Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

chương 242: tinh tế (17) (hoàn)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy năm chữ " Dạ Thần Hào kính gửi " trên tiêu đề thư, không ít gia tộc tâm đều run rẩy, thậm chí suy xét có nên từ bỏ con tin hay không, không phải vấn đề tiền chuộc, mà là không muốn chọc phải tổ chức quái quỷ người người nhà nhà tránh không kịp này.

Lê gia thu được phong thư đòi tiền, nháy mắt liền ngốc.

Người khác cũng đành, bọn họ không rõ quan hệ giữa Cẩm Vinh với Dạ Thần Hảo,

Nhưng Lê gia thì khác, cô dám bắt cóc người nhà chính mình, còn không lưu tình đòi nhiều tiền chuộc như vậy.

Đầu sỏ gây tội không ở trước mặt, Lê Diễm cũng cũng chỉ có thể tức giận đến mi mắt nhảy dựng nhảy dựng,

Lê Sâm cùng Lê Miểu nhìn nhau một cái, không nghĩ còn có thể chứng kiến bộ dáng tức dựng của ông như vậy.

"Nó lần này là quá đáng rồi." Lê Diễm lửa giận bừng bừng nói. "Không chỉ có đang áp chế mấy gia tộc ở tinh tế Liên Bang, còn khiêu khích quân đội, là muốn một bước vào danh sách truy nã hay sao?"

"Vẫn là câu nói kia, có bản lĩnh ngươi đem nó về đây cho ta. Mang không được ngươi cũng liền quản không được."

Lê Nguyên Dã hiển nhiên bình tĩnh hơn, ôm tâm tình không khác Aino cho lắm, nói "Con bé sau khi rời nhà, đâu có ngày nào là không gây chuyện."

Tóm lại biện pháp duy nhất hiện giờ là Lê gia cắn chết không thừa nhận kẻ cầm đầu chính là Lê gia Lê Cẩm Vinh, người khác đến lức đó còn có thể nói gì.

Ai muốn chứng minh, liền bắt thuyền trường Dạ Thần Hào tới xét nghiệm DNA, hoặclà nghiêm hình bức cung nói ra thân phận.

Nếu có thực lực này, bọn họ cũng liền không cần phát sầu.

Đạo tặc cấp S cấp nào có thích bắt là bắt được.

Lê Nguyên Dã cũng không khỏi tiếc hận, có bản lĩnh như vậy, tiến vào quân đội được thì thật tốt, cố tình đòi ra ngoài lang bạt.

Mà quân đội bên này cũng bất ngờ và bật ngửa, xác nhận đám người bị bắt cóc chính là tiểu đội phát tín hiệu cầu cứu rồi mất liên lạc kia.

Lê Quân Diệu, Sở Úy, vì có hai người kia, bọn họ không thể dễ dàng từ bỏ.

Về Dạ Thần Hào, quân đội cao tầng đều biết rõ ràng, Lê Cẩm Vinh không chỉ là thuộc về Dạ Thần Hào, cô ta còn là nhân vật trung tâm.

Nhưng tin tức về Lê Cẩm Vinh vẫn luôn rất ít, đặc biệt là sau khi cô ta tiến vào Tinh Hải, trôi nổi suốt mấy năm.

Nên mạnh tay cứu trở về, hay là chuộc về, quân đội còn do dự chưa quyết định.

"Nhiệm vụ này để ta phụ trách đi." Một nam nhân mặt mày lạnh lùng, quân trang đ ĩnh bạt ước chừng tuổi vội vàng đi đến, trên người còn một chút sát khí, hẳn là vừa làm nhiệm vụ trở về.

Là Sở Ứng,

Át chủ bài của quân đội Tinh tế Liên Bang, là kẻ có gien cấp SS, hơn ai rõ ranh giới của hắn là ở đâu.

Nếu như là một nhiệm vụ cứu viện thông thường, cho dù có Lê Quân Diệu cùng Sở Úy, hai thiên tài cấp S, cũng không đủ tư cách yêu cầu Sở Ứng tới.

Nhưng nếu là chạm trán đạo tặc S cấp, Sở Ứng hiển nhiên rất thích hợp.

"Vậy nhờ anh."

Sở Ứng hơi hơi gật gật đầu.

Những người khác cũng yên tâm xuống, nghe nói Sở Ứng cùng cháu trai Sở Úy cảm tình rất tốt, chỉ sợ cũng là bởi vì vậy mới chạy tới.

Khoảng cách tới Tinh cầu còn giờ phút giây.

Trong khoang tạm giam của Dạ Thần Hào,

Sở Úy cùng Lê Quân Diệu phân tích xong tình thế, quyết định không ngồi chờ chết, mà là mạo hiểm ấn nút khẩn cấp màu đỏ trên tường.

Bởi vì tiếng động, Tinh Nghiên nhìn qua cửa kính trong suốt về phía nhà tù, "Có chuyện gì sao?"

Sở Úy cảm nhận được thái độ của hắn cùng trước đây không khác nhau, đều rất ôn hòa, đồng nghĩa với việc, từ lúc bắt đầu, hắn đã không hề tín nhiệm bọn họ, tùy thời chuẩn bị xử lý.

Lê Quân Diệu bình tĩnh nói, "Chúng tôi cần thuốc men và đồ sơ cứu, bọn họ đều bị thương."

Không chỉ có nữ sinh bị bẻ gãy tay kia, những người khác đều bị đả thương, hơn nữa bị thương không nhẹ, tuy không trí mạng, nhưng không có thuốc trị thương, đau đớn cũng là khó chịu đựng.

Tinh Nghiên ôn hòa mỉm cười nói, "Thực xin lỗi, con tin không có tư cách đặt điều kiện."

"Vậy đánh một hồi đi, nói cho cô ta, những thứ trường quân đội dạy cho chúng ta tuyệt không chỉ có từng này." Sở Úy ánh mắt kiên nghị nói, "Nếu thắng, cho chúng ta hòm thuốc cùng bác sĩ người máy."

Tinh Nghiên trên mặt xuất hiện một chút kinh ngạc, "Chuyện này cần phải hói ý thuyền trưởng đã."

Nghe Tinh Nghiên đáp lời, Cẩm Vinh cũng có chút ngoài ý muốn, "Hắn nói như vậy?"

"Có chút bản lĩnh nhỉ?" Cẩm Vinh sờ sờ cằm, "Được, vậy đem hắn ra."

Dù sao trước lúc giao dịch còn chút thời gian, tìm người bồi luyện trò chơi một chút cũng không tồi.

Tinh Nghiên hỏi, "Vậy Lê Quân Diệu?"

Cẩm Vinh không chút nào để ý nói, "Hắn nếu đồng ý đánh, cũng để hắn ra."

Trên thuyền không thiếu nơi tập luyện, Nhạc Nhi cùng Linh Phách cũng tò mò mà chạy tới, một đứa không cần nghỉ ngơi, một đứa tinh thần lực quá mức tràn đầy.

Sở Úy lúc trước bị Tinh nghiên chế trụ, cảm thấy đáng tiếc, thực lực cũng chưa phát huy ra hoàn toàn, nhưng đến khi Tinh Nghiên chuẩn bị xong, Sở Úy lại nhìn về phía Cẩm Vinh, "Tôi không đánh với anh ta, tôi đánh với cô."

Cẩm Vinh hơi nhướng mày, "Anh chắc chứ?"

Sở Úy gật đầu, hắn muốn biết thân là thuyền trưởng Dạ Thần Hào, đến tột cùng là có tiếng không có miếng, hay là Lê Cẩm Vinh đã lợi hại đến trình độ nào rồi.

Thấy Cẩm Vinh gật đầu đồng ý, Tinh Nghiên liền lui trở về, biểu tình như cũ vẫn duy trì một nụ cười ôn hòa.

Lê Quân Diệu có chút lo lắng, cũng chỉ có thể ở bên ngoài nhìn.

Phòng tập luyện đơn thuần là để rèn luyện thể năng cùng kỹ thuật chiến đấu, có trang bị vài món vũ khí cơ bản, Sở Úy chọn một cây thương mà bản thân am hiểu cách dùng nhất.

Lại nhìn về phía Cẩm Vinh, thấy cô chỉ chọn một thanh dao găm.

Đây là đang xem nhẹ hắn sao? Ánh mắt Sở Úy ngưng trọng.

Nhưng mà ngay từ khi bắt đầu, hắn cảm thấy khí thế của đối phương thay đổi.

Từng chiêu thức đều bị cô tránh được gọn gàng.

Chỉ vài chiêu, Sở Úy cảm giác được rõ ràng, đối phương chẳng hề dùng toàn lực, chỉ đơn thuần thí luyện chiêu thức của hắn.

Nhưng Sở Úy hiện tại thực sự đang dốc hết sức mình, chẳng sợ không thể thắng, cũng muốn biết chính mình có thể bị đối phương bức đến tình trạng gì, hoặc là nói, chính mình còn kém người bao xa.

Ánh đao chợt lóe, Sở Úy cũng một lưỡi dao mỏng lại có thể có lực lượng mạnh mẽ như vậy, khiến bàn tay hắn tê rần, thương bị đánh bay, mà lưỡi dao lúc này cũng chỉ ngay giữa mày hắn.

Cẩm Vinh thu hồi đao, mỉm cười nói, "Lại đến."

Mười hiệp sau, đánh mười bại cả mười, Sở Úy bị đánh cho thực thảm, khuôn mặt đẹp trai đầu máu, hắn gian nan bò dậy, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp rũ xuống, "Thực xin lỗi."

Cẩm Vinh nhướng mày, ngữ khí bình đạm nói, "Không có gì phải xin lỗi, nhưng anh xin thì tôi vẫn cho."

Coi như là nói hộ Lê Cẩm Vinh, dù sao cũng là hắn thiếu,

Sở Úy nghe xong những lời này, liền hôn mê bất tỉnh.

Đến phiên Lê Quân Diệu, hắn cũng có chút khí thịnh, muốn cùng Cẩm Vinh đánh, đáng tiếc Cẩm Vinh đã ép được tất cả các kỹ xảo chiến đấu ở trưởng quần đội từ trên người Sở Úy, không có gì tâm tình bồi Lê Quân Diệu chơi, cho nên xuống tay cũng có chút tàn nhẫn.

Tuy rằng này hai người đều thua, nhưng Cẩm Vinh vẫn là hào phóng mà để Tinh Nghiên đưa thuốc trị thương cho đám học sinh, tiếp tục quán triệt tinh thần cường đạo trong người, "Nói cho bọn họ, đây đều tính tiền."

Bên trong nhà tù, nhìn thương Lê Quân Diệu cùng Sở Úy sau khi trở về còn bị thương thảm hại hơn, những người khác càng sợ hãi, ở trong lòng yên lặng thầm nghĩ, đem người đi đánh một trận, lại đưa thuốc trị thương, còn đòi tính tiền, bất giác nước mắt từ trong lòng trào ra.

Đảm nhận vai ác thành nghiện, Cẩm Vinh thả bay tư duy nghĩ, chẳng may có người không muốn trả tiền, muốn đánh nhau, "Ta liền giả vờ chần chừ, sau đó......"

"Ta liền có lý do hung hăng tấu bọn họ."

"Haha, ta thật thông minh."

Tuy không biết mấy câu này có liên quan gì đến nhau, nhưng Tinh Nghiên vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.

Tới tinh cầu số , quận đội đã sớm dàn trận cho người bao quanh. Mà bọn họ cũng không nghĩ tới, Dạ Thần Hào còn gan lớn đậu ngay giữa đội hình bao cây của họ,

Lê Cẩm Vinh đi đầu, rất có bộ dạng cảm ơn mọi người đã đến đón ta, thong thả đi xuống.

Chưa thấy bọn bắt cóc nào kiêu ngạo như vậy.

Là cảm thấy chẳng sợ quân đội liên bang vây quanh, bọn họ cũng có năng lực phá vòng vây thoát thân sao?

Nam nhân vẻ ngoài có vài phần tương tự Sở Úy, càng vì lớn tuổi mà dung mạo xuất chúng, người mặc quân trang đ ĩnh bạt nhưng vẫn nổi bật, quả nhiên hạc trong bầy gà, vô luận là xuất thân, ngoại hình hay năng lực.

"Ta là Sở Ứng."

Cẩm Vinh liếc liếc huân chương trên vai hắn, "Thì ra là Sở thượng tướng."

Phía sau Sở Ứng là một quan quân phụ trách giao tiền chuộc, Dạ Thần Hào đòi hỏi nhiều nhưng bọn họ không đến mức trả không nổi, Sở Ứng trầm giọng nói, "Hiện tại có thể giao con tin ra chưa."

Cẩm Vinh hơi chớp chớp mắt, không đến hai giây, cửa khoang lại mở, bao gồm Lê Quân Diệu cùng Sở Úy, đám học sinh từ phi thuyền đi xuống dưới, trải qua trị liệu, bọn họ cũng có thể miễn cưỡng đi đường, chỉ là tương đối chật vật, chỉ sợ một chuyến đi này cùng Cẩm Vinh đã thành công tạo ra bóng ma tâm lý cho họ.

Sở Úy đi đến bên cạnh Sở Ứng, sắc mặt hơi u ám, "Thúc thúc."

Sở Ứng nghiêm túc nhìn hắn một chút, thấy tinh thần còn tốt, cũng không bị thương nặng chỗ nào, "Đi về trước đi."

Sở Úy gật gật đầu, lại nhìn nhìn Cẩm Vinh, quay đầu trở về.

Lê gia cũng tới, là tới đón Lê Quân Diệu, Lê Quân Diệu tựa hồ muốn nói cái gì, bị Lê Chi Dụ áp xuống, "Gia gia nói, mang anh về trước." Lê Chi Dụ thấp giọng nói.

Lê Quân Diệu còn muốn nói cái gì, bị Lê Chi Dụ cảnh cáo, đành phải ngoan ngoãn đi theo, mà người Lê gia càng không tiến lên gần khu vực của Cẩm Vinh cùng Sở Ứng thượng tướng, hiển nhiên là không muốn quản việc này.

Dù sao cả hai đối tượng này, Lê gia đều quản không được.

Những người khác cũng bị học viện Liên Bang tiếp đi, mục đích cũng là để hỏi bọn họ sự việc vừa qua, đồng thời kiểm tra thương thế.

......

Cẩm Vinh đang định quay về phi thuyền thì Sở Ứng lại ánh mắt trầm xuống, gã cất giọng nói, "Chúng ta so một hồi đi."

"Ta cũng rất muốn thử xem đối tượng dám khiêu khích quận đội thực lực ra sao. Thắng, lại đi cũng không muộn."

Sở Ứng ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào gương mặt đầy ý cười của thiếu nữ trước mắt, tuổi tác cùng thực lực của cô hoàn toàn không hợp, nhưng chẳng có mấy người gây họa khắp nơi mà vẫn tìm được đường lui.

"Được." Cẩm Vinh dừng bước chân, đồng ý lời khiêu chiến của Sở Ứng.

Việc Lê Cẩm Vinh là thuyền trường Dạ Thần Hào quân bộ đã lập hồ sơ, cũng sớm có người hoài nghi thực lực thật sự của Lê Cẩm Vinh.

Thử hỏi một người có gien cấp B bình thường sao có thể đánh bại một cường giả cấp S, tự mình gây dựng một đoàn tinh tặc cấp S. Nếu nàng vẫn là Lê Cẩm Vinh lúc trước, quân đội có thể yêu cầu kiểm tra đo lường, tìm hiểu nguyên nhân vì sao thực lực Lê Cẩm Vinh lại tăng đột biến như vậy.

Mà Lê gia sẽ không ngăn trở, ngược lại, bọn họ sẽ rất phối hợp, bởi vì bọn họ cũng là quân nhân, hết thảy phục tùng mệnh lệnh.

Đáng tiếc, dù Lê gia đều là quân nhân, một mình Lê Cẩm Vinh là con cừu đen, tùy hứng đễn cực điểm, mà sự thật cho thấy, hiển nhiên, Lê Cẩm Vinh cũng không hề bận tâm đ ến Lê gia người, thậm chí không để bụng Lê gia chút nào.

Lê Cẩm Vinh hiện tại đơn thuần là một kẻ mạnh, không chịu bất kì khống chế nào ở Tinh Hải.

Cô khác với Sở Ứng, hắn tuy rằng thực lực đứng đầu, nhưng hắn có ràng buộc, gia tộc, thân nhân, cấp dưới, quân đội, cho nên hắn có quy tắc, cũng chịu quản thúc từ bên ngoài.

Tỷ như lúc này đây, hoặc là bắt Lê Cẩm Vinh, hoặc là thử ra thực lực của cô ta.

......

Trận chiến ấy sau cũng có không ít lời đòn đãi, quân đội nói với bên ngoài, thuyền trường Dạ Thần Hào và Sở thượng tướng đánh một trận lưỡng bại câu thương.

Trên thực tế, là Sở Ứng thua.

Kết quả của lần so tài này là, Sở Ứng trọng thương mà Cẩm Vinh bị thương một vết trên mặt.

Cẩm Vinh không để ý kết quả là ai thua ai thắng, cô để ý, là sự thật rằng, có tồn tại người có thể đả thương đến mình, tuy rằng không dùng đến tinh thần lực, nhưng luận thể năng cùng sức chiến đấu, có thể đả thương đến cô, cũng chứng mình thế giới này không thiếu kẻ mạnh.

Sở Ứng tuyệt đối không phải người duy nhất có thể làm được điều này.

Quả nhiên, làm người không thể thiếu cảnh giác. Cẩm Vinh sờ sờ mặt, thở dài một hơi.

Có lẽ đánh một trận, nói chuyện cũng không còn câu nệ như trước, Sở Ứng hỏi, "Cô trói bọn họ mục đích là vì cái gì? Muốn dùng cách này khiêu khích quân đội tinh tế Liên Bang sao?"

Cẩm Vinh mỉm cười, thật lòng nói, "Không, không vòng vo như vậy, chỉ là đơn thuần dạy cho đám người bọn họ một bài học, cả tên anh trai ngây thơ không có nửa tâm phòng bị người khác của ta nữa."

Nguyên lai chỉ là đơn giản như vậy sao?

Sở Ứng suy tư, xem ra lời đồn thuyền trường Dạ Thần Hào Lê Cẩm Vinh tư duy tính cách tương đối bất bình thường không phải là giả.

Lần này cũng coi như đám kia tiểu hài tử chính mình gây hoạ, nhiệm vụ đâu có dễ chấp hành như vậy? Đổi là tổ chức khác, có lẽ sẽ e ngại thân phận mà đưa bọn họ về, nhưng cũng không thiếu những kẻ hung tàn, giết người nhu ngóe, đem xác ném ra ngoài vũ trụ.

"Học hành chưa đâu vào đâu, liền dám tùy tiện chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy nào giữa Tinh Hảo lang bạt, ta là nên bội phục bọn họ có dũng khí, hay là ngu xuẩn đây?"

Sở Ứng sắc mặt hơi hắc, "Sở Úy là cháu trai ta, ta sẽ lại hảo hảo dạy dỗ hắn."

Cẩm Vinh thật lòng nói, "Ta đánh với cháu trai ông rồi, nói thực, rất kém cỏi."

"Ở tuổi này nó đã thực xuất sắc." Sở Ứng phun ra khẩu huyết, có chút gian nan đáp.

Hắn giương mắt nhìn phía Cẩm Vinh, "Đương nhiên không thể so với cô."

Sở Ứng đáy mắt hơi trầm xuống "Ông một chút cũng không sợ sao?"

Kết quả trận chiến này cho dù truyền ra ngoài hay không đều có thể đem lại nhiều phiền toái cho Dạ Thần Hào đưa tới thật lớn phiền toái,

Tinh Hải lớn, sẽ có những kẻ mạnh hơn họ,

Mà thực lực cô mạnh đến đâu, cũng luôn có nhược điểm, cũng luôn có một khắc sơ sẩy kia.

Mà đến lúc đó, sẽ có rất nhiều địch nhân muốn cô chết.

Sở Ứng tuy rằng bị quân đội trói buộc, nhưng cũng là chỗ dựa sau lưng hắn, mà phía sau Lê Cẩm Vinh, cái gì cũng không có.

Cẩm Vinh nhìn xa xăm, như là nghĩ tới chuyện gì vui vẻ, "Con người mà cứ liên tục lo lắng sợ hãi, thực sự không sống nổi"

Quay đầu lại nhìn về phía Sở Ứng, "Dù sao thì ta, lúc nào cũng sẵn lòng khiêu chiến."

......

Mặc dù không thể bắt được Lê Cẩm Vinh, Sở Ứng cũng không phải không thu được cái gì, ít nhất, hắn lấy được một ít máu.

Viện nghiên cứu quân đội lập tức suốt đêm phân tích máu Lê Cẩm Vinh, cuối cùng cho ra kết quả,vô luận là thể năng, hay là tinh thần lực, đều vượt qua ngưỡng có thể kiểm tra đo lường, càng đáng sợ chính là, các tế bào luôn không ngừng tăng trưởng, phi thường sinh động.

Nghĩ đến tư liệu đoạn thời gian Lê Cẩm Vinh mất tích ở Tinh Hải, sau đó liền phát sinh thay đổi, nghiên cứu viên suy đoán có lẽ một loại vật chất nào đó đã ảnh hưởng lên Lê Cẩm Vinh gây ra biến hóa trong gien của cô.

Trừ bỏ Tinh Hải, không còn lời giải thích nào khác.

Đến khi Lê gia lão gia tử Lê Nguyên Dã nhìn thấy báo cáo, tay nhịn không được run rẩy.

Thực sự đáng kinh ngạc, càng không thể tưởng được chính là, thực lực Cẩm Vinh đã đến mức độ này, liền Sở Ứng cũng bại dưới tay cô.

Lê Nguyên Dã thở dài, nói với Lê Diễm, "Không thể lại mềm lòng, chính thức bắt đầu huấn luyện gia chủ tương lai đi."

Phải có người thừa kế xuất sắc chống đỡ Lê gia mới được.

......

Trở về Dạ Thần Hào,

"Không thể dùng đồ ăn cay, miệng vết thương không thể dính nước......"

Tinh Nghiên một chữ không thiếu đọc những lưu ý trong Sổ tay chữa bệnh cho người chữa bệnh lần đầu.

Trên mặt dán băng cá nhân, Cẩm Vinh trừu trừu miệng, ngược lại Linh Phách và Nhạc Nhi nghe rất nghiêm túc, cũng không trách bọn họ phản ứng lớn như vậy, từ trước tới nay, thuyền trưởng đây là lần đầu tiên bị thương nha.

Quen thuộc với tính cách của Tinh Nghiên, Cẩm Vinh yên lặng nói sang chuyện khác, "Tinh Nghiên, danh sách tôi bảo anh làm đâu rồi?"

Tinh Nghiên hiển nhiên càng để ý nhiệm vụ Cẩm Vinh giao cho hắn, "Đã sửa sang xong, vậy tinh cầu có từ trường dị thường ở tinh khu S thì sao?"

"Cái kia về sau rồi nói." Cẩm Vinh luôn luôn giỏi thay đổi hứng thú,

Tinh Nghiên ngoan ngoãn đồng ý, lấy ra phần hồ sơ được lưu trữ sẵn, "Tổng cộng có mười ba vị, thuyền trưởng muốn bắt đầu từ vị nào?"

Cẩm Vinh thực tùy ý đáp, "Người gần đây nhất đi."

"Tinh khu P tinh cầu Ai Lan, người đứng đầu thế lực có biệt danh Đại Hải sa (cá mập lớn) Miffro."

Quân khu Tinh tế Liên Bang nhận được báo cáo mới nhất về Lê Cẩm Vinh mà không khỏi cạn lời,

Dám gọi Đại Hải sa ra đấu tay đôi, đánh xong thanh tẩy toàn bộ thế lực của gã ở tinh cầu Ai Lan, khiến cho thế lực ở tinh khi P rơi vào tranh đấu.

Sở Ứng chỉ đoán được Cẩm Vinh sẽ khiến cho các thế lực lớn kiêng kị, lại không đoán được cô tự mình tìm tới cửa khiêu chiến cường giả.

Khó trách bộ dáng hồn nhiên không để bụng như vậy.

Quân đội Liên bang sau khi suy xét, quyết định niêm phong hồ sơ báo cáo về Lê Cảm Vinh, liệt vào hàng tối cơ mật,

Đến nhiều năm sau, khi Cẩm Vinh biến mất ở Tinh Hải, mà Dạ Thần Hào trở thành nhóm hải tặc thần bí cường đại nhất một vùng, tài liệu về Lê Cẩm Vinh mới được công khai.

____

-hoàn thế giới -

[.. kết thúc thế giới ba mươi sáu]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio