Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

chương 116

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bốn năm sau……

Ở bí cảnh tìm kiếm chín năm, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rốt cuộc đã tìm đủ linh hoa, linh thảo, xương thú và máu thú chế tác dịch phù văn cấp bốn.

Sau khi lãng phí năm phần tài liệu, cuối cùng Liễu Thiên Kỳ đã lợi dụng được một bộ tài liệu cuối cùng, luyện chế được một bình dịch phù văn cấp bốn thành phẩm.

“Thành công, thành công, rốt cuộc cũng thành công rồi!” Nhìn thấy dịch phù văn chế tác thành công, Kiều Thụy vui mừng không thôi.

Trên khuôn mặt nhỏ treo đầy nụ cười vui mừng mà lại kích động.

“Đáng tiếc, toàn bộ tài liệu đều dùng hết!” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng.

Bên trong bí cảnh Hằng Dụ này linh hoa và linh thảo cấp bốn này cũng không nhiều, nếu không phải Tiểu Thụy có linh nhãn bẩm sinh, đừng nói là năm, dù có là năm cũng tìm không được đầy đủ những tài liệu này.

Đáng tiếc, cũng chỉ có sáu phần tài liệu như vậy, thế mà….

thế mà bị hắn hủy diệt hết năm phần, chỉ có một bộ điều chế thành dịch phù văn cấp bốn.

“Đừng nản chí mà, không phải còn có một lọ dịch phù văn sao? Huynh không phải nói, một lọ dịch phù văn này là có thể vẽ một trăm lá linh phù sao?” Kiều Thụy nâng niu bình dịch phù văn cấp bốn kia, yêu thích không buông tay.

“Không sai, chỉ cần lợi dụng kĩ một chút, một lọ dịch phù văn có thể vẽ một trăm lá phù.

Chỉ là, bình này là dịch phù văn loại công kích, dù ta có thể vẽ ra một trăm lá, cũng chỉ có thể đều là loại công kích thôi!”

Thật ra, năm phần tài liệu bị hủy có hai phần là tài liệu chế tạo dịch phù văn loại phòng hộ, đáng tiếc đều huỷ hoại hết, đây mới là chỗ khiến Liễu Thiên Kỳ đau lòng nhất.

“Đừng tự trách mà! Những linh hoa linh thảo đó, tên và bộ dáng ta đều nhớ kỹ rồi.

Sau này ta thấy rồi sẽ nhất định tìm về cho huynh, được không?" Nhìn ái nhân buồn bực không vui, Kiều Thụy nhẹ giọng an ủi.

“Ừm.” Liễu Thiên Kỳ gật gật đầu cười.

Tiểu Thụy của hắn luôn tri kỷ như vậy.

Phù văn cấp bốn trong khối đá trắng tổng cộng có hai mươi lá, năm lá Công Kích phù, năm lá Phòng Hộ phù, năm lá Trợ Tu phù, năm lá Tu Thân phù.

Bởi vì chỉ có một lọ dịch phù văn loại công kích, nên Liễu Thiên Kỳ chỉ có thể lựa chọn năm lá công kích phù.

Vì bảo đảm vạn vô nhất thất, Liễu Thiên Kỳ lấy dịch phù văn cấp ba loại công kích luyện tập trước, dùng dịch phù văn cấp ba này vẽ năm lá phù, thực nghiệm ba tháng, thẳng đến khi có thể hoàn toàn nắm giữ cách vẽ năm lá phù này, Liễu Thiên Kỳ mới dám dùng dịch phù văn cấp bốn vẽ.

Mới đầu là mỗi ngày vẽ một lá, hai lá, lại đến là mỗi ngày vẽ ba lá, đến bốn lá.

Đến cuối cùng, mỗi ngày vẽ năm lá.

Liễu Thiên Kỳ dùng một thời gian, cuối cùng đã đem một lok dịch phù văn cấp bốn biến thành một trăm lá Công Kích phù cấp bốn.

Đem linh phù chia làm hai phần, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy một người cầm lá linh phù, được đến lá linh phù cấp bốn này, Kiều Thụy mừng rỡ như điên.

“Thiên Kỳ, huynh thật lợi hại, huynh là tuyệt nhất!"

Nhìn đáy mắt ái nhân tràn ngập sùng bái và kính nể, ánh mắt Liễu Thiên Kỳ trầm xuống, ôm vòng lấy eo đối phương, đem người kéo vào trong lồng ngực.

“Thiên… Thiên Kỳ……” Nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình, Kiều Thụy dù có chậm chạp cũng lập tức phản ứng lại.

Liễu Thiên Kỳ gần sát lại ái nhân, nhẹ nhàng hôn hôn lên môi ái nhân.

“Tiểu Thụy, chúng ta nửa năm rồi không có song hưu!”

Nửa năm này, chốc chốc lại điều chế dịch phù văn, chốc chốc lại vẽ linh phù, Liễu Thiên Kỳ vẫn luôn bận tối mày tối mặt, đã vắng vẻ vợ bé nhỏ của hắn thật lâu!

“Dạ...” Kiều Thụy khẽ lên tiếng, mặt càng đỏ hơn.

Y rũ mắt xuống, có chút ngượng ngùng không dám nhìn ái nhân của mình.

Liễu Thiên Kỳ khom người, ôm người thẳng lên vào trong giường lớn.

Truyện được chỉ được đăng tại nơi là và wattpad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Hai tháng rưỡi sau……

Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rời khỏi nơi cư trú, tiếp tục đi về phía trước, bám riết không tha mà tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.

Ngày này, hai người đi vào một mảnh rừng trúc xanh um tươi tốt, mới vừa đi vào không bao lâu thì thấy một hồi đẫm máu.

Ba tu sĩ Lam Thủy Quốc và năm tu sĩ Thiên U Quốc đang ngươi truy ta đuổi, đánh đến kích liệt dị thường.

Ba tu sĩ Lam Thủy Quốc đều là nữ tu, đều là Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực đều không thấp.

Mà Thiên U Quốc bên này là ba nam hai nữ, ba nam tu một người là Trúc Cơ đỉnh, hai người là Trúc Cơ hậu kỳ, mà hai nữ tu là Trúc Cơ trung kỳ.

Năm đối ba, Thiên U Quốc người đông thế mạnh, mà ba nữ tu Lam Thủy Quốc vẫn luôn rơi xuống hoàn cảnh xấu.

“Giao Tử Lộ thảo ra đây thì ta tha cho các ngươi, nếu không thì chớ trách bọn ta không khách khí!” Tu sĩ Thiên U Quốc thực lực cao nhất Trúc Cơ đỉnh mở miệng nói.

“Tinh Trục Nguyệt, các ngươi lấy nhiều khinh ít, còn biết xấu hổ hay không?” Một nữ tu áo đỏ giận trừng mắt, tức giận mắng.

"Đúng vậy, Tử Hà thảo kia rõ ràng là chúng ta tìm được trước.

Các ngươi lấy nhiều khinh ít, ỷ mạnh hiếp yếu!” một nữ tu áo lục khác cũng nổi giận đến sắc mặt xanh mét.

Nghĩ thầm: Sao lại gặp phải loại cường đạo đáng giận này cơ chứ!

“Hừ, bảo vật ai gặp thì có phần thôi, nếu chúng ta cũng gặp bảo bối kia, tất nhiên là cũng là có duyên với bảo vật rồi!” Lời này, Tinh Trục Nguyệt nói theo lý thường.

“Ngươi vô sỉ!” Nữ tu áo đỏ giận mắng một tiếng, bảo kiếm trong tay càng là chiêu chiêu hướng về phía chỗ yếu hại của Tinh Trục Nguyệt.

“Ha ha ha, ba vị mỹ nhân đừng nói như vậy, chúng ta thật đúng là không có làm chuyện gì vô sỉ như chuyện này đâu.” Một bên trốn tránh bảo kiếm của đối phương, Tinh Huyễn Nguyệt một bên cãi lại, trên mặt toàn là nụ cười dâm đãng chế giễu.

“Ha ha ha……” Nghe được lời này, ba nam tu khác cười dâm tà, ánh mắt nhìn sang ba nữ tu kiều diễm nhiều thêm vài phần tham lam dục vọng.

"Bọn khốn kiếp các ngươi!" Ba nữ tu mắng to, đánh càng thêm ra sức.

Nhìn thấy tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, Kiều Thụy nghiêng đầu nhìn thoáng qua ái nhân, dò hỏi ý kiến của hắn.

“Không cần để ý tới!” Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy, định trực tiếp mang theo Kiều Thụy rời khỏi bên này.

“Hai vị đạo hữu, cứu mạng, cứu mạng!” Liếc thấy có người đi qua, nữ tu áo đỏ vội vàng cầu cứu.

Nghe được tiếng nữ tu kia cầu cứu, năm người Thiên U Quốc cũng chú ý tới hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đi ngang đây.

"Ta tưởng là ai, đây không phải hạng nhất cuộc thi phù văn, Liễu đạo hữu đây sao?” Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ, Tinh Trục Nguyệt cười cong cong khóe miệng.

"Hóa ra là hạng nhất cuộc thi võ, Tinh đạo hữu! Thất kính thất kính!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, cùng đối phương đánh một tiếng tiếp đón.

“Liễu đạo hữu lại đây là tính toán giúp đỡ ba nữ nhân này ư?” Tinh Trục Nguyệt híp mắt, cười ha hả dò hỏi.

“Ha ha ha, ta là người đã có bạn lữ, nữ nhân khác chết hay sống quan hệ gì với ta đâu?” Liễu Thiên Kỳ bĩu môi, vẻ mặt khinh thường mà nói.

Chuyện người khác hắn không muốn quản, cũng lười quản!

Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, nữ tử áo đỏ kia càng thêm tức giận đến sắc mặt xanh mét.

“Liễu Thiên Kỳ, ngươi thế mà dám thấy chết không cứu? Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là Mộng Thiền Nhi!” Đáng giận, Mộng gia bọn họ gặp nạn, đối phương cũng dám không hỗ trợ?

“Nha đầu thúi, đầu ngươi có hố à? Ngươi là cái gì của Thiên Kỳ? Thiên Kỳ nhà ta dựa vào cái gì mà phải cứu ngươi?” Lôi kéo nam nhân của mình, Kiều Thụy nói theo lý thường.

Tâm nói: Nha đầu có cần tự cho là đúng như vậy không? Thật sự cho rằng mình là tiên nhân hạ phàm, ai nhìn thấy cũng thần hồn điên đảo ư?

“Ngươi….

các ngươi!” Nghe được lời này, nữ tu áo đỏ càng bị chọc tức hồng hộc trừng mắt, một đôi mắt hai màu đen trắng tràn ngập oán độc và phẫn hận.

“Liễu đạo hữu, Kiều đạo hữu, ba nha đầu này tư sắc không tồi, không bằng ở lại, trợ chúng ta giúp một tay!” Tinh Trục Nguyệt nói, cười nhìn hai người.

“Ngươi……” Nghe được đối phương yêu cầu, Kiều Thụy lập tức giận đỏ một khuôn mặt.

Tâm nói: Tên khốn Tinh Trục Nguyệt này, thế mà bảo Thiên Kỳ ở lại giúp gã đánh ba nữ nhân kia.

“Không được, ta không có hứng thú!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Tinh Trục Nguyệt một cái, kéo tay Kiều Thụy, xoay người liền đi.

“Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy, các ngươi giúp chúng ta giết Tinh Trục Nguyệt, chúng ta đem Tử Lộ thảo cho các ngươi!” Một nữ tu áo lục mở miệng kêu lên.

Nghe được lời nàng nói, hai đồng bạn của nàng đều kinh hãi.

Ngay cả đám người Tinh Trục Nguyệt cũng cả kinh.

Dụ hoặc ích lợi lớn như vậy bày ra trước mắt, chỉ sợ Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy sẽ không bỏ qua a!

“Không có hứng thú!” Liễu Thiên Kỳ dùng cái ót đối với tám người kia, thật là cả đầu cũng lười quay lại.

Tử Hà thảo tuy rằng là trong số linh thảo cấp ba tương đối hi hữu, trân quý, thập phần khó tìm, nhưng đối với Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đã cấp bậc Kim Đan mà nói, một cây linh thảo cấp ba còn nhập không được vào mắt bọn họ.

Càng huống chi, có Phùng Thanh qua cầu rút ván trước đó, trở mặt không biết người, Liễu Thiên Kỳ căn bản là sẽ không tin tưởng loại hứa hẹn này.

Tử Hà thảo tuy khiến Kiều Thụy có một chút động tâm, nhưng có vết xe đổ, nghĩ đến Phùng Thanh trở mặt không nhận người, chút tâm tư của Kiều Thụy về điểm này cũng mất hút.

Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy tay nắm tay, không hề dừng lại mà trực tiếp liền rời đi.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Mộng Thiền Nhi và hai nữ tu khác quả thực không thể tin được hai mắt của mình.

Đáng giận, hai tên khốn đáng giận, cũng đã nói đem Tử Hà thảo cho bọn hắn, thế mà bọn hắn còn không thỏa mãn, thế mà còn không muốn ra tay hỗ trợ!

Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy, hai thứ chết tiệt không biết điều này!!!

Vài ngày sau.

Tìm một chỗ yên lặng, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy còn như bình thường, bố trí một vòng phòng hộ, ngồi nhóm lửa nướng thịt.

Liễu Thiên Kỳ bên này chuẩn bị hết thảy ổn thoả, vòng phòng hộ của Kiều Thụy cũng bố trí xong, y liền cười hì hì chạy đến bên người ái nhân, chờ ăn thịt nướng.

Mỗi ngày trôi qua thích ý mà lại thư thái.

“Thiên Kỳ, thứ tốt trong bí cảnh thật là càng ngày càng ít.

Chúng ta này cũng đi vài ngày rồi mà cũng không gặp được bảo bối tốt gì!” Nói đến cái này, Kiều Thụy có chút mất mát.

Nhìn ái nhân ủ rũ cụp đuôi, vẻ mặt uể oải, Liễu Thiên Kỳ cười xoa xoa tóc ái nhân.

“Lại ba tháng nữa chính là kỳ hạn ba mươi năm rồi.

Chỉ sợ một ít cơ duyên tốt sớm đã bị người nhanh chân đến trước!”

“Đúng vậy!” Nói đến đây, Kiều Thụy có chút tiếc hận.

“Được rồi, đừng nản chí.

Chúng ta có thể săn yêu thú lấp đầy bụng, đã không dễ dàng!” Dưới tình huống không còn linh bảo, yêu thú trong bí cảnh sao không phải là bảo bối kia chứ?

“Hì hì, cũng phải!” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

“Nhanh ăn đi, lạnh là không thể ăn đó!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đem xiên thịt đã nướng xong đưa tới tay ái nhân.

“Ưm, Thiên Kỳ nướng thịt thơm quá nga!” Kiều Thụy nhận lấy xiên thịt, mồm to ăn lên.

“Hai vị đạo hữu, cuộc sống này quá thích ý nhỉ!” Bỗng nhiên, một giọng nói đột ngột đánh vỡ không khí ấm áp của hai người.

Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía người tới.

Người tới tổng cộng có năm người, hai nam ba nữ.

Ba nữ nhân kia Liễu Thiên Kỳ cũng không xa lạ, đúng là ba nữ tu mấy ngày trước bị đám người Tinh Trục Nguyệt vây công kia, mà hai nam nhân này, trong đó có một vị mặc áo lam, Liễu Thiên Kỳ đã từng gặp qua ở Tứ Quốc Đại Tái.

Đúng là người đã giành hạng nhất ngự thú thuật, Ngự Thú Sư cấp ba - Mộng Hiên.

“Hóa ra là Mộng đạo hữu, không biết Mộng đạo hữu đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?” Liễu Thiên Kỳ ôm ôm cổ tay, khách khí hỏi.

Danh tiếng đệ nhất Ngự Thú Sư của Tứ Quốc Đại Tái, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên muốn khách khí.

Không đợi Mộng Hiên mở miệng, Mộng Thiền Nhi đã giành trước một bước đã mở miệng.

“Liễu Thiên Kỳ, tên khốn nhà ngươi, thế nhưng dám thấy chết không cứu.

Làm hại chúng ta bị đám khốn Tinh Trục Nguyệt đánh đến trọng thương, Tử Hà thảo cũng bị bọn họ đoạt đi.

Lúc này đây, ca ta chính là tới báo thù cho ta!”

“Ha ha ha, Mộng đạo hữu nói chuyện thật buồn cười.

Đả thương ngươi là Tinh Trục Nguyệt, cướp đoạt linh thảo của ngươi cũng là Tinh Trục Nguyệt, ngươi đây hùng hổ mà chạy tới tìm chúng ta báo thù, ở đâu ra?" Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.

“Ngươi……” Nghe được lời này, Mộng Thiền Nhi bị chèn đến nói không ra lời.

“Liễu đạo hữu, ngày đó chúng ta đã hứa hẹn với ngươi, chỉ cần ngươi cứu chúng ta, chúng ta sẽ đem Tử Hà thảo đưa cho ngươi.

Chỉ là ngươi và Kiều đạo hữu khoanh tay đứng nhìn, làm hại chúng ta bị đám người Tinh Trục Nguyệt đánh thân bị trọng thương, chẳng những bị đoạt linh thảo, còn suýt nữa bị bọn họ khinh bạc, huỷ hoại trong sạch, mà nay, ngươi sao có thể tự quyết định, nói chính mình vô tội?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, nữ tử áo lục hung tợn mà nói.

Nếu không phải Mộng sư huynh và Thẩm sư huynh kịp thời đuổi tới, vậy trong sạch của ba người các nàng chẳng phải là sẽ bị hủy trong tay đám khốn kiếp kia ư? Hiện tại ngẫm lại, nàng đều cảm thấy nghĩ mà sợ.

“Hừ, nha đầu thúi, ngươi bệnh không nhẹ đúng không? Các ngươi là người Lam Thủy Quốc, chúng ta là người Kim Vũ Quốc, mọi người lại không thân, chúng ta dựa vào cái gì cứu các ngươi kia chứ? Nói nữa, các ngươi có thể bị người khác cường bạo hay không thì có quan hệ gì với bọn ta đâu?" Nhìn mấy nha đầu thúi từng cái từng cái không biết xấu hổ, Kiều Thụy giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bực bội trợn tròn mắt.

Nhìn thấy ái nhân tức giận, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười, sủng ái mà kéo lấy tay nhỏ đối phương, đem thịt xiên nướng chín nhét vào bàn tay y.

“Ăn đi, không cần để ý tới bọn họ!”

“Dạ.” Kiều Thụy lên tiếng, tiếp nhận thịt xuyến, cúi đầu từng ngụm từng ngụm mà ăn lên.

Nhìn hai người căn bản không để mình vào mắt, Mộng Hiên bất giác nheo đôi mắt lại, đáy mắt bốc lên sát ý.

“Liễu Thiên Kỳ, các ngươi thế mà dám làm lơ ta?”

“Mộng Hiên, chúng ta cũng không có tranh cãi, nước sông không phạm nước sông.

Nếu ngươi thông minh thì mang theo bọn họ lập tức rời khỏi nơi này, ta có thể tha cho các ngươi không chết.

Nếu không, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!” Liễu Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn đối phương, trên mặt không có bất luận biểu cảm gì, đáy mắt lại tràn đầy sát ý tận xương.

“Ngươi……” Cảm giác được đáy mắt đối phương mang sát ý lãnh khốc, Mộng Hiên hơi hơi nhíu mày.

Cứ việc thực lực của đối phương chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ là không biết vì sao, hắn cảm giác sát khí trên người đối phương rất lạnh cũng rất mạnh, khí thế trên người đối phương nghiễm nhiên còn cường hãn hơn rất nhiều so với hắn là Trúc Cơ đỉnh.

"Tha cho chúng ta không chết? Ha ha ha ha, ta nói nè, Liễu Thiên Kỳ ngươi ở Kim Vũ Quốc có thói quen nói mạnh miệng à?" Nhìn kia Liễu Thiên Kỳ, Thẩm Nham khinh thường mà cười to ra tiếng.

“Đúng vậy nha, bất quá là hai tên Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, cũng dám buông lời hung ác với ca ca ta và Thẩm sư huynh.

Ngươi có biết hay không, ca ca ta và Thẩm sư huynh đều là Ngự Thú Sư ghê gớm nhất, giết loại phù tu tay trói gà không chặt như ngươi căn bản là không cần tốn nhiều sức.” Nhìn hai vai hề nhảy nhót ngồi ở chỗ kia, Mộng Thiền Nhi khinh bỉ mà nói.

Nghe vậy, nữ tu áo lục cũng lạnh lùng gợi lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười khinh thường.

“Liễu Thiên Kỳ, ngươi sẽ không cho rằng chỉ mấy thanh xương cốt bên cạnh kia là có thể ngăn được hai vị sư huynh chứ? Hay là ngươi cảm thấy, chúng ta đều bị ngươi dọa sợ hả?”

“Ha ha ha ha, tên khốn nạn thấy chết không cứu nhà ngươi, hôm nay ta khiến ngươi chết không có chỗ chôn!” Nói đến đây, một nữ tu khác váy áo màu hồng phấn sớm đã kiềm chế không được lửa giận trong lòng, rút bội kiếm của mình ra.

“Nha đầu thúi, ngươi tìm chết!” Nhìn ba nha đầu thúi không biết sống chết kia, Kiều Thụy nắm chặt nắm tay định chuẩn bị động thủ.

Liễu Thiên Kỳ giữ chặt nắm tay nhỏ của Kiều Thụy, lại đưa xiên thịt vào trong tay y.

“Tiểu trận mà thôi, hà tất làm phiền phu nhân động thủ, vi phu ứng phó đã đủ rồi.

Đệ mau ăn thịt nướng đi, thịt lạnh là không thể ăn nữa đó.” Liễu Thiên Kỳ ôn nhu nói, nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng ái nhân.

“Thiên Kỳ, hai tên gia hỏa kia là Ngự Thú Sư!” Nói đến đây, Kiều Thụy có chút không yên tâm.

“Ta biết!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, thân ảnh nhoáng lên, đi tới ngoài vòng phòng hộ.

“Ngươi……” Nhìn Liễu Thiên Kỳ chớp mắt công phu đã đến gần, năm người hơi kinh hãi.

"Năm người các ngươi cùng lên đi!” Liễu Thiên Kỳ liếc mắt nhìn năm người như hổ rình mồi, không biểu cảm gì mà nói.

“Hừ, khẩu khí lớn ghê!” Mộng Thiền Nhi bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, cảm thấy đối phương đang phùng má giả làm người mập.

Đối mặt thái độ Liễu Thiên Kỳ kiêu căng không ai bì nổi này, những người khác cũng đều biểu hiện ra khinh bỉ và trào phúng thật sâu.

Chỉ có Mộng Hiên, từ đầu đến cuối vẫn luôn như vậy lạnh lùng mà nhìn đối phương, cũng không nhiều lời hơn nửa câu.

Mắt thấy ba nữ tu đều lấy ra bảo kiếm triều xúm lại đây, Thẩm Nham và Mộng Hiên cũng đều lấy ra pháp khí, làm tốt chuẩn bị nghênh chiến.

Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo đến xương, ngay sau đó, đầu ngón tay vừa chuyển, bắn ra năm viên bọt nước lớn cỡ quả nho.

Đừng nhìn năm viên bọt nước này trong suốt lấp lánh nho nhỏ, nhưng đây là công kích của tu sĩ Kim Đan, uy lực một chút cũng không hề nhỏ.

Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ chủ động xuất kích, năm người theo bản năng cầm bội kiếm và pháp khí trong tay ngăn cản.

Cổ tay đong đưa nhẹ kiếm, ba nữ tu trực tiếp chém ra một kiếm, ý đồ chém vỡ bọt nước kia.

Mà Thẩm Nham và Mộng Hiên cũng đều lấy pháp khí trong tay ra, muốn đánh nát thủy cầu kia.

"ẦM…."

Năm viên bọt nước nhỏ va chạm vào pháp khí và kiếm khí của năm người, nhấc lên một dòng khí mạnh mẽ, theo đó, năm người không một ai may mắn thoát khỏi, đều bị trực tiếp xốc bay ra ngoài.

"A…."

Năm người kinh hô ra tiếng, bay ngược ra ngoài hơn hai mươi mét mới nặng nề té xuống mặt đất, ba nữ tu trực tiếp đi đời nhà ma.

Mà Mộng Hiên và Thẩm Nham cũng đều miệng phun máu tươi, quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

“Đạn Nhi, Thiền Nhi……” Ôm thi thể muội muội, Mộng Hiên ai oán không thôi, rống lớn vài tiếng lại cũng lại không gọi trở về được tiểu nha đầu điêu ngoa tùy hứng kia nữa.

Liếc thấy Mộng Hiên và Thẩm Nham phun ra hai ngụm máu, thế mà còn có thể cường chống đứng lên, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng nhướng mày.

Một kích ban nãy nhìn như hạ bút thành văn, kỳ thật Liễu Thiên Kỳ lại dùng toàn lực.

Kim Đan giết Trúc Cơ, nếu dùng tới toàn lực thì một chiêu đã đủ rồi.

Chỉ là vì sao hai tên này còn có thể tồn tại kia chứ? Xem ra, thiếu gia đại gia tộc, trên người hẳn là có cái gì đó bí mật bảo hộ.

“Đáng giận!” Cúi đầu nhìn thoáng qua vòng tay vỡ vụn trên cổ tay, Thẩm Nham mắng thầm một tiếng.

Vòng tay kia là đồ bảo mệnh tổ phụ cho hắn, ở bí cảnh hắn vẫn luôn không nỡ dùng, chỉ là không nghĩ tới, lúc này lại không thể không dùng.

Mộng Hiên đè nhuyễn giáp mình mặc bên trong, sắc mặt cũng phi thường khó coi.

Nhuyễn giáp là phụ thân cố ý chuẩn bị cho gã.

Ở bí cảnh năm, gã cũng chưa từng tổn hại qua, nhưng hôm nay, nhuyễn giáp lại bị đánh nát!

(áo giáp loại mềm, chứ không phải nhuyễn vị giáp trong truyện Kim Dung đâu nha)

“Nhìn không ra, mạng các ngươi còn rất lớn!” Liễu Thiên Kỳ trào phúng mà gợi lên khóe miệng, đáy mắt tràn đầy sát ý ngoan tuyệt.

Khí chất túc sát quanh thân tăng mạnh, thực lực vốn là Trúc Cơ hậu kỳ lại một đường leo lên, trực tiếp lên tới Kim Đan, một đạo kim quang hộ thể trực tiếp xoay chung quanh người Liễu Thiên Ky.

“Ngươi… ngươi là… ngươi là Kim Đan……” Thẩm Nham không thể tin tưởng mà mở to hai mắt, quả thực không dám tin tưởng tất cả gì gì đôi mắt mình nhìn đến.

“Thì ra là thế!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ biểu lộ ra tu vi Kim Đan, Mộng Hiên ngược lại trở nên bình tĩnh dị thường, khó trách trước đó gã đã cảm giác không thích hợp, hóa ra đối phương ẩn tàng thực lực.

Kỳ thật, có một cái chớp mắt gã đã do dự.

Gã muốn rời đi.

Chỉ là gã biết, muội muội Thiền Nhi từ nhỏ bị gia gia sủng hư, lần này nếu không báo thù cho Thiền Nhi mà nói, Thiền Nhi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, bởi vậy nên gã hãy còn dự.

Đáng chết, hắn nên mang theo Thiền Nhi rời đi.

Nếu đi rồi, Thiền Nhi cũng sẽ không phải chết! Hiện tại ngẫm lại, Mộng Hiên có chút hối tiếc không kịp!

“Nếu đã không muốn đi, vậy cũng đừng đi nữa!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ tung ra hai cái thủy cầu lớn, đập về hướng hai người.

“A!” Đối mặt công kích của Liễu Thiên Kỳ, Thẩm Nham hít hà một hơi, vội vàng thả ra năm con yêu thú trong túi dưỡng thú, để bọn nó đi ngăn cản một kích này.

Mộng Hiên lấy ra một chuỗi Phật châu, cũng trực tiếp ném qua chặn lại một kích này.

“Gừ Grào……” Một con Thanh Nhãn Lang chặn lại công kích cho Thẩm Nham, Thẩm Nham mới có thể thở dốc một hơi.

Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, muốn đi giúp đỡ Mộng Hiên cùng tấn công Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy cũng đã đứng trước mặt hắn.

“Muốn đánh thì đánh với ta, hai đánh một thì có bản lĩnh gì?" Kiều Thụy lau dầu mỡ nơi khóe miệng một phen, chống nạnh nhìn về phía Thẩm Nham.

“Hừ, chỉ ngươi cũng muốn đánh với ta?” Từ trên xuống dưới mà đánh giá Kiều Thụy một phen, Thẩm Nham vẻ mặt không tốt lắm.

“Vốn dĩ không muốn đánh với ngươi đâu.

Nhưng thấy ngươi đem theo nhiều đồ ăn ngon như vậy, ta sợ ta không đánh với ngươi, lát nữa Thiên Kỳ đều đánh thú sủng của ngươi thành như vậy thì quá đáng tiếc!” Nhìn thoáng qua Thanh Nhãn Lang trên mặt đất bị đánh nát thành mảnh nhỏ, cả thi thể cũng khâu không hoàn chỉnh, Kiều Thụy có chút đau lòng.

Nghĩ thầm: Thiên Kỳ quá dở luôn, yêu thú trong rừng này ít như vậy, thật vất vả có người đưa tới cửa, cũng không biết hạ tay nhẹ chút nữa.

“Ngươi, ngươi tìm chết!” Bị Kiều Thụy nói chuyện chọc đến tức giận không nhẹ, khuôn mặt Thẩm Nham đen thui, lập tức sai khiến bốn con yêu thú khác công kích về hướng Kiều Thụy.

Bốn con khác có một con Tật Phong Lang cấp ba, một Vô Vĩ Hùng cấp ba, một Li Ngưu cấp ba, còn có một con nhím cấp ba.

Lấy một địch bốn, Kiều Thụy không hề áp lực mà nghênh chiến, trực tiếp tung ra một đôi thiết quyền, đập mạnh về phía bốn con yêu thú hung mãnh..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio