanh tú.
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, lại là cô nương nữ giả nam trang. Cẩm Vinh bỗng nhiên lại nghĩ tới một sự kiện trong tiểu thuyết, nữ chủ Từ Bích Quân không muốn câu nệ với nhà cửa bên trong, cố ra vẻ nam nhi, vân du thiên hạ, cũng từng làm không ít việc hiệp nghĩa công chính.
"Thư sinh gọi là gì?" Cẩm Vinh đột nhiên hỏi.
Thẩm Tuyền sửng sốt một chút, "Giống như...... Là Chu Quân Bích."
Vậy không sai, Chu Quân Bích đúng là tên giả Từ Bích Quân dùng khi nữ giả nam trang.
Cẩm Vinh hỏi xong, Tiêu Ước lại là cười, "Ta xem người này tướng mạo cũng là bất phàm."
Trên người vừa có tướng mạo Hoàng hậu vừa có tướng mạo Tể tướng, chưa từng nghe thấy, cùng Thẩm Cẩm Vinh phượng sinh long tương đều khiến người không thể tưởng tượng được, đúng là việc lạ trăm năm, sáng nay đặc biệt nhiều, Tiêu Ước nếu đã tính toán giúp đỡ đồ nhi mình, nhân tài hiếm có như vậy tự nhiên cũng phải giúp nàng túm lấy.
Cẩm Vinh nhìn Tiêu Ước liếc mắt một cái, khẽ cười, "Ta cũng đang có ý này."
Nữ chủ Từ Bích Quân, hiện tại chính dùng tên giả là Chu Quân Bích, còn không biết mình đang bị người nhớ thương, nàng vừa rồi giải quyết vụ án kia, đi trên đường cái, hồi tưởng một thoáng kinh hồng thoáng nhìn nữ tử trên lầu.
Thân khí độ kia thế nhưng không thua với phụ thân nàng Từ Vị Từ Đại tướng quân, nhìn thấy nữ tử kia, sẽ làm người hoàn toàn vứt bỏ ấn tượng nàng là nữ tử, mà đem nàng xem như một người có thể khiến nhân tâm chiết bất phàm.
Nguyên lai trên đời này còn có nữ tử như vậy.
Từ Bích Quân bỗng nhiên có chút xấu hổ không bằng, vừa nhấc mắt đã muốn chạy tới cửa Thẩm thị Tàng Thư Lâu.
Thẩm thị Tàng Thư Lâu do Thẩm Cẩm Vinh sáng lập, mở cửa cho người trong thiên hạ tới đọc sách. Tàng Thư Lâu sở tàng thư tịch ngàn ngàn vạn vạn, bác đại tinh thâm, bao quát chư tử bách gia tư tưởng. Ở các nơi thành lập tàng thư lâu chủ yếu cũng vì Thẩm gia tạo thanh danh, cho dù có người rắp tâm hãm hại, cũng không dám mang tiếng để kẻ sĩ thiên hạ mắng là phá hư Tàng Thư Lâu.
Từ Bích Quân cũng tìm được một quyển yêu thích, tĩnh tâm ngồi xem.
Nàng cũng từng đến địa phương Thẩm Cẩm Vinh trị hạ, bá tánh thực no y đủ, lại trị thanh minh, ở trong loạn thế nhưng lại lưu một mảnh thái bình.
Ở trong cảm nhận của Từ Bích Quân, Thẩm Cẩm Vinh là một nhân vật truyền kỳ, nàng làm được hết thảy những chuyện nữ tử dĩ vãng làm không được, lấy thân phận nữ tử bước lên sân khấu tranh giành thiên hạ. Lý tưởng hào hùng như thế, há có thể không cho Từ Bích Quân cảm xúc mênh mông.
Từ Bích Quân kính trọng Thẩm Cẩm Vinh tài năng cùng hào khí, cũng hâm mộ với nàng có phụ thân hết lòng ủng hộ, không sợ miệng lưỡi người ngoài.
Phụ thân Từ Bích Quân đại tướng quân Từ Vị, tiền triều Đại tướng quân, tuy rằng cũng yêu thương nàng, nhưng lại như cũ tư tưởng có trọng nam khinh nữ, là nữ tử thì nên tam tòng tứ đức. Từ Bích Quân lần này phá lệ rời nhà, muốn đi nhìn ngắm thiên hạ một lần. Từ Bích Quân không muốn vĩnh viễn ở trong căn nhà vuông vức đại môn không ra nhị môn không bước, ánh mắt chỉ có kim chỉ hồng trang, còn có hôn phu tương lai sẽ gả đến.
Nghe nói, thủ hạ Thẩm Cẩm Vinh còn có nữ quan, Từ Bích Quân nắm chặt cuốn sách, đôi mắt hơi lóe. Thật lâu sau sau vẫn không thể hạ quyết tâm, nàng vướng bận quá nhiều, chỉ là rời nhà phụ thân mẫu thân còn có khả năng khoan thứ nàng, nhưng nếu biết nàng chạy tới làm nữ quan dưới trướng Thẩm Cẩm Vinh......
Lúc trước, Từ Bích Quân nghe nói Thẩm Cẩm Vinh khởi sự, bá chủ một phương, bật thốt lên mở miệng khen một câu, bị phụ thân mẫu thân nghe được, liền phạt sao chép nữ huấn mười lần, cấm túc ba ngày.
Chỉ hận chính mình không phải một người trần truồng, không vướng bận, nếu như vậy, Từ Bích Quân tan xương nát thịt cũng không sợ.
vị diện này nhiều điển tích điển cố, thành ngữ, QT nhiều lúc dịch không sát được mà mình không học tiếng Trung không hiểu được, mọi người thông cảm~