Ngày tháng Lam Hoa vừa cùng nương tử tương thân tương ái, vừa dưỡng thương nhanh chóng trôi qua.
Mà Thiên Đình bên kia cũng đi đến một kết quả khá dễ đoán, không đánh được thì phải kéo người về phe mình.
"Đây là muốn chiêu an?"
Cẩm Vinh nhìn nhìn, lại hỏi cha tiện nghi, chiếu lệnh viết dài dòng hoa mỹ, nhưng túm quần lại ý tứ là muốn người lên thiên đình nhận job.
Lam Hoa cũng nhìn chiếu lệnh, cười cười, "Hẳn là không sai."
Hắn lại hơi cảm thán một chút, "Thiên Đế tự mình chiếu lệnh lại là hiếm thấy."
Sứ giả thiên đình Tịch Duyên đang ngồi trên sàn nhà, một thân y phục hồng diễm lệ cạn lời trợn mắt trắng, "Thiên Đình sắp loạn hết cả vì con gái ngươi đấy."
Bất quá người này có chút tùy hứng, tới chưa nói chuyện chiếu lệnh mà gọi Lam Hoa, bà tám một hồi, "Khuê nữ nhà ngươi thật là một chút cũng không lưu tình, Diệu Kha cùng Vân Khê bị nàng đè ra đánh...chậc chậc."
"Ta đi xem bọn họ cũng bị cản ở bên ngoài, đáng tiếc ngươi không nhìn thấy dáng vẻ kia, ha ha."
Nghe Tịch Duyên còn có tâm tình đùa giỡn, liền biết bị thương cũng không phải quá nặng, quả nhiên Tịch Duyên ngay sau đó khóe miệng cong cong,
"Bọn họ còn xem như nhẹ, ngươi không biết, Phượng Ngô kia mới là bị đánh cho thê thảm, đường đường là chiến thần đệ nhất Thiên Đình, lúc trước còn to mồm vấn tội, hiện tại còn không phải là cun cút làm người."
Lam Hoa cười lắc lắc đầu.
Tịch Duyên miệng tiện với Lam Hoa cũng liền thôi, còn tìm đến cháu gái nói chuyện
"Nha đầu Cẩm Vinh, ta là bạn tốt của cha ngươi, luận giao tình cũng gần vạn năm, ấn bối phận, kêu ta một tiếng thúc thúc là được."
Tịch Duyên cười tủm tỉm giống như phía sau có cái đuôi nhếch lên lúc ẩn lúc hiện, một bộ dụ dỗ tiểu cô nương,
Nếu tính đến yếu tố luôn hồi, Cẩm Vinh còn lớn hơn gã một bó tuổi, Lam Hoa bên này nhìn Tịch Duyên, chỉ biết lắc đầu cười.
"Muốn ta gọi ngài một tiếng thúc thúc cũng được, chúng ta đánh một trận, ngài thắng ta liền gọi." Cẩm Vinh thong thả ung dung nói,
Tịch Duyên tức thì tức nhưng làm gì được, tu vi cùng bối phận tuy cao, nhưng không giỏi cận chiến, đánh đúng là dễ thua, đến lúc đó thật mất mặt, xem Diệu Kha cùng Vân Khê bị đánh đúng là rất buồn cười, nhưng đến phiên mình liền mất vui.
Cô nương tốt sao lại thích đánh người như vậy chứ, Tịch Duyên ở trong lòng nhỏ giọng nói thầm.
Tịch Duyên nghe được câu này, lúc sau liền không đến đòi nhận cháu gái nữa, suốt ngày đánh nhau có gì vui, chỉ là gặp Đường Cẩm Như, gã vẫn khách khí có lễ gọi một tiếng tẩu tử.
Nếu nói ngày trước, thái độ của thân hữu Lam Hoa với Đường Kính Như dù chưa tới mwucs ác cảm, nhưng cũng không có nhiều ít hảo cảm, rốt cuộc xét từ góc độ tình cảm cá nhân, nếu không gặp nàng, Lam Hoa sẽ không phải trải qua khổ sở.
Nhưng hiện tại ý nghĩ này đều tan thành mây khói, bởi vì Đường Cẩm Vinh.
Nhìn trên thiên đình vì Lam Hoa cùng nữ nhi hắn mà khắc khẩu không thôi, chia làm nhiều phái, cuối cùng còn ra một đạo chiếu lệnh kỳ quái như vậy là biết.
Một người hoàn toàn có khả năng trở thành trụ cột mới của Thiên Đình, đích xác có thể khiến thần tiên thỏa hiệp, Lam Hoa đã phế đi, vì sao không chiêu an một tân tiên quân ưu tú không thua hắn.
Đến nỗi Thiên Đế, dù thái độ trước sau đạm mạc vô tình, làm người nhìn không thấu, phía trước còn giáng tội Lam Hoa như vậy, lúc sau lại thân hạ chiếu chiêu an.
Tịch Duyên có thể đoán được kết quả này, hắn từ trước đến nay không thích vòng vòng cong cong mưu đồ. Hắn nói với Lam Hoa, "Ta cho rằng ngươi rất tốt."
Lam Hoa liếc nương tử liếc một cái, lại âm thầm truyền âm cho Tịch Duyên, mang theo ý cười ôn nhuận, "Trừ bỏ không thể vận dụng pháp lực, ta giờ đâu có khác gì phàm nhân."
"Hơn nữa Cẩm Vinh cũng am hiểu y thuật."
Lam Hoa nói không sai, thân thể hắn lúc mới ra ngoài thực sự rất không xong, nhờ Cẩm Vinh an dưỡng mới khôi phục đến trình độ như vậy.
Tịch Duyên than nhỏ, cũng truyền âm trở về nói, "Chờ ta trở về, lại đi tìm vạn linh thánh quân đòi thuốc cho ngươi."
Hắn trong lòng rõ ràng, Lam Hoa giờ đã được tự do, ở bên cạnh phàm nhân này, so với thời điểm ở Thiên Đình, Lam Hoa càng hạnh phúc, vui vẻ.
Tịch Duyên không tiếp tục nhiều lời, cũng không lo lắng chiêu an chiếu lệnh sẽ gây phiền phức cho Lam Hoa cùng khuê nữ.
Thiên Đình rõ ràng sẽ không chỉ trích quá mức, Cẩm Vinh chưa thành tiên cũng đã là người thoát khỏi kiểm soát của ngũ giới, không chịu ước thúc, ngay cả chiến thần Phượng Ngô Thiên Đình tự hào cũng đánh không lại nàng, muốn đánh bại Đường Cẩm Vinh, chỉ sợ chỉ có thể thỉnh thượng thần, hoặc là Phật tôn ra tay.
Lam Hoa với chuyện này cũng hiểu rõ hơn Tịch Duyên, từ đạo chiếu lệnh này có thể nhìn ra một vài điều, liền tìm Cẩm Vinh nói chuyện,
Lai lịch của thân tiên trên Thiên Đình chia làm hai loại, tân thần cùng thượng cổ Thần tộc, liên quan đến thời gian hình thành đất trời thuở sơ khai, lục địa là một mảnh hỗn độn, thậm chí còn không có người.
Khi ấy, thần linh ra đời, thần linh lại sinh ra tân thần linh, lớp thần này được gọi là thượng cổ Thần tộc, cùng với các thần duệ.
Bất quá lúc ấy còn chưa có Thiên Đình,
Sinh ra đã là thần, nắm trong tay pháp lực mạnh mẽ cường đại, cao quý ngạo mạn, ở trên trời cao không tiếp xúc với những sinh linh khác.
Chiến tranh giữa các vị thần tự nhiên mà diễn ra, một hồi đại chiến phá hủy hết thảy, thiên thủy giáng xuống đại địa, hình thành núi non trời đất, đồng thời, phần lớn thượng cổ thần cũng ngã xuống trong lần đại chiến đó.
Lam Hoa chính là một trong số thần duệ còn tồn tại, hắn cũng thẳng thắn nói với nữ nhi, khi đó tuổi nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không biết được.
Lúc sau, dần dần xuất hiện Thiên Đình, Ngũ giới, còn có U Minh luân hồi. Các sinh linh khác, bao gồm phàm nhân, dựa vào tu hành mà tấn thăn thành tiên, nhập tịch trên Thiên Đình trở thành thần tiên trong lời kể, mà các thượng cổ thần còn sót lại phần lớn lánh đời không ra, nhưng còn có chút thần duệ ở Thiên Đình nhậm chức, không phải là do bọn họ mong muốn, mà là thiên mệnh chú định, khó có thể tránh.
Cho tới bây giờ, trừ bỏ một số lượng người ít ỏi, có còn sống có đã chết được tiếp cận đại năng, còn lại, các thần tiên lớn nhỏ trong thiên địa thần tiên đều chịu Thiên Đình ước thúc, cụ thể là thiên quy.
Lam Hoa không thể không nhắc tới một người, đó chính là Thiên Đế, lai lịch của gã cũng thực thần bí, có người nói là một nữ tử người phàm sinh ra, có người nói hắn không cha không mẹ mà được một hộ ở nhân gian nuôi nấng, cho đến khi Thiên Đình tuyển Thiên Đế, huyết mạch thức tỉnh mới tìm được.
Dù sao thì ban đầu có rất nhiều thần tiên không phục, nhưng dù sao cũng là người mà Thiên Đạo tuyển định, mà Thiên Đế cũng càng ngày càng ra dáng Thiên Đế.
Cuối cùng một câu, Lam Hoa nói, chính là điểm quái dị của Thiên Đình.
Kì quái không phải là Thiên Đế, oái oăm quái gở nhất phải là thiên quy.
Bất mãn với thiên quy nhất là đám thượng cổ thần duệ bọn họ, bởi vì sinh ra đã là thần, càng không thích bị thiên quy ước thúc.
Thiên quy này từ khi xuất hiện Thiên Đình liền sinh.
"Cho nên nói, người không bị ước thúc như nữ nhi sẽ thành nguyên do chia rlẽ thành Thiên Đình hai phái." Cẩm Vinh sờ sờ cằm, trầm tư.
Đường Kính Như nghe xong, không khỏi lo lắng nhìn phu quân, Lam Hoa nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng, ôn nhu cười nói, "Đừng lo, nàng có thể tự làm chủ."
Tuy nữ nhi nhiều năm không gặp, nhưng hắn tin tưởng Cẩm Vinh.
......
Cẩm Vinh cuối cùng quyết định là đi Thiên Đình một chuyến, cũng không lo lắng bị hố, có thực lực có đầu óc, bị hố cũng có thể trèo ra.
Tịch Duyên nhìn về phía Lam Hoa, "Vậy còn ngươi, ngươi không theo ta trở về sao?"
Lam Hoa ôm chặt nương tử, ôn hòa cười nói, "Ta đã chẳng phải tiên, vì sao còn muốn quay về Tiên giới?"
Từ thời khắc hắn bị lột bỏ tiên tịch, cầm tù tại Đông Hải Không Khư, Lam Hoa đã không phải người của Thiên Đình, cũng không chịu thiên quy ước thúc, ít nhất, trong lòng đã không còn thiên quy.
Tịch Duyên thoải mái đáp, "Được, lần sau ta cùng bọn họ cùng nhau tới xem ngươi."
Trên thực tế, Thiên Đình không có nhấp nhô phiền toá như bọn họ tưởng, Tịch Duyên lại không dám coi khinh vị chất nữ này,
Nàng đứng trước mặt mấy vị tiên quân thần đế nói chuyện như có dao găm cũng không rơi vào thế hạ phong, đối diện với Thiên Đế, ứng đối cũng thản nhiên, thong dong bình tĩnh.
Chẳng sợ lúc trước có người chán ghét thân phận hoặc cảm thấy nàng kiêu ngạo, cũng tan biến, ngược lại thưởng thức vị thần tiên trẻ tuổi này.
Tịch Duyên từ đầu đến cuối chỉ đến góp mặt, nói không ra lời, tựa hồ cũng không cần hắn xen mồm.
Đối với một số thần tiên chỉ trích mình, Cẩm Vinh trả lời cũng nói có sách mách có chứng, tiên nhân nọ trừng mắt cả giận nói "Lớn mật tự tiện xông vào địa phủ, còn tự mình lật xem Sổ Sinh Tử, ngươi còn to gan nói lý."
Cẩm Vinh cười nói, "Ta khi đó chẳng phải tiên nhân, tiểu nhi vô tri, đi nhầm vào địa phủ."
Nói còn rất đường hoàng.
Hỏi đến chuyện Lam Hoa tiên quân, cha nàng lúc trước vi phạm thiên quy, hẳn là có tội, hiện giờ lại bị nàng phóng ra, nàng cũng không nhanh không chậm nói, "Tuy cha ta có phạm thiên quy, nhưng phận làm nữ nhi, cũng không thể mắt thấy cha ruột rơi vào khốn cảnh, thấy chết mà không cứu."
Cẩm Vinh khóe môi cong cong, trong mắt ý vị không rõ, "Bị phạt nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi đi."
Đương nhiên, dù lập luận này cũng không quá thuyết phục, Triều Đình và Cẩm Vinh vẫn đạt được thỏa thuận hòa giải.
Cẩm Vinh được Thiên Đình phong thần, hào là Huyền Hoa tiên quân, chức vị này làm năm, không dài không ngắn, công việc này cũng coi như là đền bù tổn thất cho thiên đình sau sự kiện Lam Hoa, cũng không ai hỏi lại Lam Hoa hiện giờ ở nơi nào.
Phong hào tựa hồ còn khá dài, bất quá Cẩm Vinh liền chọn hai chữ Huyền Hoa, một chữ lấy từ danh Lam Hoa của cha, một chữ là tưởng niệm với danh Huyền Nữ ngày xưa.
......
Ở nơi non xanh nước biếc hữu tình,
Lam Hoa nhìn nữ nhi, càng ngày càng có bộ dáng tiên nhân, tóc đen tán vai, một bộ quần áo thủy mặc tùy ý phong lưu, ôn nhu lộ ra từ ái nhẹ nhàng nói,
"Nương con ngày nào cũng hỏi sao con không chịu về thăm chúng ta đấy."
Nhờ địa vị trên Thiên Đình, Cẩm Vinh điều chế được không ít tiên dược điều trị cho cha Lam Hoa, dùng vài trăm năm khôi phục được thân thể cũng như tu vi của ông. Đồng thời cũng điều chế dược cho Đường Kính Như, giúp nàng duyên thọ bất lão, hai vị nhờ vậy bù đắp được khoảng thời gian biệt ly, tình cảm không có dấu hiệu phai mờ chút nào.
Cẩm Vinh không phải là trốn ăn cơm chó, mà thực sự là công việc quá nhiều, nói, "Việc trên Thiên Đình quá nhiều, khó xếp được thời gian."
Lam Hoa cười, nhìn nương tử bận rộn trong bếp, lại nói, "Thanh danh nữ nhi còn lớn hơn ta ngày xưa."
Mấy năm nay, Cẩm Vinh ở Thiên Đình thậm chí Tiên giới càng thêm nổi danh, đừng nhìn Cẩm Vinh hiện tại vô hại, nhưng Lam Hoa cũng không thiếu nghe được những sự tích của con gái, nào là tru sát yêu thú Thiên Ma, dẹp yên vạn giới sơn, lập hạ chiến công đều hiển hách, thành tân chiến thần trên Thiên Đình.
Hơn nữa Lam Hoa thoái ẩn, bắt đầu làm tán nhân nhàn vân dã hạc, ngày ngày tận hưởng thời gian với nương tử, mặc kệ ngũ giới. Đã rất ít người còn Lam Hoa thần duệ nổi tiếng ngày xưa, càng biết nhiều hơn chính là Huyền Hoa tiên quân.
Lam Hoa tuy cảm thấy kiêu ngạo tự hào, nhưng cũng lo lắng Cẩm Vinh quá mức trương dương, dễ dàng gây thù chuốc oán.
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, tỏ vẻ trong lòng có dự tính, còn nói một chuyện làm cha Lam Hoa cũng kinh ngạc,
"Thiên quy sợ là sắp thay đổi."
Việc này sớm có manh mối, chỉ là theo địa vị càng ngày càng cao của Cẩm Vinh, công tích cũng làm người chú ý, thiên đình bắt đầu mạnh dạn thúc đẩy sửa đổi thiên quy.
Cẩm Vinh rất rõ ràng, cô chỉ là cái cớ, một ví dụ chứng minh cho sự bất hợp lí của thiên quy, Cẩm Vinh vốn không tính toán tham gia vào vũng nước đục này, càng không nghĩ tới người chân chính thúc đẩy sửa thiên quy lại chính là Thiên Đế.
Liền nhịn không được nói với Lam Hoa nói một câu, "Thiên Đế quả nhiên là Thiên Đế, hắn đủ tư cách."
Chân chính làm được đạm mạc vô tình trước nay chỉ có Thiên Đạo, Thiên Đế không phải con rối, nhưng cũng thành Thiên Đạo hóa thân.
Biết được Thiên Đạo muốn sửa thiên quy, Cẩm Vinh liền càng không muốn tiếp tục dây dưa, thiên quy muốn sửa không thoát khỏi quan hệ với thân phận của Cẩm Vinh, "Thời hạn nhậm chức ở Thiên Đình của con sắp kết thúc."
Lam Hoa nghe xong cũng yên lòng.
Chuyện về sau cũng như Cẩm Vinh nói, ngũ giới đều vì sửa thiên quy mà chấn động.
Mà tân thiên quy ra đời, cũng chính là ngày Cẩm Vinh rời Thiên Đình, trở lại nhân gian làm một vị thần tiên tiêu dao tự tại.
-hoàn thế giới -
[.. kết thúc thế giới ba mươi chín]