Phiên ngoại Chu Lang
Thế kỷ hai mươi mốt là một thời đại kỳ diệu,
Nhờ sự bùng nổ của Internet, chỉ cần là thứ có chút thú vị, liền sẽ nổi tiếng truyền đi khắp nơi.
Lầu : Xem tân Đại Dịch Phong Hoa Truyện, sao lại có thể hay như vậy, ta khóc muốn mòn con mắt.
Lầu : Giống lầu trên, từ đoạn Nghiêm Tử Lăng khóc, trái tim ta cũng khóc theo, lòng ta đau nhói huhu.
Lầu : Thật sự, cũng không biết trong đầu đạo diễn chứa cái gì, một bộ phim mà thôi, biến ta thành con quỷ nước mắt.
Lầu : Ta thích đoạn của Sách Hầu Chu Mộ Tử, hắn thật nghe lời huynh trưởng dạy bảo, chết cũng không quên.
Lầu : Lầu trên im đi, ta còn chưa xem đến đoạn đó.
Gõ xong bình luận, các em gái lại rút hai mẩu giấy ăn, hu hu khóc.
Chu Mộ Tử gặp nguy không sợ, vậy mà trước lúc chết, thân vây nơi sơn cùng thủy tận, ảo giác cuối cùng xuất hiện trước mắt hắn vẫn là huynh trưởng, Chu Mộ Nhan.
Hắn cả đời này ra sức chỉ muốn huynh trưởng tự hào, nhưng huynh trưởng đã qua đời, ai có thể tới thừa nhận hắn.
Em gái càng bổ não càng ào ào ch ảy nước mắt...
Bộ phim lịch sử lần này Đài Truyền Hình Quốc Gia mời đạo diễn Ngô Hư sản xuất, để diễn lại triều Đại Dịch phồn hoa trong nguyên tác 《 Đại Dịch Phong Hoa Truyện 》, đoàn phim đã phải đi khắp nơi quay chụp, thậm chí dựng phục kiến trúc cổ trong trường quay, quay một bộ phim ngắn tổng cộng năm tập xoay quanh những nhân vật phong hoa của triều đại.
Từ khi tập đầu tiên lên sóng, tỷ lệ người xem đã rất cao, càng lúc càng hot, thậm chí giang cư mận còn lập bảng xếp hạng bình chọn nhân vật được yêu thích nhất triều Đại Dịch.
Mà Chu Mộ Nhan, hoàn toàn xứng đáng đứng đầu bảng.
Không có ai thấy kỳ quái, bởi vì mỗi năm cũng thường có bảng xếp hạng các nhân vật lịch sử được yêu thích nhất, trong bảng xếp hạng, vị danh nhân nào là mỹ nam tử liền đứng top đầu.
Trên thực tế, các nhà nghiên cứu khảo cổ và nghiên cứu lịch sử cũng không thể lý giải vì sao dân chúng lại cuồng nhiệt với nhân vật này đến vậy. Đại khái chủ yếu quy kết nguyên nhân trên người thiên cổ hảo hữu của Chu Mộ Nhan - Nghiêm Tử Lăng.
So với Chu Mộ Nhan thiên tài tuyệt thế người người kính ngưỡng nhưng mất sớm, bạn tốt của hắn Nghiêm Tử Lăng thọ tuổi, sống thọ chết tại nhà, người này lưu lại cho đời sau vô số các tư liệu nghiên cứu, bao gồm vô số những tập sách, truyện, thơ, từ, thi, ca, nhạc, họa hắn để lại.
Có thể thấy, vị nhân sĩ truyền kỳ này thập phần ham thích hồi ức tưởng niệm bạn tốt của mình.
Tùy tiện mua, là có thể mua được thiên cổ kỳ ngọc, còn ở lúc hiến tế bạn tốt mà đốt kỳ ngọc, khiến cho chỗ trân quý hiếm lạ thực sự của nó hiển lộ, sau viên ngọc này bị hoàng thất thu vào quốc khố, mỗi người biết đến viên ngọc này đều phải cảm khái tình cảm chân thành của đôi bạn Nhan Lăng.
Chu Lang có tài, việc này thậm chí truyền lưu đến đời sau, cũng có công lao của Nghiêm Tử Lăng.
Nếu không nhờ có Nghiêm Tử Lăng sưu tập các tác phẩm của bạn tốt, tinh tế như nhà phê bình ghi chép giữ gìn tỉ mỉ, giúp các tác phẩm của Chu Mộ Nhan được lưu truyền hoàn chỉnh, khiến người này trở thành văn học gia, thi gia được đời đời ngưỡng mộ.
So sánh với một thời đại khác, có người cả đời làm thơ được vạn bài, nhưng lưu lại hậu thế chưa được . Quả thực muốn khóc.
Nghiêm Tử Lăng thậm chí không quên họa cho bạn tốt của hắn một bức họa đẹp tựa tiên nhân có một không hai trên đời - bức họa Chu Lang, khiến cho vô số các thiếu nữ đời sau mỗi lần nhìn thấy là tim đập bang bang.
Cùng thời đại cũng có các nhân vật khiến cho hình tượng Chu Lang càng thêm rực rỡ, trước kia có công chúa Lạc Hà yêu thích nhất là sưu tầm thơ họa của Chu Lang, tuyên bố không phải Chu Lang không gả, cuối cùng cũng vào đạo quan làm cư sĩ, sau có Sách Hầu Chu Mộ Tử, trở thành kẻ khác lạ trong con cháu thế gia.
Người đương thời ghi lại, thời điểm thịnh nhất, thế nhân yêu thích nhất là thi thư của Chu Lang, thịnh hành nhất là ăn mặc phục sức của Chu Lang, mọi thứ liên quan đến Chu Lang đều có thể dễ như trở bàn tay mà dẫn dắt hướng gió trong kinh thành.
Nghe nói sau khi Chu Lang vong, mỗi năm đều có người đến nơi chàng biến mất mà ném xuống một cành lan, đưa tiễn Chu Lang.
Cho dù là người chưa từng gặp mặt Chu Lang, cũng nảy tâm tình muốn gặp gỡ người này một lần.
Từ những trang giấy mỏng manh ghi lại lịch sử, cũng có thể thấy được ảnh hưởng của Chu Lang ở thời đại kia.
Cho nên, một khi《 Đại Dịch Phong Hoa Truyện 》 bắt đầu quay, nhất vạn chúng chú mục đều hướng tới Chu Lang Chu Mộ Nhan, cụ thể là, công chúng đều tò mò không biết vị minh tinh nào sẽ vào vai Chu Lang.
Cơ hồ các nam minh tinh tướng mạo xuất chúng đều được nêu tên điểm mặt, nhưng đều tranh luận không thôi, cho đến khi trần ai lạc định, 《 Đại Dịch Phong Hoa Truyện 》 đã hoàn thành cũng không ai rõ rốt cuộc là minh tinh nào.
Thủ pháp quay phim của đạo diễn cũng rất đặc thù, không quay theo cách làm truyền thống mà xen kẽ giữa hiện tại và quá khứ, khiến cho lịch sử hiện lên rực rỡ trước mắt người xem.
Tuy nhiên bộ phim đi hết nội dung về Tĩnh Minh Đế đăng cơ từ nhỏ, có hoàng hậu họ Nghiêm xuất thân đệ nhất thế gia... khán giả sốt ruột không thôi, vì sao đã ba tập phim mà chưa xuất hiện Chu Lang, bạn tốt của hắn Nghiêm Tử Lăng đã nhắc đến cái tên Chu Mộ Nhan vào lần nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Tuy nói các nhân vật có xuất hiện khác không đề cập tới Chu Lang, nhưng khán giả đối với Chu Lang vẫn là thực quan tâm.
Kết quả đến hết tập , đạo diễn rốt cuộc phát đại chiêu.
Đại chiêu lại thành công ngược người xem, thật vất vả chờ tới phong hoa tuyệt thế Chu Lang, kết quả là chờ tới được cảnh tượng ông lão bốn mươi Nghiêm Tử Lăng ngồi hồi tưởng kể lại những ngày tháng Chu Lang còn.
Tuy nhiên đem nhân vật Chu Lang biên soạn lại, nhân vật được nhiều người yêu thích như vậy, rất khó để miêu tả lại kết cục bi kịch của người này.
Trong hồi ký của Nghiêm Tử Lăng, hắn miêu tả trước khi bạn tốt lên thuyền, hai người còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Nghiêm Tử Lăng còn lựa chọn xong lễ cập quan cho bạn tốt của hắn.
Này cũng có thể lý giải tâm tình của hắn sau khi bạn tốt qua đời, nhìn viên ngọc, Nghiêm Tử Lăng thấy chẳng khác gì một chiếc giày rách, cảnh còn người mất, không còn tâm tình quan tâm.
Đạo diễn tựa hồ tìm được đúng chỗ, sau đó mạnh mẽ mà chọc vào tâm tình của người xem.
Đối với nhân vật Chu Lang, tìm ai cũng khó có thể khiến mọi người vừa lòng, liền dứt khoát không có đi.
Vậy là Chu Mộ Lang căn bản không lộ diện, bộ phim chỉ chiếu duy nhất một cảnh, đó là bóng lưng một nam nhân mặc thanh y tay áo rộng, trời quang trăng sáng, dù chỉ là một cái bóng cũng khiến người ta suy diễn thời khắc cuối cùng của Chu Lang khi sinh thời, cùng với lúc hai người nói lời tạm biệt cuối.
Nghiêm Tử Lăng vẫn vui vẻ hào phóng như thường ngày, nói những chuyện vặt vãnh, thời tiết hôm nay như thế nào, nói đến em trai Chu Mộ Nhan, nói đến món quà cập quan, nhất định phải đưa lễ vật tốt nhất cho bạn hiền.
Tiếng cười nói của hai người cứ thế theo gió bay đi, xa dần.
Trước màn hình, người xem rưng rưng nước mắt, tha thiết hi vọng biên kịch khiến Nghiêm Tử Lăng giữ Chu Mộ Nhan lại, đừng để hắn đi chơi thuyền.
Khiến hắn cách xa sông hồ, vĩnh viễn đừng có đến gần những nơi có nước.
Nghiêm Tử Lăng mặt mày phi dương tạm biệt bạn tốt, xoay người lòng tràn đầy suy nghĩ chọn lựa lễ vật cho bạn tốt.
Người xem đã hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Nghiêm Tử Lăng a, Nghiêm Tử Lăng, ngươi có biết lần này vừa đi chính là vĩnh biệt, ngươi sẽ không còn được gặp lại bạn tốt khiến nhớ thương cả đời.
Chu Lang từ nay chỉ là một cái tên chìm nghỉm trong nước.
Đếm không hết số nước mắt và đồng tình của người xem với tập phim vừa rồi, nhưng khi mọi người cho rằng tập là cao trào thì họ lai sai rồi.
Bởi vì tập phim thứ lại tiếp tục xát muối vào vết thương của bọn họ.
Trong hồi ức của Sách Hầu đại nhân về huynh trưởng, cho dù là sứ thần nước láng giềng chỉ là đùa giỡn Chu Lang có tài lại bạc mệnh, hắn cũng sẽ mạnh mẽ phản ứng, "Không một ai có thể làm nhục huynh trưởng ta."
Vẫn là ở hoang mạc lâm vào tuyệt cảnh, ảo giác trong lúc sinh tử cũng là mơ thấy huynh trưởng, Sách Hầu đại nhân ngày thương cứng rắn như sắt đá lúc đó không kìm nổi mà rơi lệ, thấp giọng lẩm bẩm thì thầm "Huynh trưởng."
Khát khao ngày niên thiếu, trở thành mộng tưởng khi trưởng thành, cuối cùng hóa thành hư vô, tiêu tán trong không khí, không còn một dấu vết.
Người xem một bên lau nước mắt, một bên nghĩ nhất định phải cho ông đạo diễn này vào sổ đen, thế là đạo diễn Ngô Hư thực bình tĩnh mà nhận lấy vô số mắng chửi của các trái tim tan vỡ.
Không an bài diễn viên chính cho vai Chu Lang, chỉ chuẩn bị diễn viên lồng tiếng, còn không phải là hiểu tâm lý người xem hay sao, không ai có thể diễn xuất được tư thái của Chu Lang trong tưởng tượng của mọi người.
Nhìn lão bà cùng nữ nhi cũng trầm mê, bị ngược đến nước mắt nước mũi đầm đìa, Ngô Hư không khỏi than thở, "Thật là một nam nhân đầy nghiệp chướng."
Ngược đám người của cả một triều đại còn chưa đủ, còn có thể tiếp tục gây họa cho người đời sau.
Lập tức bị lão bà cùng nữ nhi trừng mắt,
Nam nhân có tài lại có sắc cũng khác, vị trí trong lòng người hâm mộ thực sự là không đùa được, đạo diễn Ngô bèn nói tiếp, "Nói không chừng Chu Mộ Nhan bị long nữ dưới lòng sông coi trọng là thật, rốt cuộc sách sử cũng không nói tìm được di thể của Chu lang."
Vẻ tức giận trên mặt lão bà cùng nữ nhi hơi giảm, Ngô Hư lại tiếp tục nói, "Hoàng đế các đời sau còn phong cho Chu Lang gia làm Thanh Nguyên Thủy Thần, Lan Uyển tiên quân, còn không phải là tin tưởng người ta đã đi làm thần tiên hay sao."
Hoặc là trấn an những người sùng bái Chu lang, cho nên người mất rồi cũng vẫn được yêu mến khen ngợi không thôi. Danh khí lớn đến tình trạng này cũng là có một không ai, Ngô Hư tấm tắc thở dài.
《 Đại Dịch Phong Hoa Truyện 》phát sóng xong, lại xuất hiện không ít các tác phẩm điện ảnh lấy Chu Lang làm nhân vật chính nhưng không có ai đạt được thành công nổi bật.
Các bộ phim cải biên, giải thích cuộc đời của các nhân vật lịch sử thưởng làm rất tốt, tuy nhiên Chu Mộ Nhan chứng minh, cuộc đời hắn vô cùng thú vị nhưng lại không hề hữu hảo với các biên kịch chút nào.
Chẳng hạn như hình tượng vạn người mê của hắn, tùy tiện có thể viết ra mấy chục tập phim tình cảm, lại như cái chết của Chu Mộ Nhan, ngay cả các nhà khảo cổ cũng vô cùng say mê quan tâm nghiên cứu. Cái kết của Chu lang cho các biên kịch vô số các lựa chọn, ví dụ như có thể biên ra Chu Lang mất trí nhớ cùng nữ chủ tương ngộ yêu nhau, thậm chí vì nàng từ bỏ thân phận, quy ẩn núi rừng.
Nhưng rất nhanh các biên kịch cảm nhận được ác ý, đó chính là ai dám hắc nhân vật này, người xem có thể cùng hắn cãi nhau bảy ngày bày đêm.
Tài hoa tuyệt thế, thậm chí được coi như thần tiên giữa loài người, độ hảo cảm với nhân vật lịch sử chưa từng được như vậy, quả thực chính là ngậm ở trong miệng sợ tan, phủng ở trong tay sợ ngã.
Thậm chí các nữ chính cũng rất khổ, các nàng cũng thích chu lang mà, đâu có muốn bôi đen thần tượng chứ.
Nhưng cũng có tác phẩm được khen ngợi, tỷ như tác phẩm đầu tay của một nữ đạo diễn với cái tên 《 Chu Lang cùng long nữ 》, nói về chuyện tình của một tiên nữ dưới hình dạng rồng vô tình va chạm với thuyền của chu lang, hai người quen biết, sau đó nữ tiên dẫn chu lang về Long cung.
Bộ phim này cũng rất được các chị em săn đón:
- Thật muốn làm long nữ, ta cũng muốn dắt Chu Lang về nhà.
- +, ta cũng muốn độc bá Chu Lang.
- Long nữ tỷ tỷ thật manh động, kk.
Cũng có một số khán giả nam vào góp vui,
- Đi ra ngoài chơi cũng có thể được thần tiên tỷ tỷ bạch phủ mỹ theo đuổi, quả nhiên nhân sinh không giống nhau.
- Lầu trên muốn vậy cũng phải có nhan sắc đi đã...
- Lầu trên nữa muốn vậy cũng phải có tài hoa đi đã...
......
Đại Dịch Gia Hưng năm thứ ,
Nghiêm Tử Lăng lúc này đã già, hắn khụ khụ mấy tiếng, đuổi đám con cháu đang đứng trước giường đi, khóc sướt mướt thành cái dạng gì, không có nửa điểm khí khái của hắn, đồng thời cũng không quên lại dặn dò một câu, đừng quên an táng hắn ở bờ sông.
Sống nhiều năm như vậy, Nghiêm Tử Lăng cũng không có nhiều ràng buộc với gia tộc, huống chi hiện giờ bối phận của hắn đã là cao nhất, hắn muốn chôn ở đâu liền chôn ở đó, ai dám phản đối.
Hắn muốn ở bờ sông bồi người bạn đáng thương kia, chu tiểu lang nay đã thành Sách Hầu Chu Mộ Tử cũng sinh được hai đứa con trai để cung phụng hương khói trong nhà cho cả huynh trưởng, nhưng Nghiêm Tử Lăng không thèm đem hai tên tiểu tử kia để vào mắt, tính cách không giống được thì thôi, ngoại hình cũng chẳng dính được hai phần từ bạn tốt hắn.
Cảm thấy thời gian đã hết, Nghiêm Tử Lăng từ từ thở dài, "Bạn tốt a, ta tới gặp ngươi."
Không rõ là hồi quang phản chiếu, hay là ảo cảnh trước lúc lâm chung, hắn mơ hồ thấy được bóng dáng của bạn tốt, vẫn là dáng vẻ tự tại, bạch y thanh khiết, cười nói với hắn, "Tử Lăng."
Ngay cả giọng nói cũng vẫn vậy, Nghiêm Tử Lăng cảm thán, lại chớp chớp mắt, hình như là thật sự hắn rồi.
Cẩm Vinh nhướn mày khẽ cười nói, "Tử Lăng."
Không biết nên nói Nghiêm Tử Lăng như thế nào, vì tưởng niệm cố nhân mà gây ra động tĩnh quá lớn, Cẩm Vinh vì hắn mà không dám trở lại kinh thành, nhưng vì phần tâm ý này, bèn quay lại tiễn hắn một đoạn đường.
Nghiêm Tử Lăng lại nhìn kỹ Chu Mộ Nhan trước mắt, dung nhan bất lão, khí chất như trong ký ức, thì ra tên này thực sự tu thành thần tiên.
"Thật sự là quá tốt." Nghiêm Tử Lăng cảm khái cười nói, ít nhất không cần lo lắng bạn tốt ở một mình dưới nước, quá mức tịch mịch thanh lãnh.
Hắn thậm chí có tâm tình ngữ khí thong thả trêu chọc nói, "Huynh ở dưới Long Cung có thích không, long nữ có đẹp không?"
Cẩm Vinh nghiêm túc tự hỏi một chút, sau đó lắc lắc đầu, "Dưới nước không có Long Cung, cũng không có long nữ."
Nghiêm Tử Lăng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không thèm để ý, lại nói, "Thế sao, thôi, được gặp lại huynh một lần là đủ rồi."
"Ta cũng vậy." Cẩm Vinh mỉm cười xem hắn,
Đợi con cháu Nghiêm gia tiến vào phòng, chỉ nhìn thấy Nghiêm Tử Lăng đã ngừng thở, trên mặt vẫn mỉm cười, giống như rất mỹ mãn.
......
Phiên ngoại Tư Mệnh Thiên Bàn
Ta là Tư Mệnh Thiên Bàn ở Thiên giới, ngàn vạn năm qua ta đã có mười mấy vị chủ nhân, bọn họ dù ít dù nhiều cũng lấy ta sử dụng làm việc thiện, ta cũng cẩn trọng chấp hành nhiệm vụ, thẳng cho đến một ngày ta gặp được một chủ nhân tên Cẩm Vinh...
Ta chưa từng nghĩ đến, chủ nhân của ta sẽ có tài năng nhìn trộm vận mệnh của thế giới, lại còn coi ta như một củ khoai lang phỏng tay, chỉ hận không thể ném ta cho người khác.
Cảm nhận của chủ nhận với thần cách là Tư Mệnh Thiên Quân là có cũng được mà không cũng được, mất đi rồi cũng không thèm để ý.
Tuy rằng nàng tận lực tỏ vẻ không có ghét bỏ ta, nhưng lại không chút do dự lừa ta đi luân hồi chuyển thế.
Ta đã làm người, đã làm yêu, đã làm bông hoa, ngọn cỏ, cành cây, hòn đá, cảm thụ thất tình lục dục, loại cảm giác này đích xác hơn lúc ta làm Tư Mệnh Thiên Bàn, ta cũng thích loại cảm giác lữ hành này, đương nhiên, thời điểm khổ sở bi thương cũng có.
Trong luân hồi, từng có một lần, ta cách nàng rất gần, khi đó nàng chỉ là con gái của một gia đình phàm nhân mở tửu phường.
Nàng tựa hồ thực hưởng thụ loại sinh họa bình phàm lại thú vị này.
Ký ức của ta bị phong ấn, không thể nhận ra nàng, chỉ là cảm thấy người này rất quen thuộc, còn chủ nhân, nàng liếc mắt một cái là nhận ra ta, chỉ là lấy tính tình nàng, tuyệt đối không sẽ chủ động nhận người. Theo như lời nàng, làm vậy là không thú vị.
Hoặc là nàng vốn ghét bỏ phiền toái mà thôi.
Lần duy nhất nàng tỏ thái độ hữu hảo với ta, chính là nói, chờ ta thành tiên, lại đi tìm nàng.
Ta là Tư Mệnh Thiên Bàn hóa thân, cho dù tu luyện đạo thuật hay tu tiên, đều dễ dàng hơn thường nhân, bất quá hai mươi năm, ta liền trở thành thiên sư tu vi cao cường nhất, cách thời điểm thành tiên chẳng bao lâu, cũng thuận lý thành chương mà khôi phục ký ức.
Bất quá, nàng đã đi trước ta một bước.
Ta cũng từng đi những thế giới mà nàng từng đặt chân đến, nàng phảng phất có một loại mị lực đặc biệt, có thể lưu lại dấu ấn của chính mình ở những thế giới khác nhau.
Ta nhịn không được mà đến những thế giới đó, để hiểu thêm chủ nhân của ta rốt cuộc là người như thế nào.
Thiên Đạo ở một thế giới nọ kể chuyện: Ở chỗ ta xuất hiện một BUG, rõ ràng là tiên quân dị giới, còn muốn chạy đến chỗ ta làm loạn, làm cho vai chính nguyên bản liền toi đời rồi, ngay cả vai phụ cân bằng chính ma lưỡng đạo quan trọng cũng không thấy.
Mấu chốt là một đạo tu lấy thân phận ma tu xưng bá sau đó phi thăng, khiến cho mấy trăm năm, nhân sĩ tu chân tự hỏi người nọ phi thăng rốt cuộc là như thế nào, còn có kẻ học đòi làm theo.
Hừ, không hảo hảo tu luyện, muốn phi thăng một cái liền chụp trở về một cái.
Một Thiên Đạo thế giới khác: Nàng đem lịch sử ở thế giới của ta đẩy mạnh không sai biệt lắm ngàn năm, hiện tại là bộ dáng gì, ta một chút đều không muốn quản, một chút đều không muốn biết.
......
Chủ nhân của ta tựa hồ trước sau quán triệt một đạo lý: Sinh mệnh không thôi, chuyện làm không ngừng.
Trên đường luân hồi, Tiên giới ban đầu của chúng ta có đại sự xảy ra, ta thật vất vả tìm được nàng, tuy rằng nàng lúc ấy còn đang nhìn tuồng ở một thế giới khác, nhưng vẫn là không tình nguyện mà cùng ta trở về, toái toái thì thầm, "Trước lúc tân Tư Mệnh Thiên Quân xuất hiện, ta làm một chút là được."
Tràng đại chiến kia giằng co thật lâu, vì tìm kiếm thiên cơ, nàng bị trọng thương.
Tiên giới sau đó khôi phục, Thiên Đế và Thiên Hậu không bất ngờ việc chúng ta trở về, mà nàng lại ở nhân lúc ta lơ đãng thì chạy, căn bản không để bụng chính mình bị thương.
"Không chết liền không sao."
Nàng vẫn luôn là giữ thái độ như thế, là thần tiên cũng được, là phàm nhân cũng được, chỉ cần vui vẻ là đủ rồi.
Ta thấy chủ nhân ở thế giới khác không có việc gì cũng yên tâm, lại không có rời đi Tiên giới, mà quay lại vị trí vốn có của ta, thời điểm chủ nhân không ở đây, ta liền thay nàng làm việc.
Nguyện ngô chủ, sớm ngày trở về. ( mỉm cười)
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ủng hộ duy trì ta suốt năm qua, tuy rằng còn có rất nhiều chuyện xưa không viết xong, nhưng bởi vì hiện thực có việc, cho nên muốn kết thúc.
Sẽ không dừng gõ chữ, chủ yếu đổi mới truyện khác.
- HOÀN -