()-
Cẩm Vinh mang Bình An đi tiệm điểm tâm lớn nhất thành Vân Châu, tổng quản nhìn thấy Mạnh Cẩm Vinh thì tự mình ra "tư vấn" cho tôn đại phật này, nịnh nọt cười nói: "Mạnh công tử, đây là bánh Như Ý chiêu bài quán chúng ta, còn có bánh Phục Linh, bánh Hoa Mai,......"
Cẩm Vinh chọn chọn nhặt nhặt, lúc thì ghét bỏ loại này không đủ mềm xốp, loại nào nhân koong đủ vị, còn cố tình nói như có đạo lý lắm, làm cho lão bản Như Ý trang miễn cưỡng treo mệt mặt một nụ cười, trong lòng phỉ nhổ, Mạnh đại thiếu gia hình như lại khó chiều hơn trước kia.
"Được rồi, lấy ba hộp bánh Vân La, một hộp Hoa Khai Phú Quý, một hộp điểm tâm bảy món, một hộp bánh Như Ý, còn có hai hộp sữa đông chưng đường."
Cẩm Vinh phe phẩy quạt xếp, nói rất nhanh, nhưng tiểu nhị Như Ý trang cũng đều nhớ kỹ, hơn nữa còn nhanh tay đóng gói lại rất xinh đẹp. Bình An đứng một bên liền kỳ quái, bánh Vân La là cho Trương cô nương, còn điểm tâm khác là cho ai?
"Tổng cộng là chín lượng tam văn tiền." Tiểu nhị khom lưng cung kính nói.
Bình An móc tiền trong bao, cư nhiên một phân cũng không kém, Bình An không tin còn đổ túi tiền ra một chút, Mạnh Cẩm Vinh trước kia tiêu tiền không có chừng mực, sau lần gây họa kia cũng chưa đi phòng thu chi lãnh tiền, thanh toán điểm tâm xong, thật là một hào cũng không dư lại, cũng quá thần kì đi.
"Đi thôi, Bình An." Cẩm Vinh nắm quạt xếp, tùy ý ở gõ gõ trên đầu Bình An hai cái.
"Vâng, thiếu gia." Bình An quơ quơ đầu, không thèm nghĩ việc này nữa, đi theo Cẩm Vinh ra khỏi Như Ý trang.
Trở lại hiệu thuốc Trương gia, Trương Từ Tĩnh quả nhiên mở cửa cho bọn hắn, vô cùng cao hứng mà tiếp nhận bánh Vân La trong tay Bình An, nguyên bản còn muốn mời bọn họ đi vào ngồi, liền bị Cẩm Vinh uyển chuyển từ chối, bên trong có cái lão nhân đang nổi nóng, cô vẫn là đi về phủ đi.
Đến nỗi mấy hộp điểm tâm khác, Bình An hồi phủ liền biết thiếu gia là dùng để đưa cho ai.
"Hoa Khai Phú Quý, bánh Như Ý, hộp điểm tâm bảy món đưa đi hiếu kính lão thái thái, hai phần sữa đông chưng đường, đưa đi viện thái thái, nói là quà nhận lỗi của ta với Mạnh Uyển."
Cẩm Vinh an bài khiến Bình An có chút kinh ngạc, đưa cho lão thái thái đảo còn có thể nghĩ đến, bất quá là tôn tử hiếu kính thôi, nhưng đưa cho Tam tiểu thư sữa đông chưng đường, thiếu gia chẳng lẽ là muốn làm thân với kế thái thái bên kia.
Bình An lại nghĩ đến thiếu gia bị phạt quỳ trong từ đường một đêm, thái thái cho người đưa đệm chăn tới, như vậy xem ra tựa hồ giao hảo cũng không tồi.
"Đừng nghĩ nhiều, lấy đầu ngươi nghĩ hết một ngày cũng hồ đồ không ra đâu." Cẩm Vinh cười nói.
Bình An sờ sờ đầu, thiếu gia nói cũng đúng, hắn vẫn là đừng tự tìm phiền não cho mình, thiếu gia nói như thế nào hắn liền như thế đó là được.
Cẩm Vinh nghĩ rất đơn giản, cô chỉ là theo thói quen ở trước mặt tiểu hài tử, cần làm gương tốt, nói là làm, có phụ tất thường.
Không cần thiết dùng thủ đoạn đối phó người lớn để đối đãi một tiểu hài tử, kia quá mức buồn cười rồi.