Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

chương 126

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Nhan Y Lam đến tiền điện, Chân thị đang ngồi ở nội đường cùng Khương Ngưng Túy nói chuyện phím.

Nhìn thấy Nhan Y Lam, Chân thị dẫn đầu đứng lên, vội vàng thi lễ:

"Thần phụ bái kiến Trưởng công chúa."

"Phu nhân không cần đa lễ."

Nhan Y Lam nâng Chân thị dậy, nghiêng đầu liếc nhìn Khương Ngưng Túy bên cạnh, lại tựa như đã lâu chưa từng thấy dáng vẻ cung kính này của nàng, cho nên Nhan Y Lam rất hứng thú đánh giá, cũng không vội mở miệng để nàng bình thân.

Khương Ngưng Túy dù sao cũng đến từ thế giới hiện đại, cho nên đối với những lễ nghi sinh hoạt phiền phức này vẫn không quá thích ứng tôn sùng, nhưng rất nhiều thời điểm nàng không thể không làm. Quan hệ giữa nàng và Nhan Y Lam dù sao với ngoại nhân vẫn là khác biệt, cho nên phải ngầm ẩn dưới những cung quy phức tạp này, Khương Ngưng Túy không quá quen, Nhan Y Lam tự nhiên cũng sẽ không để tâm đến cấp bậc lễ nghĩa.

Mà lúc này không giống với khi chỉ hai người đơn độc trong cung, có Chân thị cùng nhiều gia đinh hạ nhân trong Tướng Quân phủ nhìn đến, Khương Ngưng Túy tự nhiên là phải làm đủ quy tắc, nếu không, cho dù Chân thị không khiển trách nàng vô lễ với Nhan Y Lam, những hạ nhân ở đây e là cũng sẽ nghị luận ầm ĩ.

Chỉ là Khương Ngưng Túy không nghĩ đến, chuyện này lại đưa đến một tràng trêu cợt vô cớ của Nhan Y Lam.

Rõ ràng không nhìn được sắc mặt đang ngày càng âm trầm của người kia, nhưng Nhan Y Lam tựa hồ cũng có thể đoán được bảy tám phần, nàng cong khóe môi, cười tinh quái.

"Ngươi cũng đứng lên đi, Thái tử phi."

Nghe được ý cười khó che giấu trong ngữ khí của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy thẳng người, đáp trả Nhan Y Lam bằng một nụ cười đạm nhạt.

"Tạ ơn Trưởng công chúa."

Chân thị không rõ quan hệ của cả hai, cho nên tự nhiên nghe không ra hai người đang giáp thương đái bổng, ngươi tới ta đi. Bà chỉ một mạch mời Nhan Y Lam đến chủ tọa, miệng không ngừng hỏi han:

"Sáng nay Ngưng nhi nói Trưởng công chúa phượng thể không khỏe, thần phụ nghe xong quả thật lo lắng, phong hàn có lớn có nhỏ, không bằng để thần phụ phái người mời thái y a! Như vậy cũng có thể an tâm."

Nhan Y Lam hơi nhướng mài, phượng mâu tự tiếu phi tiếu đảo qua Khương Ngưng Túy, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Chân thị.

"Bản cung không ngại, phu nhân không cần phải lo lắng." Nói đến đây, Nhan Y Lam hơi nghiêng đầu, cười diễm mị.

"Có điều đêm qua có một con mèo rừng nhỏ ở trong phòng bản cung ngao ngao kêu cả đêm, nhiễu bản cung trắng đêm ngủ không an ổn."

Mới vừa nãy còn mặt không đỏ tim không đập cười nói bản thân càng thích thư phục dưới thân Khương Ngưng Túy, kết quả xoay người, lại đang ghi hận Khương Ngưng Túy giày vò nàng cả đêm, ỷ vào người ngoài không biết nguyên do, ngoài miệng chiếm hết tiện nghi của Khương Ngưng Túy.

Khương Ngưng Túy vốn cầm dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, yên lặng nghe Nhan Y Lam cùng Chân thị hàn huyên, bây giờ nghe được Nhan Y Lam lại đem mình thành mèo rừng nhỏ, bàn tay cầm chung trà của nàng chợt siết chặt, cách màn khói mờ nhìn Nhan Y Lam, ánh mắt chứa hàn ý bức người.

Lời của Nhan Y Lam rõ ràng là đang đùa bỡn Khương Ngưng Túy, nhưng Chân thị lại không hiểu thâm ý trong đó, lại chưa từng nghi ngờ lời của Nhan Y Lam, bà cả kinh nói:

"Lại có chuyện như thế? Làm phiền Trưởng công chúa nghỉ ngơi, thần phụ thật sự đáng chết?"

Rõ ràng đều nhìn thấy ánh mắt của Khương Ngưng Túy, thế nhưng Nhan Y Lam vẫn không sợ chết mà cười nói:

"Cũng không quan trọng. Tuy nói là một con mèo rừng nhỏ, nhưng tiếng kêu cũng có chút khiến người yêu thích."

Chân thị nói:

"Thần phụ sẽ bảo người đi bắt con mèo kia."

"Nói đến thực sự là tức đến đau đầu." Nhan Y Lam lười biếng nghiêng đầu.

"Đêm qua ở ngoài phòng ta kêu một đêm không chịu đi, sáng nay bản cung muốn đi ra xem một chút, nó lại đột nhiên trở mặt, chạy mất."

Nghe được Nhan Y Lam nói như thật, Chân thị tò mò nhìn Khương Ngưng Túy, nghi ngờ hỏi:

"Ngưng nhi, trong các viện của con khi nào lại có một con mèo nhỏ lẻn vào, sao con chưa bao giờ nói với ta?"

Khương Ngưng Túy vốn không thèm để tâm đến sự trêu đùa của Nhan Y Lam, nhưng lúc thấy Chân thị khó hiểu mà nhìn nàng, nàng cố nuốt xuống cổ khí giận trong ngực, nhàn nhạt trả lời:

"Đêm qua ta ngủ sớm, cũng không biết Trưởng công chúa đang nói gì."

Nhan Y Lam hơi cúi đầu, bả vai nhẹ run hai cái, dường như đang cực lực nén cười, sau cùng, nàng tặc lưỡi, nói:

"Vậy quả là đáng tiếc, thật muốn để Thái tử phi cũng nghe tiếng kêu của con mèo rừng nhỏ kia một chút."

Mắt thấy Nhan Y Lam càng nói càng rõ, cho dù người bên ngoài nghe không hiểu nhưng Khương Ngưng Túy vừa nghe, vẫn là nhịn không được mà lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhan Y Lam, cảnh cáo nàng đừng tiếp tục không giữ mồm miệng.

Bích Diên ở bên cạnh nhìn hai người qua lại, bất giác buồn cười cúi đầu, cũng thật chỉ có vị chủ tử khua môi múa mép của nàng có bản lĩnh này, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy trên mặt Khương Ngưng Túy có nhiều thần sắc phong phú như vậy.

"Trưởng công chúa không phải có lời muốn nói với mẫu thân sao?" Lên tiếng ngắt lời Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy đứng lên nói:

"Xuất cung một đêm, có phải nên đến lúc Trưởng công chúa hồi cung rồi không?"

Lệnh đuổi khách của Khương Ngưng Túy rất rõ ràng, Nhan Y Lam thấy nhưng không thể trách, cũng không phải lần đầu ăn bế môn canh của nàng ấy, nàng cười nói:

"Không vội, trước khi hồi cung, bản cung muốn mang ngươi đến một nơi."

Khương Ngưng Túy có chút kinh ngạc, không phải vì Nhan Y Lam muốn mang nàng xuất phủ, mà nghe ý tứ trong lời này, dường như cũng không định dẫn nàng hồi cung. Nàng thậm chí đã nghĩ ra lý do thoái thác để cáo biệt Chân thị, ai ngờ Nhan Y Lam dĩ nhiên dự định để nàng ở ngoài cung.

Trong lòng có chút chua, nhất thời Khương Ngưng Túy tâm tình phức tạp, cũng không mở miệng đáp lời nàng.

Yên lặng đem thái độ trầm mặc của Khương Ngưng Túy nhìn vào mắt, Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn Chân thị.

"Phu nhân không ngại chứ!?"

"Đương nhiên sẽ không." Chân thị vội nói:

"Trưởng công chúa xem trọng Ngưng nhi, đây là phúc khí của nàng."

Câu trả lời của Chân thị vốn nằm trong dự liệu, Nhan Y Lam nói:

"Cũng xin phu nhân thay bản cung chuẩn bị một bộ xiêm y đơn giản."

Tuy thành Lâm An trước nay không thiếu quan lại thương nhân, y phục phần lớn cũng đều xa hoa tinh xảo, thế nhưng màu sắc cùng tính chất y phục cung đình cuối cùng vẫn quá chiêu diêu. Huống hồ, Nhan Y Lam quý vì quân vương, màu sắc cung trang trên người làm sao bình thường nhân gia có thể mặc, từ đó, cho dù dân chúng không nhận ra thân phận của nàng, chỉ cần nhìn màu sắc hoa văn trên trang phục liền có thể đoán ra thân phận nàng tôn quý.

"Thần phụ sẽ sai người đi chuẩn bị." Chân thị đứng lên, lại lập tức cảm thấy không ổn thỏa mà hỏi ý:

"Có cần phái một số người âm thầm đi theo, bảo đảm an toàn cho Trưởng công chúa không?"

Nhan Y Lam bất động thanh sắc liếc nhìn Khương Ngưng Túy, phất tay:

"Không cần."

Yên lặng nhìn Chân thị bận trước bận sau thu xếp chuẩn bị, Khương Ngưng Túy chung quy không nói được lời nào mà ngồi chỗ cũ, lòng nàng kỳ thực có rất nhiều lời cũng muốn hỏi Nhan Y Lam, nhưng nàng lại rất rõ ràng, hiện tại cũng không phải là thời cơ thích hợp.

Nàng rất muốn hỏi Nhan Y Lam một câu, nếu ngay từ đầu không có ý định đến đón nàng hồi cung, tại sao lại muốn đi một chuyến này.

Đến khi Nhan Y Lam lại đổi xiêm y, không chờ Nhan Y Lam cùng Chân thị cáo biệt xong, thấy mã phu đem xe ngựa xuất hiện ngoài phủ, Khương Ngưng Túy đã đứng lên, đi thẳng ra ngoài.

"Này..."

Chân thị mắt thấy choáng váng, tuy nói từ sau khi Khương Ngưng Túy rơi xuống nước mất trí nhớ, đến khi tỉnh lại tính tình đại biến, so với trước đây không giống nhau lắm, thế nhưng chí ít những ngày ở quý phủ luôn theo quy tắc, chưa từng làm chuyện gì khác người, cũng chưa từng làm chuyện gì mất phân tấc. Hôm nay lại cũng không biết làm sao, trước mặt Nhan Y Lam trái lại không có quy củ. Nghĩ nghĩ, Chân thị có chút hoảng hốt, rất sợ Nhan Y Lam trách tội, liền vội vàng đứng lên dự định xin lỗi.

"Không sao cả." Khúc mắc trong lòng Khương Ngưng Túy, Chân thị không hiểu nhưng Nhan Y Lam lại rất rõ ràng, vì vậy nàng khoát tay chặn lại lời nói sắp thốt ra của Chân thị, theo Khương Ngưng Túy ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau rời đi, Chân thị giật mình, bất giác cảm thấy có chút nghi hoặc quái dị.

Khương gia năm đó hộ quốc có công, Nhan Y Lam đối xử với cả nhà bọn họ phá lệ thân hậu một chút, đây là không giả, thế nhưng dù có tín nhiệm thân cận, Nhan Y Lam chung quy vẫn là quân vương, rốt cuộc quân thần khác biệt, luôn vẫn sẽ có khoảng cách. Nhưng hôm nay Nhan Y Lam đối với Khương Ngưng Túy có rất nhiều mạo phạm, không chỉ không tức giận, trái lại đặc biệt dung túng nhẫn nhượng, trình độ sủng nịch ngay cả mẫu thân như bà còn không bằng.

Chân thị nhớ rõ, Nhan Y Lam trước đây cũng chưa từng thân cận Khương Ngưng Túy như vậy, Khương Ngưng Túy từ nhỏ tính tình ôn nhuyễn nhu nhược, không trầm trọng lãnh tĩnh như tỷ tỷ Khương Sơ Ảnh, đối đãi nàng, Nhan Y Lam nhiều lắm chỉ có thể tính là loại hành động bảo vệ, không thể chiếm được sự ưu ái thưởng thức của Nhan Y Lam như tỷ tỷ Sơ Ảnh. Không ngờ hiện tại, nàng chỉ mới tiến cung một năm, dĩ nhiên có thể khiến Nhan Y Lam trân tích quý trọng như vậy. điều này có chút ngoài tưởng tượng rồi.

Không nói một lời ngồi vào xe ngựa, Khương Ngưng Túy vừa ngồi vững, liền thấy Nhan Y Lam cũng khom người ngồi bên cạnh. Rõ ràng xe ngựa lớn như vậy, đừng nói là chứa hai người các nàng, cho dù là cộng thêm bốn năm người, chỉ sợ cũng sẽ thừa chỗ, nhưng Nhan Y Lam lại muốn chen đến bên cạnh nàng, vai kề vai, thân mật vô gian.

Bên trong xe bởi vì một động tác không biết là cố ý hay vô tình của Nhan Y Lam mà trở nên phiến tình, Khương Ngưng Túy không am hiểu ứng phó loại tràng diện trong trầm mặc lại lộ ra tư vị tình ý như vậy, chỉ có thể lạnh giọng hỏi:

"Trưởng công chúa đây là muốn mang ta đi đâu?"

"Khó có được thời gian nhàn hạ xuất cung, ta muốn mang ngươi đi dạo chung quanh một chút." Xe ngựa bắt đầu chậm rãi di chuyển, Nhan Y Lam nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mạn bất kinh tâm nói:

"Nghĩ đến tiết hoa đăng lần trước ta mang ngươi xuất cung, tuy đường phố phồn hoa, người đi kẻ đến, nhung cuối cùng lại không thể mang cho ngươi hồi ức tốt gì."

Lời của Nhan Y Lam không phân biệt được thật giả, thế nhưng Khương Ngưng Túy quá quen Nhan Y Lam trêu đùa, cho nên bản năng trả lời:

"Trưởng công chúa chưa từng nói lời thật."

"Ngưng Túy." Xe ngựa lay động khiến người ta buồn ngủ, Nhan Y Lam tựa vào chấn song cửa sổ nhắm mắt, thanh âm chầm chậm lại khe khẽ.

"Ta không có lừa ngươi."

Không ngờ Nhan Y Lam cư nhiên thành thực như vậy, Khương Ngưng Túy có chút ngạc nhiên mà quay đầu, thấy Nhan Y Lam nhắm mắt ngủ, có lẽ là mình tối hôm qua đem nàng giày vò quá. Nghĩ nghĩ, lòng Khương Ngưng Túy thoáng chốc một mảnh mềm mại, nàng cúi người về phía Nhan Y Lam, bàn tay vô cùng ôn nhu vén lên vài sợi tóc dài trượt xuống mặt nàng.

Đầu ngón tay lơ đãng chạm vào gò má người kia, Khương Ngưng Túy chợt muốn rút tay về, không ngờ Nhan Y Lam đã trước một bước cầm lấy bàn tay như chạm điện của Khương Ngưng Túy, dùng chút lực kéo vào lòng, nàng liền như con rối đứt dây, nháy mắt ngã vào lòng Nhan Y Lam.

Xe ngựa vốn xốc nảy, lần kéo tay này Nhan Y Lam lại dùng lực, Khương Ngưng Túy bất ngờ nhất thời không thể ngồi dậy, đang định đỡ lấy chấn song rời khỏi cái ôm kia, nhưng còn chưa đợi nàng có hành động, Nhan Y Lam đã dùng ngón trỏ nâng cằm nàng. Động tác rõ ràng lộ ra mùi vị khinh bạc trêu tức, nhưng lực độ nơi ngón tay lại không khỏi phiếm chút ôn nhu.

"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ làm cái gì." Nhan Y Lam kề sát vào Khương Ngưng Túy, chóp mũi theo xe ngựa lắc lư mà thỉnh thoảng chạm nhau, con ngươi như mực phản chiếu đều là hình dáng của Khương Ngưng Túy, đẹp đến câu tâm động phách.

"Chậc, xem ra vẫn là không nên ôm quá nhiều kỳ vọng với ngươi.

Dứt lời, Nhan Y Lam liền không cho Khương Ngưng Túy cơ hội giãy dụa chạy trốn, nụ hôn nhanh chóng như thủy triều ập đến, cuồn cuồn mãnh liệt, một chút cũng không cho nàng cơ hội làm chủ. Lý trí thoáng chốc sụp đổ, sa vào triền miên, Khương Ngưng Túy bất giác bắt được ống tay áo Nhan Y Lam, dường như cầm được mảnh gỗ cứu mạng duy nhất trong kinh đào hãi lãng, tùy nàng tiến thối trầm phù.

Không thể tự kiềm chế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio