()-
Cẩm Vinh rửa mặt xong, lại thay đổi một kiện áo gấm màu tím, cổ tay áo thêu chỉ vàng hoa văn mây, bên hông đeo đai lung màu đỏ sơn, đi theo Mạnh lão thái thái đi ăn cơm sáng.
Cẩm Vinh một bên hưởng thụ cơm sáng phong phú, mà Bình An đứng bên cạnh trình bày với Mạnh lão thái thái chuyện mấy ngày nay, Bình An tính tình thành thật, Mạnh lão thái thái cũng biết hắn sẽ không nói dối.
Biết hôm qua, phòng bếp làm cơm chiều riêng cho Cẩm Vinh, lại đưa Bình An mang đi, Tiêu thị lại cho người mang đệm chăn đến, Mạnh lão thái thái sắc mặt hơi hòa hoãn.
Đợi Cẩm Vinh ăn uống no đủ, Mạnh lão thái thái vui vẻ nói, "Cháu trai ngoan, ta lần này đi chùa Bạch Mã dâng hương bái phật, Vân Tịnh đại sư nói, cháu trai nhà chúng ta mệnh cách có tinh tú chuyển thế, tương lai quang tông diệu tổ."
Không, nhiệm vụ này đã hoàn thành từ đời Mạnh lão cha.
Tuy rằng trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng Cẩm Vinh cũng vui vẻ dỗ dành lão thái thái, "Vân Tịnh đại sư ánh mắt thật tốt."
Xem ra Mạnh lão thái thái cấp tiền nhan đèn cũng không ít.
Mạnh lão thái thái nghe Cẩm Vinh nói, quả nhiên cười đến càng thoải mái, "Ta biết, cháu trai ngoan nhà ta ngày sau định là có đại tiền đồ."
Cẩm Vinh được một tấc lại muốn tiến một thước nói, "Tôn nhi chắc chắn sẽ cho lão thái thái một cái cáo mệnh cao hơn nữa."
Bởi vì Mạnh Tỉnh Chi, trên người Mạnh lão thái thái đã có cáo mệnh tòng tứ phẩm cung nhân, mà Mạnh phu nhân Tiêu Ngọc Mi còn lại là chính ngũ phẩm nghi nhân.
"Hảo hảo hảo, tổ mẫu chờ ngày này."
Mạnh lão thái thái cười đến đôi mắt đều híp lại, ở Mạnh gia cũng chỉ có Mạnh Cẩm Vinh có thể dỗ dành bà đến vui vẻ như vậy, nhi tử Mạnh Tỉnh Chi không biết ăn nói, mà Tiêu Ngọc Mi muốn dỗ cũng không cơ hội.
Tiêu Ngọc Mi ở bên cạnh hầu hạ trong lòng buồn nôn muốn chết.
Mạnh lão thái thái chính là đại thiên vị vô cùng thiên vị, trừ bỏ Mạnh Cẩm Vinh, trong mắt bà căn bản không có người khác.
Mạnh lão thái thái chính là lão thái thái bình dân không thông văn tự, còn có điểm ngang ngược không nói lý, bởi vì nàng sẵn sàng vô điều kiện che chở cháu trai bảo bối, mà Cẩm Vinh cũng hết sức thích loại ngang ngược không nói lý này.
Với lão thái thái, những người bên ngoài nói cháu trai bà hoành hành ngang ngược ăn chơi trác táng đều là đồn bậy, đều là trần trụi phỉ báng cháu trai bà, ghen ghét hắn tương lai tiền đồ vô lượng.
Tiêu Ngọc Mi cũng không hiểu, Mạnh lão thái thái làm sao mười năm như một vẫn không chịu thay đổi suy nghĩ.
Mạnh lão thái thái cũng nói qua, lúc trước Mạnh Cẩm Vinh vừa trào đời, bà liền mơ thấy cha Mạnh Tỉnh Chi, cũng là ông nội Mạnh Cẩm Vinh, nói cháu trai bà mai sau chắc chắn là đại tiền đồ.
Mạnh lão thái thái vì thế liền đem Mạnh Cẩm Vinh trở thành chí bảo, càng thêm yêu thương. Mạnh Tỉnh Chi cũng không quá để ý Mạnh lão thái thái cố chấp, hắn lúc sinh ra tổ mẫu cũng không có mơ cái gì, kết quả không phải là từ con cháu nhà nghèo làm được quan tứ phẩm đương triều, tri phủ một châu.
Đối với lí do này của Mạnh lão thái thái, Tiêu Ngọc Mi trong lòng khịt mũi coi thường, Mạnh Cẩm Vinh đã mười bảy tám tuổi, học hành còn không bằng tiểu đệ đệ Mạnh Bình Thanh nhỏ hơn hắn chín tuổi, như vậy có thể có cái đại tiền đồ gì.
Bồi lão thái thái ăn cơm xong, Tiêu Ngọc Mi cũng không nghĩ tiếp tục ngồi lại, Mạnh lão thái thái phất phất tay cũng không níu kéo, bà còn ngại Tiêu Ngọc Mi quấy rầy bà cùng cháu trai nói chuyện.
Tiêu Ngọc Mi lại lần nữa tấm tắc mà hồi tiểu viện.
"Đúng rồi, nha đầu trong viện lúc trước, có muốn tổ mẫu điều các nàng quay về không?" Mạnh lão thái thái ôn thanh hỏi. Bà biết cháu trai xưa nay yêu cầu cao đối với nhan sắc, đối với người hầu hạ bên cạnh cũng thực bắt bẻ.
Nhưng lần này ngoan tôn gặp rắc rối, Mạnh Tỉnh Chi xử phạt cả oanh oanh yến yến trong viện hắn, Mạnh lão thái thái đương nhiên bất mãn đám nha hoàn hầu hạ cháu trai không đến nơi đến chố, nhưng còn phải nhìn ý tứ Cẩm Vinh.
"Tổ mẫu nói cái gì là cái đó, tôn nhi đều nguyện ý." Cẩm Vinh cảm thấy không sao cả.
Thấy cháu trai nghe lời, Mạnh lão thái thái liền cười nói, "Vậy tổ mẫu sẽ giúp cháu chọn lựa người có khả năng, hầu hạ cháu thoả đáng."
"Cháu có thể ra ngoài chơi không?" Cẩm Vinh lấy lòng nói, so với chuyện nha hoàn, cô càng quan tâm cái này.
"Cấm cái gì mà cấm, đợi cha cháu về ta nói với hắn một tiếng." Mạnh lão thái thái cười ha ha đáp lời.
"Cẩm Vinh liền cảm tạ tổ mẫu." Cẩm Vinh khom lưng chắp tay, một bộ nói ngọt làm lão nhân thấy liền thích.
Mạnh lão thái thái chọc cái trán Cẩm Vinh một chút nói, "Ta liền biết, cháu ở trong phủ ngứa chân ngứa tay, đi ra ngoài chơi nếu thiếu tiền cứ hỏi xin tổ mẫu."
"Tổ mẫu không cần lo lắng đâu." Cẩm Vinh xua tay nói, cô còn chưa đến nông nỗi ngửa tay xin tiền trưởng bối.
Mạnh lão thái thái rốt cuộc tàu xe mệt nhọc, dùng cơm xong, lại cùng Cẩm Vinh nói chuyện một hồi, không bao lâu, liền cảm thấy mệt mỏi, Cẩm Vinh đỡ lão thái thái trở về phòng, thấy bà nghỉ ngơi mới rời đi.
Được đại Phật Mạnh phủ— Mạnh lão thái thái chấp thuận, cái gọi là cấm túc tự nhiên cũng liền biến mất, Cẩm Vinh gọi Bình An, cười nói "Chúng ta ra phủ đi."
Trên đường đi đến đại môn Mạnh phủ, Cẩm Vinh vừa vặn gặp được Mạnh gia Tam tiểu thư Mạnh Uyển.
Tiểu cô nương mới năm sáu tuổi mặc quần áo màu vàng nhạt, đầu có hai búi tóc tròn vo, bên người còn có mấy vú nuôi, nha hoàn, hẳn là đang tản bộ.
Vương ma ma thấy đại thiếu gia, bộ dáng rất sợ đại thiếu gia khi dễ muội muội, nhưng lại không dám ngăn đón hai người, rốt cuộc chủ tử huynh muội muốn đứng lại nói chuyện mấy câu, bọn họ làm hạ nhân như thế nào dám ngăn trở.
Mạnh Cẩm Vinh đại thiếu gia cũng là có tiếng hỗn đản, nhị thiếu gia Mạnh Bình Thanh không thiếu lần bị hắn khi dễ.
Cẩm Vinh rảnh đi xem sắc mặt người khác, chỉ là nhìn búi tóc con con trên đầu Mạnh Uyển có chút ngứa tay, duỗi tay muốn sờ sờ, nhưng mà Mạnh Uyển nhanh chóng rụt đầu lại, tiểu cô nương trực tiếp trốn ra đằng sau lưng Vương ma ma, nắm góc áo Vương ma ma, lộ ra nửa khuôn mặt, thanh âm non nớt nói, "Đại ca hư ăn bánh gạo nếp thủy tinh của ta."
Cẩm Vinh: "......"
Vương ma ma sợ hãi nói: "Đại thiếu gia, tiểu thư đồng ngôn vô kỵ, đừng trách móc."
Chỉ sợ đại thiếu gia giở tính tình, nói chuyện này với lão thái thái, lão thái thái lại sang trách tội Tiêu thái thái.
Cẩm Vinh chỉ cười cười, không nói chuyện liền đi mất.
Ai, muội muội trong nhà chạm vào sợ là phiền toái, vẫn là đi ra ngoài tìm muội tử đi.
Mà Tiêu Ngọc Mi nghe hạ nhân hồi báo nói đại thiếu gia muốn ra phủ, nghĩ nghĩ phân phó nói, "Để phòng thu chi cho hắn một trăm lượng bạc."
Đáng thương nhi tử nàng Mạnh Bình Thanh, một tháng ở thư viện tiêu dùng cũng không đến một trăm lượng bạc, ai bảo trong phủ này, bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi đích trưởng tử Mạnh Cẩm Vinh, bằng không bà bà cùng phu quân sẽ không tha cho nàng.
Hạ nhân thực mau trở lại, nói: "Đại thiếu gia không đi phòng thu chi lãnh tiền, liền mang theo Bình An ra phủ."
Tiêu Ngọc Mi mày đẹp hơi nhíu, này thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây. Lúc này, Vương ma ma cũng mang theo Mạnh Uyển tản bộ trở lại, cùng Tiêu Ngọc Mi nói chuyện gặp Mạnh Cẩm Vinh trong hoa viên.
Tiêu Ngọc Mi đôi mắt hơi rũ, sau đó nói với nữ nhi Mạnh Uyển, "Uyển uyển nên đi ngủ trưa rồi."
Mạnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Trịnh ma ma đi về phòng.
Đợi nữ nhi rời đi, Tiêu Ngọc Mi lại nhìn về phía Vương ma ma, lạnh lùng nói, "Ta không hy vọng truyền ra lời bàn tán nói tam tiểu thư chán ghét đại thiếu gia."
Vương ma ma sợ hãi gật đầu nói, "Nô tỳ đã biết."
Thấy Vương ma ma là ghi nhớ trong lòng, Tiêu Ngọc Mi sắc mặt thoáng hòa hoãn, mặc dù Mạnh Cẩm Vinh có hỗn đản, nhưng nếu là truyền ra lời nói tam tiểu thư bất kính với huynh trưởng, ảnh hưởng không tốt tới thanh danh nữ nhi ngày sau.
Tiêu Ngọc Mi thở dài, "Để phòng bếp hôm nay chuẩn bị hai phần bánh gạo nếp, đều là cho Uyển Uyển, chờ nàng tỉnh ngủ thì mang đến."
Tiểu hài tử vẫn là nhanh quên, dỗ dành một chút thì tốt rồi. Không giống hài tử choai choai gần thành niên, quá khó dạy.