Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

chương 46-1: trò chơi tình yêu và hôn nhân (3)-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

()-

Cẩm Vinh mỹ mãn ăn xong rồi một nồi gà hầm nấm nóng hầm hập xong, liền rời khỏi thôn nhỏ, tiếp tục hành trình.

Bác gái cũng không thấy kì lạ, đầu năm nay, thường xuyên có khách du lịch như vậy, người trẻ tuổi, hoặc lữ hành hoặc sưu tầm phong tục mà đi khắp các nơi, ngẫu nhiên sẽ vào nhà bọn họ nghỉ chân một chút, bọn họ cũng còn có thể kiếm chút tiền.

Giống Tô Cẩm Vinh, dám độc thân lữ hành lên đường, cũng giống nhau có chút cậy vào, sẽ không dễ khi dễ.

Câu này ai edit lại hộ mình cho thuận mồm hơn nhaa

Cha mẹ Bạch Thiếu Trạch cũng biết chuyện ly hôn, rốt cuộc giấy thỏa thuận ly hôn đều trực tiếp từ luật sư đưa đến công ty, Bạch phụ Bạch mẫu cũng chưa nói cái gì, gọi điện thoại gọi Bạch Thiếu Trạch về nhà ăn cơm.

"Vì sao chuyện ly hôn với Tô Cẩm Vinh, chúng ta vẫn là từ trong miệng người khác nghe được?" Bạch phu nhân ăn mặc khéo léo ưu nhã, dấu hiệu tuổi già một chút cũng không hiện.

Bạch phụ cũng là cả giận nói, "Chuyện lớn như vậy, cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng?"

Bạch Thiếu Trạch ngồi ở trên sô pha, kéo kéo cà vạt màu bạc, ngữ khí có chút nóng nảy nói, "Con không nghĩ tới ly hôn."

Bạch mẫu nói: "Đó là Cẩm Vinh muốn ly? Là bởi vì chuyệnTrần Nguyệt?" chuyện trước kia của nhi tử cùng Trần Nguyệt bà cũng biết đến, nguyên tưởng rằng cùng Cẩm Vinh kết hôn sau liền buông xuống. Tuy rằng ngay từ đầu bà không vừa lòng xuất thân gia đình Tô Cẩm Vinh, nhưng cũng đã năm, cảm nhận Tô Cẩm Vinh hiếu thuận cùng thiệt tình đối với Thiếu Trạch, dần dần mà cũng tiếp nhận đứa con dâu này.

Không nghĩ tới, chuyện sẽ nháo ra như vậy.

"Con không biết cô ấy là muốn thế nào, người tìm không thấy, điện thoại cũng không nghe." Nhìn nhi tử mất đi bình tĩnh ổn trọng ngày thường, Bạch phụ không khỏi nhíu nhíu mày, "Các ngươi tự lo chuyện chính mình đi, ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, đều là người trưởng thành rồi, không cần giống như tiểu hài tử nháo loạn không ngừng."

Bạch phụ không thèm để ý nhi tử có ly hôn hay không, chỉ để ý chuyện này khả năng sẽ mang đến ảnh hưởng với công ty, bởi vậy đối với con dâu đem ly hôn ra náo, hắn cũng có chút bất mãn.

"Con đã biết, ba." Bạch Thiếu Trạch rũ mắt nói.

Bạch mẫu còn muốn nói gì, lại bị bạch phụ ngăn cản, lắc lắc đầu, bạch mẫu đành phải sửa lại lời nói, "Hôm nay trở về, ở nhà ăn cơm đi, mẹ cho ngươi làm canh xương hầm con thích."

Bạch gia biết được hai người muốn ly hôn, phản ứng không nhỏ, huống chi là nhà mẹ đẻ Tô Cẩm Vinh, Tô gia, ban đầu tức giận nữ nhi lại dám đề nghị ly hôn, về sau liên lạc không được, tìm không thấy bóng mới bắt đầu lo lắng, thậm chí oán trách Bạch Thiếu Trạch.

Nếu không phải có luật sư chính miệng chứng minh Tô Cẩm Vinh hiện tại mạnh khỏe, bọn họ đều muốn báo công an.

Tô gia là gia đình truyền thống, càng không tiếp thu được hai từ ly hôn, nếu nữ nhi có ở bên người nói, bọn họ nhất định sẽ tận lực ngăn cản chuyện ly hôn. Tựa như trong tiểu thuyết, nữ chủ vì ly hôn cũng chịu rất nhiều áp lực, thậm chí sau khi tách ra ở riêng cũng không dám quay về nhà mẹ đẻ, sợ hãi người nhà chỉ trích.

Nhưng Cẩm Vinh không giống, đột nhiên chiếm cứ thân thể nữ nhi nhà người khác, theo lý thuyết thẹn nên trong lòng, nhưng áy náy thứ này đối Cẩm Vinh tới nói, tựa như mây khói giống nhau, cô sẽ không suy xét cảm thụ người khác, sống cũng thực tùy tâm, có thể dùng một chữ hình dung, " tra ".

Cho nên Cẩm Vinh có thể làm được chuyện đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, người khác phẫn nộ, trách cứ, thương tâm, lo lắng đều cùng cô không quan hệ.

Cẩm Vinh giang rộng hai tay, hít sâu một hơi, đứng trên vách đá huyền nhai cảm giác thật đúng là sảng khoái, đặc biệt là khi lấy thân thể một người bình thường tới nếm thử phong cảnh này.

"Cô lại đi về phía trước một bước, liền thật sự ngã xuống." đằng sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói.

Cẩm Vinh quay đầu lại cười, "Sẽ không."

Phía sau là một nam tử ước chừng tuổi, trên người có chút khí chất nghệ thuật gia, người kẹp theo một cái giá vẽ tranh. Đối với tự tin của Cẩm Vinh, hắn chỉ có một câu, "Cô ngã xuống, tôi liền không có ai để vẽ."

Hắn kêu Hạ An, là một họa sĩ, thích vẽ địa phương hiểm trở kỳ dị, ra ngoài sưu tầm phong tục được hai năm, ngoài ý muốn gặp Cẩm Vinh, vừa mới gặp khi, hắn còn tưởng rằng cô là muốn tìm cái chết đâu.

Hỗn đản, ai lại dám đứng kề vách núi, đầu còn cúi xuống như vậy.

Hạ An hẳn là vẫn không tin lời Cẩm Vinh cho lắm, chầm chậm tiến lại gần ý đồ muốn lôi Cẩm Vinh ra khỏi sát vách núi kia.

Kết quả muốn tiến lên cứu người, lại thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống, sở dĩ nói " thiếu chút nữa ", là bởi vì Cẩm Vinh nhanh tay kéo lại hắn, cứu hắn một mạng.

Hai ngày sau khi gặp Cẩm-saochổi-Vinh, Hạ An quả thực đã trải qua vô số kích thích.

Vào wattpad ủng hộ editor

Đầu tiên là người này ăn nhậu chơi bời liền toàn tiêu tiền của hắn. Lại bảo đây không phải là cố ý đi. Sau lại mạc danh đưa tới một đống du côn lưu manh trong thành, một lũ phát điên giống nhau mà đuổi theo hắn.Tuy rằng cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà chạy thoát, nhưng nhìn thấy Cẩm Vinh từ trong ngõ nhỏ chui ra, tay còn ôm một túi bánh mì, hắn vẫn là nhịn không được bi phẫn nói, "Cô lại làm cái gì rồi?"

"Tôi không có làm cái gì cả." Cẩm Vinh nhún vai, "Chỉ là mấy tên côn đồ muốn trộm ví tiền, tôi theo phản xạ đánh cướp, còn thuận tiện cùng cảnh sát báo án thôi."

Cẩm Vinh cười tủm tỉm giống như thiên sứ.

"Vậy vì sao bọn họ lại tìm tôi trả thù hả?" Hạ An tỏ vẻ bản thân vô tội, hắn biết ra cửa bên ngoài rất nhiều nguy hiểm, cho nên chưa bao giờ làm việc xấu, hắn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một họa sĩ, biểu đạt một chút khí chất văn thanh mà thôi.

Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, "Ách, kia có thể là bởi vì trên ví tiền có ảnh chụp của anh, quá nổi bật."

Trên ví tiền có ảnh chụp của hắn? vậy không phải là ví của hắn sao? Hạ An cả kinh, "Ví tiền của tôi sao lại ở chỗ cô?"

"Tôi đang thay anh bảo hộ ví tiền của anh." Cẩm Vinh lời lẽ chính đáng nói, sau đó nhún vai từ túi giấy tìm ra một cái ví màu đen mà Hạ An vô cùng quen thuộc.

Hạ An vô cùng bi thương mở ví tiền, bên trong...... Cư nhiên tiền mặt một tờ cũng không dư lại.

"Tiền được bảo hộ đâu rồi?" Hạ An khóc không ra nước mắt nói. Hắn hôm qua mới lấy tiền...

"Coi như tiền làm người mẫu đi haha."

Hạ An hôm qua yêu cầu Cẩm Vinh làm người mẫu cho hắn, Cẩm Vinh không đồng ý mà cũng không phản đối.

Nhưng mà trên đường về khách sạn, nhìn thấy Cẩm Vinh chỉ cần hai chiêu liền hạ gục hai tên cướp ý đồ cướp bóc bọn họ, Hạ An lập tức cảm Cẩm Vinh đảm nhiệm người mẫu tùy ý là được, chức vụ chính vẫn là bảo an kiêm vệ sĩ của hắn.

Liền biến thành như bây giờ.

Hôm sau Hạ An cùng Cẩm Vinh lại đi ra chỗ vách núi, vẽ vẽ một hồi, Cẩm Vinh liền nói với hắn có việc phải đi gấp, sao đó tiêu sái mà chạy lấy người, liền phất tay cũng không thềm phất một cái.

Hạ An: "......"

Cư nhiên có người với hắn còn tiêu sái hơn, cái này tuyệt không thể nhẫn.

Đối với Cẩm Vinh mà nói, Hạ An cái người có điểm ngốc biết vẽ tranh này chỉ là một cái tiểu nhạc đệm trên đường mà thôi, Cẩm Vinh đã gặp không biết bao nhiêu người như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio