()-
Hiệu thuốc Từ Tâm Đường.
"Cho nên, ngươi lại chạy tới chỗ ta?" Trương đại phu râu bạc vẻ mặt ghét bỏ nhìn Cẩm Vinh nói.
"Ông ghét bỏ ta như vậy làm gì?" Cẩm Vinh giương quạt xếp, nhướng mày nói, "Tốt xấu ta cũng là công tử phủ tri phủ Mạnh đại nhân, cũng xem như khách quý đi."
Trương đại phu không sợ đắc tội Mạnh Cẩm Vinh, dù sao tên này mỗi lần bị đánh xong Mạnh đại nhân đều sẽ đến tìm hắn, ai bảo hắn là đại phu tốt nhất thành Vân Châu chứ.
Vì thế Trương đại phu nói, "Ta là chê ngươi đen đủi."
"Huynh đừng nghe ông nội của ta nói bừa." Trương Từ Tĩnh đi tới, rót cho Cẩm Vinh chén trà, "Đây là trà gừng táo đỏ, bổ khí."
Cẩm Vinh uống một ngụm, gật đầu nói "Hương vị cũng không tệ lắm"
"Nghe nói Giang gia đại tiểu thư tự mình tới cửa từ hôn, có phải thật hay không?" Cô nương này ngồi xuống hứng thú bừng bừng hỏi chuyện, một chút cũng không có ý thức đang rải muối lên miệng vết thương người khác.
Có lẽ nàng cũng đã nhìn ra, Mạnh Cẩm Vinh không phải là người keo kiệt như vậy.
Chuyện Giang gia từ hôn không chỉ có hạ nhân Mạnh phủ biết, chuyện này đã sớm truyền khắp Thành Vân Châu, phần lớn người đều cảm thấy Giang gia tiểu thư thoát ly khổ ải, không cần gả cho Mạnh Cẩm Vinh cái tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp.
"Thiên chân vạn xác." Cẩm Vinh phe phẩy quạt giấy trong tay, lông mày hơi nhấc, "Như thế nào, muốn giới thiệu tân tẩu tử cho ta?"
"Suy nghĩ nhiều, đại thiếu gia." Trương Từ Tĩnh liến hắn một cái.
"Bất quá, ta đi theo gia gia đến Giang phủ xem bệnh cũng gặp qua tiểu thư Giang gia kia, đẹp như thiên tiên, càng ngày càng thêm xuất chúng. Một cái đại mỹ nhân như vậy, huynh chẳng lẽ không cảm thấy đáng tiếc?"
"Giang gia tiểu thư muốn gả cho ta một tên ăn chơi trác táng, vậy không phải là bông hoa nhài cắm bãi phân sao." Cẩm Vinh không hề cố kỵ đáp.
Trương Từ Tĩnh nhắc tới Giang Thanh Ngữ càng ngày càng xuất chúng làm cho Cẩm Vinh nhớ tới một chuyện, đồ vật quan trọng trợ giúp nữ chủ một đường thanh vân thẳng thượng – vòng ngọc không gian.
Cẩm Vinh lúc ấy không để ý, hơn nữa có được thân phận một tên ăn chơi trác táng hoành hành ngang ngược vui đến mức quên mất.
Hiện giờ, xem ra Giang Thanh Ngữ đã phát hiện huyền cơ trong vòng ngọc kia, hơn nữa dùng ở trên người mình, tiểu thuyết viết vòng ngọc có không gian linh tuyền, mặt khác miêu tả đảocũng chuyện khác cũng miêu tả không nhiều lắm, chỉ nói Giang Thanh Ngữ dùng linh tuyền dưỡng tốt thân thể bị mẹ kế bỏ độc nhiều năm, lại cứu nam chủ bị trọng thương, sau lại lại dùng nó lấy được hảo cảm của Thái Hậu, để bà ta thành toàn nàng cùng nam chủ.
Nguyên lai nam chủ chuẩn bị lên sân khấu, Cẩm Vinh trong lòng không hề dao động mà cảm thán một câu.
Kỳ thật cô cũng không quá để ý vòng ngọc kia, nữ chủ sử dụng vòng ngọc, đơn giản là dưỡng nhan bản thân càng ngày càng đẹp thêm, công hiệu chữa thương cũng chỉ dùng trên người nam chín cùng lấy lòng quý nhân, Cẩm Vinh ghét bỏ mà thầm nghĩ, cảm giác vòng ngọc không có mấy tác dụng lắm...
Không trách Cẩm Vinh suy nghĩ như vậy, cô tốt xấu cũng từng ngồi trên ngôi cửu ngũ trị vì thiên hạ, có thứ tốt gi, có thể đưa tới chưa thấy qua? Từ dẫn hồn hương triệu hồi quỷ hồn đến bảo bình có thể hồi sinh vật chết thành sống, rồi long tiên châu lấy từ thi thể ngàn năm bị sáp hóa... So sánh lên, một cái vòng tay có tác dụng mỹ dung dưỡng nhan, cũng chẳng có gì lạ.
Cẩm Vinh không đem vòng ngọc không gian là cái gì, nhưng đối với Giang Thanh Ngữ mà nói đây là bảo bối trời cao ban cho, không nghĩ tới ông trời rủ lòng thương nàng như thế, không chỉ có cho nàng cơ hội làm lại một đời, còn có được bảo vật như vậy.
Giang Thanh Ngữ trong lòng kiên định, nàng nhất định sẽ không cô phụ phúc phận trời cho, cũng sẽ sống hơn hết thảy những người tầm thường khác.
Nhưng đáng nói, vòng ngọc trong tay Giang Thanh Ngữ lúc này lại chính là vòng ngọc mẫu thân Mạnh Cẩm Vinh để lại cho con dâu...
Giang Thanh Ngữ cho rằng đây là Mạnh Cẩm Vinh có nghĩa vụ đền bù cho nàng bạc hạnh kiếp trước, trực tiếp không để tâm nữa