Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

chương 118

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai tháng sau...

Trước đó đi qua rừng cây, cả một cây linh thảo hay một con yêu thú cũng không có, làm Kiều Thụy buồn bực dị thường, bất quá, đi tới một mảnh rừng bạch dương xanh um tươi tốt này, linh thảo và yêu thú lại một lần xuất hiện.

Tuy vẫn ít đến đáng thương, nhưng có chút ít còn hơn không!

Nhìn hai con Song Đầu Báo cấp ba hậu kỳ một thư một hùng đang ngăn đường đi lại, Kiều Thụy nóng lòng muốn thử mà liếm liếm môi, một đôi mắt to sáng long lanh, thật giống như trước mắt không phải yêu thú mà là mỹ thực vậy.

“Kiều sư đệ, Liễu sư đệ, ta và Hạ sư huynh đối phó con công.

Các ngươi đối phó con mẫu, như thế nào?” Hàn Thụy Hi hỏi.

(công=hùng=con đực; mẫu=thư= con cái)

“Được!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu đáp ứng.

Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ đáp ứng, Hạ Lương và Hàn Thụy Hi bèn nhào về phía con báo công.

“Thiên Kỳ, một mình ta là được rồi!” Nhìn thấy ái nhân cất bước định đi lên, Kiều Thụy ngăn cản hắn lại.

"Được." Nhìn vẻ mặt ái nhân đầy chiến ý, Liễu Thiên Kỳ không đi về phía trước nữa, đem yêu thú nhường cho ái nhân.

Một con yêu thú cấp ba hậu kỳ mà thôi, ái nhân vẫn có thể ứng phó được.

“Ưm!” Được đến ái nhân đáp ứng, Kiều Thụy vui mừng không thôi, cất bước liền đi sang chỗ con mồi.

Tuy Kiều Thụy chỉ có một mình nhưng tốc độ công kích của y một chút cũng không chậm hơn hai người Hạ Lương và Hàn Thụy Hi liên thủ.

Kiều Thụy huy một đôi thiết quyền, mỗi một lần nắm tay rơi xuống đều có thể tinh chuẩn không lầm mà đánh vào người yêu thú.

“Grào grào……”

Con Song Đầu Báo mẫu bị Kiều Thụy đánh đến thẳng kêu gầm gừ, tức giận mà hộc ra hai mồm lửa to, đáng tiếc, cũng không có đốt tới một mảnh góc áo Kiều Thụy.

Nó điên cuồng mà múa may cặp móng vuốt về phía Kiều Thụy, nhưng cũng không thể cào y bị thương được.

"Grào grào…." Song Đầu Báo há to miệng, hướng tới Kiều Thụy cắn thật mạnh.

Một tay Kiều Thụy chế trụ hàm dưới nó, một tay nắm mũi nó, hai tay y siết mạnh, "bốp" một tiếng, trực tiếp đánh hạ một đầu của Song Đầu Báo.

"Grào grào…." Một cái miệng bị đập mạnh, cái đầu còn lại lập tức không thuận theo không buông tha mà nhào tới.

Nghênh diện nó là một quyền, một quyền này của Kiều Thụy trực tiếp đánh vào một con mắt của Song Đầu Báo.

“Grào grào……”

Thừa dịp Song Đầu Báo kêu rên hết sức, Kiều Thụy liên hợp đánh ra năm quyền, trực tiếp đánh mù một đôi mắt của Song Đầu Báo, đem hàm răng trong miệng Song Đầu Báo cũng đánh rụng hơn phân nửa.

Không dùng linh thuật, cũng chẳng động linh phù, Kiều Thụy cứ một quyền một cước mà trực tiếp giải quyết con Song Đầu Báo này.

"Ầm…."

Một kích phi đá ra, Kiều Thụy đá bay thi thể Song Đầu Báo, trực tiếp dừng ở bên chân Liễu Thiên Kỳ.

“Không bị thương chứ?” Nhìn ái nhân cười ha hả trở về, Liễu Thiên Kỳ duỗi tay sửa sửa tóc mái trên trán y, từ trên xuống dưới mà đánh giá một phen, xác định chỉ là quần áo trên người y dính máu thú, còn bị cắt mở vài đường lớn chứ không hề bị thương, hắn mới an tâm.

“Ha ha ha, Kiều sư đệ quyền pháp thật là tiến bộ thần tốc nha!” Hạ Lương thu chiến lợi phẩm, cười đi sang bên này.

“Đúng vậy, Kiều sư đệ thật là dũng mãnh phi thường, thế mà một người một mình đấu một con Song Đầu Báo Trúc Cơ hậu kỳ!” Hàn Thụy Hi gật đầu, cũng đi theo tới.

“Ha ha ha, đều là ít nhiều nhờ hai vị sư huynh một đường đề điểm!” Cứ việc, một đường này Kiều Thụy không thiếu bị thương, nhưng ở trên người Hạ Lương và Hàn Thụy Hi, Kiều Thụy lại học được không ít kỹ xảo quyền thuật, có thể nói là được lợi rất nhiều!

"Cướp đây, mau giao thi thể Song Đầu Báo ra đây nhanh lên!"

Bỗng dưng một tiếng hét lớn vang lên sau lưng hai người.

“Hừ, muốn cướp ta, có ngon thì ngươi ra đây, xem ta có đánh ngươi thảm hơn con Song Đầu Báo này không!" Kiều Thụy xoay người, chống hông mà nhìn về phía sau đại thụ, không chút sợ hãi nào mà nói.

“Không biết là vị đạo hữu nào, sao không ra tới hiện thân gặp mặt?” Híp mắt nhìn đại thụ, Hạ Lương và Hàn Thụy Hi cũng đều đề phòng lên.

“Ha ha ha, nếu Mộng sư tỷ và Chung sư tỷ muốn, kẻ hèn một con Song Đầu Báo đưa cho hai vị sư tỷ thì có sao đâu?” Nhìn người giấu mình sau đại thụ, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nói.

“Liễu Thiên Kỳ, tiểu tử này sao lại đáng ghét như vậy chứ?" Bị vạch trần, Mộng Phỉ vẻ mặt buồn bực mà đi ra từ sau đại thụ.

Liễu Thiên Kỳ đáng giận ghê, vốn đang định hù dọa tiểu tử Kiều Thụy kia mà!

Truyện được chỉ được đăng tại nơi là và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Nhìn thấy Mộng Phỉ, Chung Linh, Khương Đào, Liễu Ti và một bé trai cỡ tám, chín tuổi đi ra từ sau đại thụ, Hạ Lương và Hàn Thụy Hi đều thả lỏng một hơi.

“Ta nói nè Mộng sư muội, loại đùa giỡn này không được đâu nha!" Nhìn Mộng Phỉ, Hạ Lương bất đắc dĩ mà nói.

Nếu không phải Liễu sư đệ mở miệng bóc trần thân phận phải, chỉ sợ hắn cũng muốn dẫn đầu ra tay rồi.

“Đúng vậy, đều là sư huynh muội nhà mình, làm gì giỡn như vậy, ta còn tưởng là người nước khác đấy!" Nói đến cái này, Hàn Thụy Hi cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Ha ha ha, Hạ sư huynh, Hàn sư huynh, Liễu sư đệ, Kiều sư đệ.

Bốn vị lâu quá không gặp rồi!” Nhìn bốn người, Mộng Phỉ cười chào hỏi.

“Mộng sư tỷ, ngươi cũng thật không phúc hậu đó, ta phế đi nửa ngày công sức mới đánh chết con Song Đầu Báo này, ngươi ngược lại còn muốn đánh cướp ta nữa?” Nhìn Mộng Phỉ, vẻ mặt Kiều Thụy bất mãn mà oán giận ra tiếng.

“Song Đầu Báo này màu lông tốt như vậy, không lấy tới luyện khí thì đáng tiếc lắm.

Nếu không phải ngươi ra tay trước thì ta đã sớm ra tay rồi, nào đến phiên ngươi chứ?” Nhìn chằm chằm Kiều Thụy, Mộng Phỉ không chút khách khí mà đỉnh trở về.

“Có thể lấy để luyện chế pháp khí sao?” Nghe vậy, Kiều Thụy chớp chớp mắt.

“Tiểu Thụy, đem lột da Song Đầu Báo xuống, đưa cho Mộng sư tỷ đi!”

"Được ạ." Nghe được ái nhân cũng nói như vậy, Kiều Thụy lấy chủy thủ ra, động tác nhanh nhẹn mà bắt đầu lột da róc xương.

“Mộng sư tỷ, Chung sư tỷ, Tứ tỷ, Giang sư huynh, bốn vị lâu quá không gặp!” Nhìn bốn người, Liễu Thiên Kỳ cười chào hỏi.

“Thất đệ!” Liễu Ti nhẹ gọi một tiếng, mang đứa bé đến trước mặt Liễu Thiên Kỳ.

“Tứ tỷ, đây là……” Nhìn nhìn bé trai Liễu Ti mang theo, Liễu Thiên Kỳ hồ nghi mà nhìn về phía Liễu Ti.

“Đây là nhi tử của ta —— Hiên Viên Niệm Hoằng.

Niệm Hoằng, đây là cữu cữu của con!”

“Niệm Hoằng bái kiến cữu cữu!” Bé trai cúi đầu, vội vàng thi lễ.

“Miễn lễ, miễn lễ!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ vội vàng nâng bé dậy, từ nhẫn không gian lấy ra ba lá Kim Hỏa phù đưa cho đứa bé.

“Lần đầu gặp mặt, cữu cữu cũng không có gì tốt cho con.

Đây là lễ gặp mặt cho con.

Hy vọng Niệm Hoằng thu lấy."

“Cảm ơn cữu cữu!” Bé trai lễ phép nói lời cảm tạ, nhận lấy lễ vật của Liễu Thiên Kỳ.

“Liễu sư đệ, từ biệt nhiều năm, ngươi và Kiều sư đệ luôn luôn tốt chứ?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Chung Linh nhẹ thanh hỏi.

“Vâng, đa tạ Chung sư tỷ lo lắng.

Ta và Tiểu Thụy đều rất tốt!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, nói hết thảy đều tốt.

“Có thể tại bí cảnh nguy cơ tứ phía gặp được Hạ sư huynh, Hàn sư huynh, Liễu sư đệ và Kiều sư đệ đúng thật là một chuyện quá tốt rồi!" Nói rồi, Khương Đào nhìn về phía mọi người.

“Đúng vậy, mọi người có thể tụ bên nhau cũng là duyên phận!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cũng rất tán đồng.

“Mộng sư tỷ, cho ngươi nè!” Kiều Thụy đưa da thú qua, có chút luyến tiếc mà cho Mộng Phỉ.

“Đừng keo kiệt như vậy được không, chờ ta luyện chế pháp khí xong rồi chia cho ngươi một kiện!” Mộng Phỉ tiếp nhận da thú, cười ha hả mà nói.

“Ưm!” Kiều Thụy gật đầu, đem thịt thú và xương thú đều thu nhẫn không gian của mình.

“Tiểu Thụy, đem yêu hạch đưa cho Chung sư tỷ đi! Chung sư tỷ dùng được!” Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nói.

Nghe vậy, Kiều Thụy nhướng mắt, y biết nhay sẽ là như thế này mà, nên y đâu có trực tiếp thu luôn yêu hạch vào đâu.

“Không không không, này sao được chứ?” Chung Linh lắc đầu, vội vàng cự tuyệt.

Mặc dù là bạn tốt, nhưng ai tìm được cơ duyên thì thuộc về người đó, đây chính là luật bất thành văn, Chung Linh tự nhiên là ngượng ngùng cầm yêu hạch của người ta.

“Nhận đi Chung sư tỷ, yêu hạch ở trong tay ngươi có thể biến thành trận pháp bàn, ở trong tay chúng ta cũng bất quá là có thể lấy ra đổi chút linh thạch thôi!” Yêu hạch có thể luyện đan, có thể khắc chế trận pháp bàn, lại không thể lấy tới phối chế phù văn dịch, nên đối với Liễu Thiên Kỳ là vật vô dụng.

“Như thế, ta đây đành nhận lấy! Đa tạ hai vị sư đệ.”

“Chung sư tỷ không cần khách khí!”

Sau khi chín người tương ngộ bèn chọn đồng hành cùng với nhau, đã biến thành chín người cùng đi.

Ban đêm, mọi người dựng lều trại lên nghỉ ngơi, hai mẫu tử Liễu Ti đi tới bái phỏng hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.

“Tiểu Thụy, ngươi mang theo Niệm Hoằng ra ngoài lều chơi một lát đi, ta tâm sự với Tứ tỷ!" Liễu Thiên Kỳ biết Liễu Ti lại đây, tất nhiên là có chuyện muốn nói với hắn, nên hắn bảo Kiều Thụy mang đứa trẻ ra ngoài chơi một hồi.

“Dạ.

Đi thôi Niệm Hoằng!” Kiều Thụy kéo tay đứa bé, mang bé đi ra ngoài.

Trước khi đi, Hiên Viên Niệm Hoằng liếc nhìn Liễu Ti một cái, nhìn thấy mẫu thân gật đầu thì vô cùng ngoan ngoãn cùng Kiều Thụy rời đi.

Đi ra ngoài lửa trại của lều, Kiều Thụy lôi kéo Hiên Viên Niệm Hoằng cùng nhau ngồi xuống.

“Niệm Hoằng, con bao lớn rồi?” Kiều Thụy nhìn chằm chằm bé trai trắng nõn có đôi mắt to đen lúng liếng, y cười hỏi.

“Tám tuổi ạ!”

“Vậy, phụ thân con đâu? Phụ thân con đi đâu rồi, sao không đi cùng con và mẫu thân con vậy?" Y nhớ rõ, tên Hiên Viên Hoằng kia tựa hồ rất thích Liễu Ti mà, nếu cả nhi tử cũng có, không lý do gì không lưu lại bên người hai mẹ con?

"Phụ thân con đã ngã xuống." Cậu bé nhìn Kiều Thụy, không biểu cảm gì mà đáp.

Nghe thấy câu trả lời này, Kiều Thụy vội vàng xin lỗi.

“A? Thật xin lỗi, thật xin lỗi.

Ta không nên hỏi!

“Không quan hệ đâu cữu mẫu.

Kỳ thật con cũng chưa gặp qua phụ thân con nữa.

Mẫu thân nói, lúc con mới hai tháng trong bụng mẹ, phụ thân con đã bị ác nhân giết chết.

Nên com cũng không biết phụ thân con trông như thế nào, phụ thân con cũng không biết con trông như thế nào ạ." Đứa bé nghiêm túc mà nhìn Kiều Thụy, có nề nếp mà nói.

"Vậy con biết phụ thân con là bị ác nhân nào giết chết không?"

“Là Lam Vũ Minh và Lâm Nhan Nhan.

Mẫu thân nói, bảo con nhất định phải nhớ kỹ hai cái tên này, lớn lên phải làm tốt chuyện báo thù.

Giết chết bọn họ!”

"Hửm? Hóa ra là tên xấu xa đó!" Nghe được cái tên Lam Vũ Minh này, Kiều Thụy phản cảm mà bĩu môi

“Cữu mẫu, người là song nhi xinh đẹp nhất mà con từng gặp đó.

Nếu sau này cữu cữu không thích người nữa, hoặc là hắn đối xử với người không tốt, người cứ tới tìm Niệm Hoằng nha.

Chờ đến Niệm Hoằng trưởng thành, Niệm Hoằng nhất định cưới người!” Đứa bé giữ chặt tay Kiều Thụy, nháy một đôi mắt to đen lúng liếng, nghiêm túc cứng nhắc nói.

Biểu cảm kiên định trên mặt kia không hề giống nói đùa chút nào.

Nghe vậy, Kiều Thụy ngẩn người, ngay sau đó mỉm cười.

“Tiểu quỷ, con nói cái gì đó?” Kiều Thụy vỗ bẹp tay tiểu gia hỏa kéo mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sao y lại có một loại cảm giác bị trẻ em đùa giỡn thế này?

Tiểu gia hỏa này thật đúng là nhỏ mà lanh ghê, cũng không biết giống Hiên Viên Hoằng đã lớn mà tâm tính thiếu niên, hay là giống Liễu Ti tâm nhãn nhiều nhất kia nữa.

Tách ra nhiều năm, thật vất vả gặp được thân nhân của mình, Liễu Ti cũng không chút nào giấu giếm, trúc ống đảo đậu hủ, đem cảnh ngộ mấy năm nay của mình đều nói cho Liễu Thiên Kỳ.

Bao gồm chín năm trước, chuyện nàng và Hiên Viên Hoằng cùng nhau giết Liễu San, Lam Vũ Minh và Lâm Nhan Nhan.

Bao gồm sau đó thì Lam Vũ Minh và Lâm Nhan Nhan bị Tiếu Tử Nguyệt cứu đi, sau khi Lam Vũ Minh thương thế lành, lại bọn họ trả thù trong bí cảnh.

Liễu Ti còn cố ý nói Hiên Viên Hoằng là vì cứu nàng mới có thể bị Lam Vũ Minh một kiếm giết chết.

Mà nàng cũng là sau khi Hiên Viên Hoằng đã chết mới biết được, mình hoài thai, mang hài tử của đối phương.

Nghe được Liễu Ti kể lại, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy thật ngoài ý muốn, nhưng cũng nằm trong tình lý.

Vận khí nữ chính đã bị mình phá không sai biệt lắm, cả nhà cũng đều bị Nhị bá mẫu giết chết, nên khi Liễu San chết, Liễu Thiên Kỳ cũng có điều đoán trước được.

Còn Hiên Viên Hoằng, trong nguyên tác là hắn không có chết.

Chỉ là lúc này, Liễu Ti vốn dĩ sẽ chết lại không chết, còn sinh cho hắn một nhi tử.

Việc này thật ra lại trở thành một đại biến số.

“Tứ tỷ cũng đừng nóng vội, bí cảnh lại chờ một tháng là đến kỳ hạn ba mươi năm rồi.

Chờ nhóm chúng ta rời khỏi bí cảnh, Tứ tỷ ngươi sẽ có thể mượn dùng sức mạnh hoàng thất, báo thù cho tỷ phu, giết chết Lam Vũ Minh và Lâm Nhan Nhan kia!” Nhìn Liễu Ti, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng an ủi.

“Ừm, ta biết, không được bao lâu thì chúng ta có thể rời khỏi bí cảnh.

Đến lúc đó, ta sẽ có thể tái ngộ đến đôi cẩu nam nữ Lam Vũ Minh và Lâm Nhan Nhan này rồi, ta sẽ có thể báo thù cho Hiên Viên!” Nhớ đến nam nhân của mình, Liễu Ti đỏ hốc mắt.

Năm đó, nàng vì tiến vào bí cảnh mà lừa gạt cảm tình của Hiên Viên.

Nhưng vào bí cảnh rồi, hai người sớm chiều ở chung hai mươi năm, dẫu nàng có là tảng đá cũng đã sớm bị Hiên Viên ấp nhiệt.

Chỉ là, chỉ là… vào lúc nàng còn chưa kịp nói một lời yêu đối phương, vào lúc nàng còn chưa danh chính ngôn thuận mà gả cho người nam nhân kia, Lam Vũ Minh và Lâm Nhan Nhan đáng giết ngàn đao kia lại tìm được bọn họ, mà Hiên Viên vì cứu nàng, thế mà, thế mà cứ như vậy chết dưới kiếm của Lam Vũ Minh.

Vĩnh viễn, vĩnh viễn đã rời khỏi nàng.

Thời điểm Hiên Viên Hoằng chết, Liễu Ti khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Thẳng đến lúc này, người nam nhân không còn nàng, không còn sủng nàng nữa, không còn ở bên người nàng lải nhải, nàng mới biết được, nam nhân kia trong lòng nàng rốt cuộc quan trọng biết nhường nào.

Chỉ là hết thảy, hết thảy đều đã không còn kịp nữa rồi.

Sau khi mất đi Hiên Viên, Liễu Ti tựa như một kẻ điên, trong bí cảnh tìm đôi cẩu nam nữ kia báo thù, nhưng nàng đã tìm ba tháng cũng không tìm được.

Sau đó, nhìn cái bụng từng ngày từng ngày lớn lên, nàng mới phát hiện, hóa ra trong bụng nàng đã có cốt nhục của Hiên Viên.

Nghĩ đến Hiên Viên yêu mình sâu sắc đến như vậy, Liễu Ti không chút do dự sinh hạ đứa nhỏ này.

Vì hài tử, nàng trốn đông trốn tây, trong bí cảnh nhiều lần trắc trở, không chốn dung thân mới nuôi lớn được nhi tử.

“Niệm Hoằng biết những chuyện này không?” Nhìn Liễu Ti vẻ mặt chắc chắn, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.

“Biết, mỗi ngày ta đều sẽ nói với nó một lần phụ thân nó đã chết như thế nào, là bị ai giết.

Tên của Lam Vũ Minh và Lâm Nhan Nhan nó cũng nhớ rõ rành mạch.

Dẫu ta có chết, nó cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, phải báo thù cho cha!”

Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ hơi hơi gật đầu.

Khó trách, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu gia hỏa tám tuổi kia đã cảm thấy đứa bé đó có chút ông cụ non, trên mặt không hề có một chút ngây thơ chất phác nên có của trẻ con, hóa ra là bị Liễu Ti dùng thù hận tưới đến lớn sao?

“Thất đệ, nhìn thấy ngươi và Tiểu Thụy thì ta an tâm rồi.

Sau khi chúng ta bị truyền tống ra ngoài, có lẽ ta còn có một lần cơ hội giết chết Lam Vũ Minh và tiện nhân Lâm Nhan Nhan kia.

Nếu ta chết, ngươi phải đem Niệm Hoằng mang về Thánh Đô, giao cho Lan phi nương nương, nhớ kỹ là Lan phi nương nương, thân tổ mẫu của Niệm Hoằng.” Liễu Ti trịnh trọng mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, nghiêm túc mà giao đãi.

“Tứ tỷ!” Thấy Liễu Ti sớm như vậy đã bắt đầu công đạo hậu sự, Liễu Thiên Kỳ nhẹ gọi một tiếng.

“Thất đệ, trong cái bí cảnh này, ngươi là thân nhân duy nhất của ta.

Niệm Hoằng ta chỉ có thể nhờ ngươi!"

“Tứ tỷ yên tâm, ta và Tiểu Thụy đều sẽ chiếu cố Niệm Hoằng.”

“Được! Được!” Liễu Ti liên tục gật đầu, tán thưởng.

“Nếu Tứ tỷ khăng khăng muốn báo thù, chỗ ta còn có năm lá linh phù cấp bốn và mười lá Kim Hỏa phù, có thể trợ Tứ tỷ giúp một tay!” Nhìn thấy Liễu Ti đã làm tốt chuẩn bị hẳn phải chết, Liễu Thiên Kỳ lập tức hào phóng mà lấy ra mười lăm lá linh phù, đưa cho đối phương.

Thấy Liễu Thiên Kỳ đưa linh phù qua, trước mắt Liễu Ti sáng ngời, trên mặt nổi lên vui mừng.

“Thất đệ, cảm ơn ngươi!”

“Đều là người một nhà, Tứ tỷ hà tất nói loại lời khách sáo này.”

“Thất đệ, kỳ thật ta biết, ta biết, ngươi vẫn luôn giúp đỡ ta, giúp đỡ nhị phòng.

Nếu như ta có kiếp sau, ta nhất định làm một tỷ tỷ tốt, sẽ yêu thương ngươi.

Ta sẽ không bao giờ giúp đỡ Thiên Lộ, giúp đỡ Tiểu Vũ mà thương tổn ngươi.

Thất đệ!” Nói đến đây, Liễu Ti khóc không thành tiếng.

Kết quả là, thân nhân một đám rời nàng mà đi, ngay cả nam nhân yêu nàng sâu đậm cũng rời khỏi nàng.

Chỉ là… chỉ là người luôn đứng phía sau trợ giúp nàng lại là người từ nhỏ nàng vẫn không thích - Thất đệ.

“Tứ tỷ đừng như thế, chuyện quá khứ ta đã sớm đã quên!” Nói đến cùng, người Liễu Ti thương tổn là nguyên chủ mà không phải mình bây giờ nên Liễu Thiên Kỳ cũng không cần thiết đi so đo.

Sau nửa canh giờ……

Nhìn vẻ mặt ái nhân buồn bực mà trở lại lều trại, Liễu Thiên Kỳ chớp chớp mắt, cười ha hả mà đi tới bên người ái nhân, kéo tay đối phương.

“Làm sao vậy, Tiểu Thụy?”

“Hầy, làm sao á hả? Bị cháu ngoại trai của huynh ăn đậu hủ đó!” Nói đến cái này, Kiều Thụy nhịn không được trợn trắng mắt.

“Ha ha ha ha, cái gì?” Nhìn bộ dáng ái nhân bực mình, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười.

“Hừ, tiểu tử Hiên Viên Niệm Hoằng kia lôi kéo tay của ta, nói muốn cưới ta ấy!”

“Hở?” Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ lại cười không nổi.

Bởi vì tiểu tử Hiên Viên Niệm Hoằng kia không phải tiểu hài tử bình thường, đó chính là tiểu đại nhân!

Nhìn Liễu Thiên Kỳ đen mặt, Kiều Thụy ngược lại cười.

“Tình địch này đúng là rất khó giải quyết nha, ta xem huynh làm sao đối phó?”

“Có lẽ, ta có thể lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ cần đệ ở trong lòng ngực ta, không ai có thể cướp đệ đi! Một thằng nhóc bé xíu càng không thể!" Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói phá lệ tự tin.

Kiều Thụy cúi đầu, nhìn bàn tay to giam cầm trên eo mình, y cười.

“Tự đại!”

“Là tự tin, ta tin tưởng, ta là lựa chọn tốt nhất của Tiểu Thụy, ta cũng tin tưởng không có nam nhân nào có thể yêu Tiểu Thụy hơn ta được.

Chỉ có ta mới càng khiến Tiểu Thụy hạnh phúc!”

Nghe vậy, Kiều Thụy nhịn không được lại trợn trắng mắt.

“Huynh thật đúng là tự đại mà còn tự luyến ấy!”

“Phải không?” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn cánh môi ái nhân.

“Được rồi, đừng quậy nữa.

Nói ta nghe với rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Thằng nhóc thúi kia nói phụ thân nó bị Lam Vũ Minh giết chết, là thật vậy chăng?” Nghi hoặc mà nhìn ái nhân, Kiều Thụy dò hỏi ra tiếng.

"À, là thế này…." Liễu Thiên Kỳ mở miệng, đem chuyện Liễu Ti kể lại rõ ràng với ái nhân một lần.

“Nói như vậy, là Liễu Ti trước tiên giết Liễu San, đả thương Lam Vũ Minh và Lâm Nhan Nhan, sau lại Tiếu Tử Nguyệt chạy đến cứu chúng.

Sau đó, Lam Vũ Minh và Lâm Nhan Nhan tới trả thù giết Liễu Ti, kết quả, Hiên Viên Hoằng lại vì cứu Liễu Ti mà bị Lam Vũ Minh chém dưới kiếm, phải không?” Kiều Thụy gãi đầu hỏi.

“Đúng vậy, chính là như vậy!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, phi thường đích xác định.

“Hầy, thù hận của bọn họ càng kết càng sâu!” Hiên Viên Hoằng vừa chết, Liễu Ti càng hận Lam Vũ Minh.

Mà Liễu San vừa chết, Lam Vũ Minh tự nhiên cũng hận thấu xương Liễu Ti!

“Đó là chuyện bọn họ, không liên quan gì đến chúng ta."

“Vậy huynh không tính toán hỗ trợ ư?” Hồ nghi mà ngắm ái nhân, Kiều Thụy có chút không quá tin tưởng.

“Nói sau đi!” Nếu Liễu Ti có thể trọng thương Lam Vũ Minh mà nói, Liễu Thiên Kỳ cũng không ngại làm một mẻ khỏe suốt đời, trực tiếp diệt trừ đối phương.

Chẳng qua, dựa vào vận may nghịch thiên của nam chính kia, muốn cho gã cứ dễ như trở bàn tay mà chết ở Vân Châu thì chỉ sợ là không khả năng cho lắm.

Hai mươi ngày sau……

Kiều Thụy ngồi bên cạnh ái nhân, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm thịt trong nồi đang được Liễu Thiên Kỳ hầm, khi khổng khi không mà hút hai ngụm nước miếng, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng.

Nhìn bộ dáng tiểu ái nhân thèm ăn, ánh mắt Liễu Thiên Kỳ nhu hòa dị thường, nhịn không được duỗi bàn tay sang, xoa xoa đầu Kiều Thụy.

“Thiên Kỳ, khi nào ăn được vậy?” Kiều Thụy nhăn cái mũi lại, vẻ mặt sốt ruột hỏi.

“Nhanh thôi.” Nhìn vẻ mặt ái nhân nôn nóng, Liễu Thiên Kỳ không việc gì mà cong khóe miệng, đáy mắt viết đầy sủng nịch.

“Kiều Thụy thật đúng là mạng tốt mà, tìm được một nam nhân biết nấu cơm.

Không giống chúng ta, còn phải tự mình động thủ nấu ăn nữa chớ!” Nhìn Kiều Thụy một bên như con cún ở bên người Liễu Thiên Kỳ chờ ăn thịt, vẻ mặt Mộng Phỉ hâm mộ.

Nghe được lời này, sắc mặt Kiều Thụy đỏ lên, không tự giác mà rũ đôi mắt xuống.

“Ha ha ha, Mộng sư tỷ cũng có thể tìm một phu quân biết nấu cơm mà!” Liễu Thiên Kỳ cười nói, dùng cái muỗng nhẹ nhàng quấy thịt trong nồi canh.

“Hừ, ngươi cho rằng giống ngươi như vậy, nam nhân vừa biết vẽ bùa vừa biết nấu cơm, còn biết đau lòng bà xã là yêu thú sao? Đầy khắp núi đồi đều có à?" Mộng Phỉ trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ, buồn bực mà trở lật thịt nướng trong tay.

Tìm một người, thật ra nàng cũng có suy nghĩ, nhưng nào có dễ dàng như vậy?

“Ha ha ha ha……” Nghe được Mộng Phỉ nói, mọi người đều cười.

“Mộng sư tỷ, Thiên Kỳ là của ta, của một mình ta thôi!” Kiều Thụy ôm cánh tay Liễu Thiên Kỳ, lập tức tuyên cáo quyền sở hữu với Mộng Phỉ.

“Biết, không ai giành của ngươi đâu!” Mộng Phỉ tức giận mà trừng mắt nhìn Kiều Thụy một cái, bất đắc dĩ mà nói.

“Ha ha ha, Kiều sư đệ, tật xấu thích ăn dấm này vẫn là không sửa nha!” Nhìn Kiều Thụy, Chung Linh cười nói.

“Ha ha, tật xấu này sợ là sửa không được đâu!” Đối với bình dấm chua nhà mình, Liễu Thiên Kỳ đúng là thích đến không chịu được, làm sao bắt y sửa kia chứ?

“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm……”

Mọi người đang tán gẫu, đột nhiên nơi xa truyền đến từng tiếng sấm kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.

Liễu Thiên Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn từng đạo lôi kiếp đáp xuống nơi xa trong bí cảnh kia, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

Trong nguyên tác có nói qua, cũng chỉ có ba người nam chính, nữ chính, nữ hai thăng cấp Kim Đan trong bí cảnh.

Lúc này, nữ chính đã chết, lôi kiếp thăng cấp này là của ai? Chẳng lẽ là nam chính?

Dưới tiền đề không có được hai đại cơ duyên Kim Vẫn thạch và Kim Hà Thịnh Tuyền, nam chính thế mà cũng có thể kết đan ư? Nếu thật là nói như vậy, như vậy….

Khí vận nam chính không khỏi cũng thật là quá dữ dội, thật quá tốt! Nghĩ đến lôi kiếp vô cùng có khả năng là lôi kiếp thăng cấp Kim Đan của Lam Vũ Minh, trái tim Liễu Thiên Kỳ lại trầm xuống dần, trong lòng rầu rĩ không thôi.

Vốn hắn còn muốn giúp đỡ Liễu Ti cùng nhau giết chết Lam Vũ Minh kia.

Nhưng nếu Lam Vũ Minh đã thăng cấp Kim Đan, chỉ sợ muốn giết hắn cũng không dễ dàng như vậy..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio