"Sao lại biến thành như vậy?"
Nghe tin tức, Phương Thịnh vội vàng phi ngựa trở về từ khu săn bắn, nhìn phủ đệ cháy đen một mảnh, thiêu đến cơ hồ chỉ còn gạch ngói, trong mắt lão không phải là đau đớn bi thương vì cháu trai, mà là lo sợ trước hậu quả lão có thể phải đối mặt.
Nhưng rõ ràng ban ngày vẫn còn tốt đẹp, Phương Cẩm Vinh rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Tống Ngọc Tú ổn định tinh thần, nói, "Lão phu nhân bi thương quá độ, ta cùng phu quân đi hầu giường bệnh."
Phương Thịnh nghe vậy như là bắt được cọng rơm cứu mạng, "Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, ta đi thỉnh thái y."
An Quốc Công Phương Thịnh trải qua bao sóng gió, nhưng lúc lâm nguy phản ứng còn không bằng một người đàn bà như Tống thị.
Lúc này chỉ có thể việc quốc công lão phu nhân bệnh nặng áp xuống, vấn đề là phủ An quốc công cháy lớn như vậy, cơ hồ chiếu sáng toàn bộ kinh thành, căn bản không phải đánh giết mấy tên hạ nhân là có thể giấu được, chỉ có thể tận lực hạ thấp ảnh hưởng.
Ngay cả Tống Ngọc Tú cũng không thể tưởng tượng được, sắp tới Quốc công phủ sẽ gặp phải chuyện gì, tiền đồ của phu quân, tương lai của nhi tử nàng, tất cả mọi thứ nàng có.
Trước kia, nàng chẳng hề lo lắng đến Phương Cẩm Vinh, chỉ bằng thân phận của nó, một cô nhi, một đứa vô dụng, có thể làm được cái gì.
Nhưng nàng ta không nghĩ tới, Phương Cẩm Vinh sẽ lấy phương thứ quyết tuyệt như vậy, hủy hoại tất cả.
Nàng đã xem thường Phương Cẩm Vinh, có lẽ nó căn bản không phải ăn chơi trác táng tầm thường, mà là người đã nhìn rõ tất cả mọi thứ.
Nhưng một người như vậy, vì sao lại chọn cách này, dùng tính mạng kéo bọn họ xuống nước.
Phương Thế Nguyệt đi theo phụ thân, nhìn cảnh tượng trước mặt mà trong lòng mờ mịt, nghe hạ nhân nói đường huynh là đóng cửa phòng...!tự thiêu.
Thái độ của cha mẹ càng kì quái, không hề có một chút bi thương đau lòng nào, ngay cả mẫu thân hắn, ngày thường có bao nhiêu yêu thương lo lắng cho đường huynh, giờ một câu cũng không hỏi, đến xác đường huynh...cho dù táng thân biển lửa, ít nhất cũng nên thu liễm hài cốt cho huynh ấy chứ.
Phương Thế Nguyệt giữa lúc hỗn độn, không phân rõ được đâu mới là thật, đâu mới là giả nữa.
Chuyện của tiền An quốc công thế tử nhanh chóng truyền khắp kinh thành trong đêm, cũng khiến ánh mắt mọi người tập trung tới phủ An Quốc công.
Vợ chồng Phương Thịnh tuyên bố với bên ngoài cháu trai bất hạnh chết trong biển lửa, đây cũng là ý tứ của bệ hạ.
Ninh Cảnh đế với việc này tức giận không thôi, trên triều không biết đã có bao nhiêu sổ con buộc tội an quốc công và phu nhân, trong lúc nhất thời, mỹ danh một thời như biến thành rác, những người từng giao hảo đều sôi nổi tránh như rắn rết.
Nếu vợ chồng An quốc công thực sự là người lương thiện, còn có thể bức cháu trai ruột của họ tự sát hay sao?
Lúc Ninh Cảnh đế nghe được tin này, hắn cũng không khỏi hoài nghi Phương Thịnh cùng Tống thị vì chuyện phong tước cho Phương Cẩm Vinh mà hạ sát thủ.
Nhưng sau khi ám vệ xem xét qua đống phế tích, không tìm được thi thể Phương Cẩm Vinh, hắn cũng đã hiểu rõ, vậy là chuyện gì nên biết Phương Cẩm Vinh đều đã biết cả.
Chỉ là, người đứng sau Phương Cẩm Vinh có thể là ai?
Bằng không một đứa trẻ sống trong nhung lụa như Phương Cẩm Vinh làm sao có thể thần không biết quỷ không hay chạm tay vào chân tướng, lại vô duyên vô cớ tự thiêu rồi rời khỏi An quốc công phủ mà không để lộ tung tích?
Cục diện rối rắm phía sau lại là bọn họ thu dọn.
Nếu Phương Cẩm Vinh đã biết được chân tương, vậy thì càng không thể để nó giữ thân phận cô nhi của tiền quốc công, cho nên Ninh Cảnh đế lệnh cho vợ chồng Phương Thịnh tuyên bố với bên ngoài, chất nhi Phương Cẩm Vinh đã chết.
Nhưng giải thích như thế nào đi nữa thì cái nồi này cũng sẽ chụp lên đầu An Quốc Công phủ.
Cái chết của Phương Cẩm Vinh có thể lừa gạt người bên ngoài, nhưng không thể lừa Phương Thế Nguyệt, hắn không rõ vì sao rõ ràng không tìm được thi thể đường huynh, còn muốn nói như vậy.
Lại có, đường huynh vì sao mất tích, hắn đi nơi nào? Bên ngoài giờ đây người người phỉ nhổ, nói cha mẹ hắn vì tước vị mà bức cô nhi của huynh trưởng tự sát, đúng là vớ vẩn, chuyện kế vị là ý chỉ của thánh thượng, mưu đoạt ở đâu ra, hơn nữa những năm gần đây, cha mẹ đối đãi với đường huynh tốt như vậy...hắn ăn chơi trác táng cũng thuận theo đủ đường...
Nhưng lần đó, một người trong đám bạn tốt trước đây khinh miệt nói với hắn, "Ta mới không cùng người vô tình vô nghĩa ngoan độc bất nhân làm bạn."
Đứng trước những lời bàn tán, hắn chỉ muốn chạy trối chết.
Thì ra cha mẹ nuông chiều huynh trưởng là vì muốn dưỡng phế hắn.
Không muốn đối mặt chân tướng, Phương Thế Nguyệt tìm đến tống thị, mong nàng cho một lời giải đáp, "Mẫu thân, vì sao lại như vậy?"
Chảng lẽ vị trí thế tử này phải bức tử thân nhân mới đổi lấy được sao?
Tống Ngọc Tú nghe con trai chất vấn cũng chỉ có thể cười khổ, "Thế Nguyệt, mọi chuyện không đơn giản như con nghĩ."
Nàng có thể nói cái gì, nói lí do thực sự vì sao đại bá chết, nói vì sao bọn họ phải dưỡng phế Cẩm Vinh ư? Chỉ cần bọn họ hé miệng nửa chữ, bệ hạ sẽ lập tức lấy đầu họ, bọn họ không phải Phương Ân, bệ hạ không có tình nghĩa gì với bọn họ hết.
Thái độ của Tống thị phảng phất như là cam chịu, khiến cho Phương Thế Nguyệt hoàn toàn thất vọng.
Hắn vẫn luôn cho rằng mình có một gia đình toàn vẹn, tổ mẫu từ ái dễ gần, phụ thân nho nhã đoan chính, còn có mẫu thân hiền lương thục đức.
Nhưng mà trong một đêm, những thứ hắn cho là đúng lại hoàn toàn đổ vỡ.
Hắn cũng biết, có một vết nhơ như vậy tồn tại, con đường làm quan, tiền đồ đều không thể tiếp tục, ngày sau, Phương Thế Nguyệt hắn cũng bất quá là một kẻ phú quý an nhàn.
Phú quý an nhàn, mấy từ này với một kẻ sinh ra đã hi vọng lăng vân tráng chí như Phương Thế Nguyệt hắn là đả kích lớn đến cỡ nào.
mà Tống thị, nhìn con trai mình kiêu ngạo nhất, tim đau như cắt, tai họa này, cho dù nàng có thủ đoạn xuất sắc hơn nữa cũng vô lực cứu vãn.
An Quốc Công lão phu nhân ngay từ đầu chỉ là chấn kinh hôn mê, sau bị Phương Thịnh vợ chồng lấy cớ tránh lời đồn đãi nói là ốm đau trên giường, thời gian lâu cũng thành bệnh thật, ngày ngày bóng đè, mơ thấy trưởng tử cùng trường tức, thường thường tỉnh dậy từ trong ác mộng, liên tục xin lỗi Ân nhi, xin lỗi Lý thị, không giữ được huyết mạch, xin lỗi vì mình đã làm sai rồi.
Đám thị nữ hầu hạ lão phu nhân mỗi ngày nghe mà phát khiếp, an quốc công cùng phu nhân đe dọa bọn họ im miệng, nếu không bọn họ tự gánh hậu quả.
Bất an lâu ngày thành bệnh, giữa đêm, lão phu nhân lên cơn co thắt tim rồi qua đời, An Quốc công phủ lại treo cờ trắng.
Lão phu nhân chết, dư luận cũng dần lắng xuống, Phương Thịnh nộp sổ con xin thôi toàn bộ chức vị trên triều, Ninh Cảnh đế cũng thuận thế mệnh hắn ở nhà giữ đạo hiếu.
Chuyện của An quốc công phủ lần này náo quá lớn, Phương Thịnh năng lực bình thường nhưng trung tâm, phủ An quốc lại có từ khi khai quốc, là lương thần trung với hoàng thất, nếu đột nhiên suy tàn, hắn cũng khó tìm được người thay thế.
________
Đã vài tháng kể từ lúc xảy ra sự cố phủ An quốc công,
Vừa lúc là ngày tế Thái tổ, Ninh Cảnh đế đi Thái miếu bái yết tổ tiên Đại Ninh.
Bên trong chùa, giữa tiếng gõ mõ đều đặn của tăng ninh phật tử ở gian ngoài, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân người, Ninh Cảnh đế mở mắt, cả kinh, "Phương Cẩm Vinh."
Chưa kịp phản ứng, lưỡi kiếm đã kề trên cổ hắn, xung quanh cũng không còn bóng dáng hộ vệ hay cung nhân, Ninh Cảnh Đế liền nói không ra lời, hắn vừa kinh vừa giận, "Phương Cẩm Vinh, ngươi chẳng lẽ là muốn hành thích vua sao?"
Cẩm Vinh thần sắc nhàn nhạt nói, "Ta tới đây, chỉ là muốn hỏi bệ hạ mấy vấn đề, còn thỉnh bệ hạ thẳng thắn thành khẩn bẩm báo."
"Đến nỗi là người, hay là quỷ, bệ hạ muốn nghĩ như thế nào cũng được."
So với lần trước gặp ở nơi săn bắn, thân phận hai người nháy mắt nghịch chuyển, hiện giờ là Ninh Cảnh Đế ngươi là dao thớt, ta là cá thịt.
Ninh Cảnh Đế tức giận vì tính mạng mình bị người uy hiếp, lại kinh sợ vì thị vệ bên ngoài chẳng có ai phát hiện động tĩnh bất thường bên trong.
Những vấn đề Cẩm Vinh hỏi cũng đơn giản, đều là những chuyện năm đó, Ninh Cảnh Đế dù tức giận, nhưng cũng trả lời tất cả câu hỏi mà Cẩm Vinh đưa ra.
Thấy Phương Cẩm Vinh nghe hắn trả lời, thần sắc không hề thay đổi, hắn liền biết đối phương kỳ thực đã biết chân tướng, tới tìm hắn bất quá là xác định lại kết quả mà thôi, nhưng nhìn lại, cho đến ngày nay, Ninh Cảnh Đế cũng vô pháp suy đoán Phương Cẩm Vinh rốt cuộc muốn làm cái gì.
Có lẽ phải khen một câu không hổ là con trai Phương Ân, ở dưới mí mắt bọn họ giả ngây giả dại nhiều năm như vậy.
Cẩm Vinh đáy lòng có chút kinh ngạc, Ninh Cảnh đế nửa câu cũng không nói dối, kể lại tất cả mọi chuyện năm đó.
Cô suy nghĩ một lát, lại hỏi, "So với việc để vợ chồng Phương Thịnh nuôi phế ta, sao bệ hạ không trực tiếp giết ta, hoặc thay đổi thân phận của ta, như vậy chẳng phải càng đơn giản?"
Để hiện giờ tình huống thành như vậy, cô nhìn cũng thấy vất vả.
Ninh Cảnh đế nhìn Cẩm Vinh thật sâu, "Trẫm không đành lòng thấy Hoài Anh vô hậu."
"À, thì ra là thế." Cẩm Vinh trong lòng cười khẽ, đáng tiếc Phương Ân đã bị chú định không con cháu, huyết mạch đoạn tuyệt.
Cẩm Vinh thu hồi mũi kiếm, nhưng không chờ Ninh Cảnh Đế gọi người tiến vào khi, Cẩm Vinh trở tay đánh hôn mê Ninh Cảnh Đế.
__________
Trong mê mang, Ninh Cảnh Đế tỉnh lại, chung quang khói lửa mịt mù, đùi phải như bị vật gì đè nặng, đau đớn khó nhúc nhích.
Đến lúc phổi đã hít nhiều khói đến choáng váng, bỗng nhiên có tiếng người từ xa chạy tới, là tứ nhi tử.
Trong biển lửa, ánh mắt Tứ hoàng tử hiện lên vẻ kiên nghị trong đó lẫn với lo lắng, "Phụ hoàng, ngươi không sao chứ."
Tứ hoàng tử cũng không thể không thừa nhận, bị Phương Cẩm Vinh hố, nói là cho hắn một cơ hội có được thánh tâm, ai ngờ người này dám phóng hỏa Thái Miếu, còn ném thánh thượng hôn mê bất tỉnh ở bên trong.
Lúc vừa tiến vào, nói hắn không hối hận là giả.
Thánh tâm này muốn có được hoàn toàn dựa vào liều mạng cùng vận khí, nếu phụ hoàng chẳng may gặp bất trắc, vậy chẳng phải là giỏ tre múc nước công dã tràng.
Cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục cắn răng đi xuống, không thể để các hoàng tử khác được lợi.
Kiên định trong mắt Tứ hoàng tử không phải là giả bộ, khiến Ninh Cảnh Đế trong lòng cảm động không thôi, không nghĩ tới trong thời khắc sinh tử nguy cấp, vẫn là đứa con trai bị hắn vắng vẻ chịu mạo tánh mạng cứu hắn.
Chỉ thấy Tứ hoàng tử cởi áo ngoài, khoác trên người Ninh Cảnh Đế, lại cõng phụ hoàng, mạo biển lửa lao ra khỏi Thái Miếu.
Có thể nói vận khí của Tứ hoàng tử Triệu Ích vẫn là thực tốt.
Cung nhân thị vệ vội vàng cứu hoả, mà tứ hoàng tử lẻ loi một mình cõng Ninh Cảnh Đế từ Thái Miếu ra ngoài, đám thái y nội giám nhóm cùng các hoàng tử khác, vây quanh Ninh Cảnh Đế, đến thời điểm này, Ninh Cảnh Đế cũng không quên hỏi, "Mau đi xem một chút lão tứ thế nào?"
Thái y chẩn bệnh, Triệu Ích chỉ là hít nhiều khói, sức cùng lực kiệt, tạm thời ngất xỉu.
Nhưng tất cả mọi người biết, hôm nay qua đi, địa vị của Tứ hoàng tử ở trong lòng bệ hạ đã bất đồng.
Chuyện thái miếu bị phóng hỏa làm triều đình khiếp sợ, hậu quả cũng cực kì nghiêm trọng, Ninh Cảnh đế bị thương trong hỏa hoạn, chân bị tật, thân thể nguyên khí đại thương, tổn hại tuổi thọ, mà dân gian cũng có lời đồn nổi lên bốn phía, nói Thái Miếu cháy, quốc quân thất đức.
Ninh Cảnh Đế khó mà nói là do trai tiền An quốc công Phương Cẩm Vinh làm ra chuyện này, chỉ có thể bóp mũi nhận đau, bản thân bệnh tật còn phải làm lễ nhận tội với tổ tiên.
Trừ cái này ra, còn một sự kiện khác làm chấn động triều chính, Tứ hoàng tử có công cứu giá, một hoàng tử có mẫu tộc thấp kém nhảy lên thành hoàng tử được thánh sủng nhất, còn được Ninh Cảnh Đế thân phong làm thân vương, trở thành một lực lượng mạnh mẽ trong cuộc chạy đua quyền lực sau này.
Ninh Cảnh Đế cho người điều tra sự cố ở thái miếu, nhưng kết quả lại là không thu hoạch được gì, tướng sĩ canh giữ ở Thái Miếu đều bị đánh bất tỉnh, đến khi Thái Miếu nổi lửa, mới có cung nhân tới tìm cách dập lửa, chúng hoàng tử lúc ấy hỏa thế quá thịnh, không có ai xông vào, chỉ có Tứ hoàng tử một mình nhảy vào biển lửa cứu hắn.
Ninh Cảnh Đế trong lòng thở dài, chỉ sợ bản thân chết, mới là kết quả tốt nhất với ai đó kia.
Phương Cẩm Vinh người này, Ninh Cảnh Đế không có khả năng buông tha, mặc dù ở bên ngoài hắn đã chết, không thể chiêu cáo thiên hạ tróc nã quy án, nhưng Ninh Cảnh Đế không thiếu lần phái ám vệ lùng bắt.
Nhưng theo ám vệ hồi bẩm, người sợ là đã rời khỏi kinh thành từ lâu.
Ninh Cảnh Đế một bụng lửa giận, chỉ có thể phát tiết tới lên phủ An Quốc Công.
Chưa đến mấy ngày sau, Lý thị lang buộc tội An Quốc Công trị gia không nghiêm, mưu hại cháu trai, chứng cứ đưa ra đều vô cùng xác thực, nhất thời làm thiên hạ khiếp sợ, lời đồn đãi nổi lên bốn phía.
Lý thị lang chính là huynh trưởng nhà mẹ đẻ tiền Quốc công phu nhân Lý thị, hắn kỳ thật vẫn luôn là người của Ninh Cảnh Đế người, chuyện của Lý thị, Ninh Cảnh đế cũng đã nói rõ cho Cẩm Vinh.
Năm đó nam triều đại bại là kết cục đã định, nhưng người nam bưu hãn, không muốn khuất hàng, trừ phi cướp đi mấy chục vạn tính mạng nam nhi nam triều, Phương Ân - kẻ bị người nam hận thấu xương phải chết, chúng mới bằng lòng quy hàng, bằng không chúng thề sống chết chống cự.
Lý gia cũng là một bên tham dự trong chuyện này, bọn họ vốn tính một bàn tính chỉ lời không có lỗ, Phương Ân chết đi, bệ hạ cũng sẽ đối xử tử tế với goá phụ Lý thị, cùng với Lý gia, ai ngờ Lý thị không nghe bọn họ khuyên can, trộm trốn khỏi kinh thành, đi theo Phương Ân tuẫn tình.
Lý gia cũng bởi vậy mất cả thóc lẫn nắm gạo, chân chính được lợi chỉ có An Quốc Công phủ.
Đến nỗi Phương Cẩm Vinh, một đứa cháu ngoại trai bị chú định làm một kẻ ăn không ngồi rồi, bọn họ không cần.
Hiện giờ An Quốc công phủ xuống đài, Lý gia cũng được không ít đồng tình, càng được khen ngợi chính công vô tư, đại nghĩa diệt thân.
Lý thị lang thỏa thuê đắc ý từ Ngự Thư Phòng ra ngoài, vừa lúc gặp phải Gia thân vương - Tứ hoàng tử Triệu Ích, vội vàng kính cẩn hành lễ, vị này chính là thánh quyến chính long.
Triệu Ích hơi hơi gật đầu, mỉm cười nhìn theo Lý thị lang cùng nội giám rời đi, lại nhớ tới, bản thân nợ Phương Cẩm Vinh một ân tình, ngày sau có Lý gia ở đây, không biết mình có còn bị Phương Cẩm Vinh hố hay không.
An Quốc Công phủ hoàn toàn suy tàn, trước kia nhiều lời buộc tội công kích như vậy mà bọn họ vẫn có thể toàn vẹn trở ra cũng là bởi vì có Ninh Cảnh Đế âm thầm bảo vệ, mà hiện giờ Ninh Cảnh Đế chán ghét phủ an quốc công đến cực điểm, lại thêm chuyện ở thái miếu,
Không đến nửa tháng, An Quốc Công bị hàng làm An Bình Bá, Tống thị đi lên đường tu hành, ba đời Phương gia không được xuất sĩ, xác định phải rơi vào dòng dõi hạ lưu, chẳng thể có được phong cảnh năm xưa.
Mà đem kinh thành quậy tới long trời lở đất, Cẩm Vinh vui vẻ phất áo ra đi, rời khỏi Đại Ninh tới Nam Quốc.
Nam Quốc mấy năm nay cũng bình thản an bình, tuy nói là một nước phụ thuộc, nhưng sinh hoạt cũng rất dễ chịu.
Mọi chuyện tiến hành thuận lợi như vậy cũng là nhờ ký ức đã dần khôi phục.
(ở thế giới thần khí truyền thuyết cẩm vinh vác kiếm đi đánh nhau sau đó làm tổn thương thần hồn, phong ấn thần hồn và kí ức, cẩm vinh cũng không còn là tư mệnh thiên quân)
Không còn giữ thần chức trong tay, cũng không có Tư Mệnh Thiên Bàn bảo hộ, Cẩm Vinh dứt khoát liền phong ấn thần hồn, để nó tự chữa lành.
Nhân tiện cũng phong ấn ký ức, rốt cuộc người thường cũng gánh không nổi ký ức mấy ngàn năm lâu dài.
Hiện giờ ký ức dần dần khôi phục, là nhờ mấy đời tích lũy công đức, giúp thần hồn được lành lại.
Cho nên nói, công đức, là cái thứ tốt, Cẩm Vinh trong lòng thầm nghĩ.
Đến một đời này, thái bình thanh thế, trời cao biển rộng, ta liền ngao du, uống một chén rượu, xem phong cảnh đẹp nhất, đi những nơi xa nhất....