Người của thôn Tiểu Hà kịp thời rút lui, ngoài trừ mấy nhà dẫn đầu đi phía trước có vài người bị đá nện trúng, còn người ở phía sau thì không sao cả.
Cả nhà thôn trưởng đã bị cách ly với đoàn người, đoàn người vẫn bị vây trong khe núi chưa ra được, nếu cả nhà thôn trưởng ngoài kia bị kẻ xấu bao vây thì không thể nào chống trả được.
Họ vẫn phải mau chóng tìm cách vượt qua nhưng nếu tiếp tục cắm đầu, mặc kệ tất cả mà chạy qua thế này thì không thể.
Liễu Nhứ nhìn đỉnh núi hai bên khe núi đã trụi lủi, ở vách núi đều là đá hơi gập ghềnh nhưng dốc đứng.
Nhìn lên đỉnh núi, thỉnh thoảng còn thấy có mấy đầu người nhô ra, đột nhiên nàng có một ý nghĩ rất to gan.
Có lẽ phải cược một phen.
Liễu Vân Lai vội vàng an ủi người trong thôn đang hoảng hốt, thôn trưởng và Liễu Thuận không có ở đây thì ông ấy là người được mọi người tin tưởng nhất.
Liễu Nhứ nhân lúc phụ thân nàng đang an ủi người trong thôn, còn nương của nàng ôm đệ đệ hoảng sợ, tạm thời không có ai phát hiện động tác của nàng, Liễu Nhứ lặng lẽ lùi lại.
Nàng muốn bò lên đỉnh núi xem tình hình.
Có lẽ đám người này không có nhiều người, nếu không sẽ không cần thiết giằng co với đoàn người của thôn Tiểu Hà mà không dám lộ mặt như thế.
Nếu bọn hắn có nhiều người, có sức mạnh thì hoàn toàn có thể đối diện trực tiếp, không thể nào lại giấy đầu giấu đuôi thế này.
Liễu Nhứ to gan, nàng vác cung tên lên người, còn giắt thêm đao bổ củi, tay không leo lên ngọn núi lởm chởm đá, đợi đến khi người ta nhìn thấy nàng thì đã qua nửa khắc rồi và nàng đã sắp leo lên đến đỉnh núi.
Có người trong thôn giật mình khi nhìn thấy nàng, có vài đứa bé thậm chí còn thốt lên nhưng đã bị người lớn vội bịt miệng lại.
Đang lúc mấu chốt, nếu đột nhiên thét lên chói tai như thế có thể sẽ làm ảnh hưởng đến Liễu Nhứ.
Lý Tam Nương nhìn thấy nữ nhi bò trên vách đá thì vô cùng sốt ruột nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn theo mà không dám thốt ra lời nào.
Chỉ sợ Liễu Nhứ sơ sẩy mà ngã xuống.
Liễu Nhứ có thể dễ dàng bò lên đỉnh núi, đám kẻ xấu muốn cướp lương thực tự cho rằng vị trí cao nhất này chính là nơi an toàn nhất, căn bản không nghĩ ra có người có thể leo lên đến đỉnh núi, vì vậy không ai phát hiện ra sự xuất hiện của Liễu Nhứ.
Trương Cẩu Đản và Trương Nhị Cẩu chỉ tập trung theo dõi đám người trong khe núi, làm sao phát hiện có người đến đây.
Liễu Nhứ phát hiện có năm sáu người vừa đi vừa về vận chuyển đá, từng người bị bụi bẩn bám đầy, da đen kịt, sắc mặt tiều tụy, nhân số còn nhiều hơn nàng dự đoán mấy người.
Xem ra đám người này không phải sơn phỉ gì đó, hẳn là nạn nhân của hạn hán mới bất đắc dĩ vào rừng làm cướp.
“Ngươi là ai?”
Liễu Nhứ còn đang ngồi xổm trong bụi cây dò xét đám người này thì chẳng biết từ lúc nào cũng có một nam tử xuất hiện sau lưng nàng, nhìn qua nam tử này khoảng ba mươi mấy tuổi, trong tay còn ôm một tảng đá không nhỏ, trên người mặc một chiếc áo mỏng.
Xem ra cũng là đồng bọn của kẻ xấu này rồi.