()-
Năm đó, người trong thành Vân Châu cũng kì quái, Giang lão bản Giang Hải Bình bất quá là một thương nhân, cư nhiên có thể trèo cao lấy một thiên kim hầu môn. Cũng bởi vì cuộc hôn nhân này mà người khác càng xem trọng Giang lão gia thêm ba phần, cửa hàng của Giang thị cũng không có người giám đắc tội.
Nhưng một cọc hôn nhân tốt như vậy lại bị Giang lão bản làm cho hỏng mất. Nguyên phối phu nhân, đường đường là thiên kim hầu gia, vì bản tính trêu hoa ghẹo nguyệt, rước ong bướm về nhà, sủng thiếp diệt thê của Giang Hải Bình mà tức giận buồn bực qua đời.
Một nhà Tĩnh An Hầu từ đây kết thù với Giang Hải Bình, bản thân Giang lão bản cũng biết không ổn, cho nên giữ Giang Thanh Ngữ lại trong nhà không cho nàng quay về nhà ngoại.
Nếu không phải hai nhà nội ngoại cách nhau quá xa, Tĩnh An Hầu ở kinh thành cũng không có khả năng bỏ mặc cô cháu ngoại duy nhất này không quan tâm.
Mạnh Tỉnh Chi đối với Mạnh Cẩm Vinh đã không còn bất luận chút hy vọng nào, tóm lại sau khi chết gia sản của hắn đều là của Mạnh Cẩm Vinh, có thể cho hắn một đời áo cơm vô ưu, cưới Giang Thanh Ngữ kia chính là để chắn họa chắn tai. Tĩnh An Hầu một nhà chỉ là oán hận cha đẻ Giang Thanh Ngữ, chờ Giang Thanh Ngữ gả chồng, bọn họ cũng có cơ hội giúp cô cháu gái này.
Còn nữa, Giang Thanh Ngữ lại là đại mỹ nhân nổi danh thành Vân Châu, bao nhiêu thiếu niên mến mộ, Mạnh Tỉnh Chi thường ngày quản nhi tử nghiêm khắc, chỉ mong Mạnh Cẩm Vinh sau khi cưới Giang Thanh Ngữ có thể hồi tâm chuyển ý, làm một phú ông nhà giàu, một đại địa chủ vô công rồi nghề là được.
Đáng thương tâm trong cha mẹ thiên hạ a.
Cẩm Vinh cùng Trương đại phu đương nhiên cũng không biết từng này nguyên do, tiếp tục nói chuyện, từ chuyện phân tranh cửa hàng gần đây của Giang Thanh, đến chuyện Vương gia thành tây sinh đứa con gái thứ sáu trong nhà.
"Đại thiếu gia an."
Một ma ma đi tới phòng bếp, nhìn thấy Cẩm Vinh thì hành lễ.
Cẩm Vinh không rảnh phản ứng nàng, ma ma cũng không dám có bất luận cái gì oán khí, cùng vị đại thiếu gia quý giá này đối nghịch, xui xẻo sẽ chỉ là nàng.
Ma ma xoay người nhìn về phía phòng bếp hỏi, "Bánh gạo nếp tam tiểu thư muốn ăn đâu?"
Đầu bếp: "......"
Lại nhìn về phía mâm bánh vừa mới bị Cẩm Vinh đã ăn hết sạch.
Chủ viện.
Tiểu cô nương năm sáu tuổi trên đầu búi hai búi tóc con con ngồi rúc bên người Tiêu thị, biết được bánh gạo nàng thích nhất bị đại ca đáng ghét ăn hết mất, Mạnh Uyển tiểu cô nương oa một tiếng liền khóc.
_____
Cẩm Vinh vừa khi dễ tiểu cô nương khiến người ta khóc lên khóc xuống, liền bị Mạnh Tỉnh Chi gọi đến đại sảnh.
Cẩm Vinh âm thầm chửi thầm đến, sẽ không nhanh như vậy liền biết cô ăn bánh gạo nếp của Mạnh Uyển đi.
Đường đường là Mạnh tri phủ đương nhiên không phải là vì chút việc nhỏ này mà Mạnh Tỉnh Chi gọi Cẩm Vinh đến, hắn chính là một bụng tức giận vẫn phải giả bộ tươi cười cùng Giang lão gia đàm luận chuyện từ hôn.
Đứng bên cạnh Giang lão gia là một vị cô nương khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, người mặc váy lam nhẹ nhàng thanh thoát, mi thanh mục tú, thanh lệ như tiên, khí chất an tĩnh thanh nhã. Mạnh tri phủ thấy trên tay nàng đeo một chiếc vòng ngọc có khắc hoa văn chìm, liền biết cô nương này chính là đích nữ Giang gia, con dâu tương lai hắn tự tay chọn cho Mạnh Cẩm Vinh, Giang Thanh Ngữ.
Vòng ngọc trên tay nàng chính là do cố phu nhân để lại cho con dâu, thời điểm đính hôn Mạnh lão cha đã đem nó tặng cho đối phương.
Không nghĩ tới, Giang Thanh Ngữ cư nhiên mang vòng ngọc tới cửa, Mạnh lão cha trong lòng không vui, cười lạnh hai tiếng.
Một lúc sau người hầu mang theo Mạnh Cẩm Vinh đến chỗ Mạnh lão cha.
"Lão cha, lão cha gọi ta có chuyện gì?" Thanh âm cà lơ phất phơ vang lên, Mạnh tri phủ nghe thấy đều cảm thấy chân tay ngứa ngáy. Hắn ở Đại Lý Tự nhiều năm cũng chưa thấy qua gia hỏa nào thiếu đánh như con hắn.
Thiếu niên xuất hiện trong phòng khách, thân mặc một kiện trường sam màu lam, may từ gấm Vân Tường, bên hông đeo ngọc bội màu bạc, mặt mày như ngọc, thật là một thiếu niên tuấn tú.
Đáng tiếc ngày sau chỉ là kẻ tìm hoa hỏi liễu không cầu tiến ăn chơi trác táng, bộ dạng tốt có để làm gì, Giang Thanh Ngữ trong lòng oán hận.
Nàng ở chốn khuê phòng cũng đã nghe nhiều đến chuyện ăn chơi đàn đúm của vị công tử kia, mẹ kế thứ muội luôn mang chuyện này trong tối ngoài sáng nói nàng, kiếp trước gả cho hắn cũng là ăn đủ đau khổ mệt mỏi.
Mạnh Cẩm Vinh ham chơi không về nhà, lẫn lộn trong thanh lâu sòng bạc, kết giao hồ bằng cẩu hữu nàng có tâm khuyên ngăn, hắn ngược lại vắng vẻ nàng, cha hắn là tri phủ đại nhân cũng không hề quản giáo được, nói chi là nữ nhân gia như nàng.
Mạnh thái thái cũng không để ý, bà đau lòng cháu trai bảo bối của bà, đối với cháu dâu không được bảo bối nhà bà yêu thích, lại thêm nàng của hồi môn mang sang nhà chồng chằng được bao nhiêu, mạnh thái thái càng không thích nổi,ban đầu cũng còn cho nàng chút mặt mũi, nhưng về sau nàng mãi không sinh con cho Mạnh Cẩm Vinh, tình cảnh càng thêm gian nan.
Lúc ấy nàng trong lòng đau khổ, Mạnh Cẩm Vinh một tháng cũng không đến trong phòng nàng được hai lần, như thế nào sinh con sinh cái cho Mạnh gia. Giang Thanh Ngữ không hiểu những cơ thiếp kia của Mạnh Cẩm Vinh, luận nhan sắc luận tài hoa có ai có thể sánh với nàng, bất quá là chút thủ đoạn mị hoặc, nhưng Mạnh Cẩm Vinh cái tên phụ lòng bạc hạnh kia chính là thích cái này, những cơ thiếp đó ỷ vào sủng ái không mặt mũi cho nàng, Mạnh Cẩm Vinh cũng mặc kệ không hỏi.
Nội viện cơ thiếp cứ một đám lại đổi một đám, bụng nàng cũng chậm chạp không có động tĩnh, Mạnh lão phu nhân oán nàng chán ghét nàng, mẹ kế Mạnh Cẩm Vinh cũng đối nàng châm chọc mỉa mai. Cuối cùng nàng vì sinh con, cũng bỏ mạng luôn.
Hết thảy đều là bởi vì gả cho Mạnh Cẩm Vinh.
Nghĩ đến kiếp trước, Giang Thanh Ngữ thu lòng bàn tay ở trong tay áo, nắm chặt, một đời này, nàng tuyệt đối không cần giẫm lên vết xe đổ, không cho Mạnh Cẩm Vinh liên lụy, nàng, nhất định phải vì chính mình tìm một mối nhân duyên tốt.
Mà Mạnh Cẩm Vinh bạc tình bạc nghĩa kia,còn có mẹ kế thứ muội tâm địa rắn rết, có oán báo oán, không ai có thể ngăn cản con đường của nàng.
Mạnh Tỉnh Chi cầm chén trà trong tay, đập xuống bàn quát, "Mạnh Cẩm Vinh, có khách quý đến, bộ dáng cà lơ phất phơ của ngươi, còn ra thể thống gì?"
Thanh âm đột nhiên vang lên, mang theo uy nghiêm của Tri phủ đại nhân, làm cho Giang phụ (cha Giang) sợ hãi không nhẹ, vẫn nghe nói Mạnh tri phủ xuất thân Đại Lý Tự, con người công chính nghiêm minh, nhiều phạm nhân đứng trước mặt hắn không tới mười lăm phút liền quỳ gối xin nhận tội.
Giang phụ trong lòng hối hận không thôi vì đến cửa từ hôn.
Ngược lại, có hai người vẫn rất bình tĩnh đạm định, Giang Thanh Ngữ kiếp trước gả cho Mạnh Cẩm Vinh sau, trường hợp này thấy không dưới hai ba mươi lần, tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, Mạnh Cẩm Vinh căn bản không sợ cha, Mạnh tri phủ nhìn như nghiêm khắc đoan chính, nhưng kỳ thật trong xương cốt cũng cưng chiều đích trưởng tử, cho nên vị kế bà bà kia mới có thể bất mãn như vậy.
Như nàng sở liệu, Cẩm Vinh cũng liền tùy ý chắp tay, "Bái kiến phụ thân đại nhân, nếu không có việc gì ta liền trở về trước."
Mạnh Tỉnh Chi đã học được tự động xem nhẹ Cẩm Vinh nói, nhìn về phía cha con Giang thị, "Giang lão gia, Giang tiểu thư, có chuyện gì, liền đối nhi tử nói đi."
Giang phụ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn ra ý tứ trong mắt Mạnh tri phủ, ánh mắt uy hiếp " dám ở trước mặt ta ghét bỏ nhi tử ta". Vị này tuổi không đến cũng đã làm đến tứ phẩm Tri phủ đại nhân, cũng không phải là loại người lương thiện gì, mà hắn ở Vân Châu sinh ý cửa hàng cũng ít nhiều dựa vào quan hệ với tri phủ.
"Chuyện này..."