Xe ngựa dừng dưới chân núi, Nhan Y Lam một người từng bước đi đến đỉnh núi.
Càng lên cao, gió thu càng thổi mạnh, y sam tố sắc của nàng cùng mái tóc đen nhánh tứ tán phất phới, thân ảnh cao gầy so với cảnh sắc núi xanh phía sau càng thêm mơ hồ mờ nhạt, khí thế quân vương lẫm liệt trên người nàng dần dần rút đi, chỉ còn lại một mạt bóng dáng yếu ớt.
Con đường trên núi cũng không tính là quá xa, nhưng Nhan Y Lam lại cảm thấy đã đi hết cả đời. Chuyện xưa từng màn hiện lên, mỗi một bước, ký ức lại hiện rõ một phần. Rất nhiều hình ảnh cố ý áp chế vào lòng, đột nhiên tại thời khắc này đều giương nanh múa vuốt nhảy ra khỏi đầu, như bàn tay hung ác vô tình, dần dần siết chặt tim nàng, cơn đau đã lâu kia lại chưa khắc nào dừng lại, cuồn cuộn trong ngực.
Đỉnh núi trống rỗng, từ lúc ban đầu cũng đã nhìn không rõ, sương mù quẩn quanh, thẳng đến sâu vào bên trong một chút, tầm mắt nàng mới thấy được một ngôi mộ, tấm bia trắng thuần khiến đôi mắt nàng sinh đau, nàng chậm rãi hướng đến nơi đó mà đi, mái tóc dài theo gió lay động, lại đem gương mặt che mất, tất cả biểu tình đều bị giấu đi, nhìn quá không chân thật.
Ráng mây chiều phía chân trời nối liền một mảnh, bạch y được sắc đỏ hồng chiếu lên, nhìn từ xa thê ai như máu.
Trên tấm bia cẩm thạch một chữ cũng không có, giống như ngôi mộ này căn bản không có chủ nhân, nhưng Nhan Y Lam biết chính là nàng, nàng lặng lẽ nằm ở đây, ngủ một giấc đã là bốn năm.
Dù là chết, Khương Sơ Ảnh cũng đạm định quyết tuyệt như tính tình của nàng, dối diện thiên quân vạn mã cũng chưa từng khiếp sợ thối lui, thậm chí chưa từng cho Nhan Y Lam chút thời gian nào để tiếp thụ, bắt đầu từ thời khắc nàng cố chấp tự ý quyết định vì Đại Nhan hi sinh bản thân, nàng tự ý làm chủ đóng cửa thành, đó đã không còn là đạo cửa thành mà nàng thề sống chết bảo vệ mà còn đóng cả cửa lòng của Nhan Y Lam.
Dừng chân trước nơi đó, Nhan Y Lam cúi đầu nhìn xuống ngôi mộ trắng tinh trước mặt, suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được biểu tình thích hợp. Cuối cùng, nàng chợt khẽ cười, tiếng cười thành sương, vang lên trong nháy mắt liền ẩn vào dãy núi chập trùng, không thể nắm bắt được.
"Ngươi có phải rất không muốn gặp lại ta hay không?" Chuyện cũ ồ ạt xông đến, Nhan Y Lam khóe miệng chậm rãi câu ra một tia cười.
"Đúng rồi, nếu ngươi vẫn còn, nhất định cũng không hi vọng ta đến."
Tâm tư của Khương Sơ Ảnh, Nhan Y Lam làm sao có thể không biết được? Chuyện cũ đã qua, nếu bản thân chung quy không cách nào ở cạnh nàng cả đời, so với nhớ mãi không quên, Khương Sơ Ảnh càng hi vọng Nhan Y Lam quên lãng mình ở nơi núi cao cô tịch thanh lãnh này, để nàng như sương mù trong núi, phiêu miêu tán đi, nếu đã định trước sinh tử chia cắt, không thể mang vui vẻ đến cho Nhan Y Lam nữa, cũng nhất định sẽ không tăng thêm thương đau cho nàng.
Mọi thứ trong lòng tựa hồ cũng bị gió núi thổi tán, Nhan Y Lam muốn đến gần ngôi mộ kia một chút, nhưng đến khi nhấc chân lại phát hiện đôi chân nặng trĩu, quả thật một bước cũng không đi được. Nàng ngưng mắt nhìn tòa mộ bia, thần sắc tối tăm, tiếu ý nơi khóe môi cũng mơ hồ, yêu dã phong hoa trong mắt cũng rút đi hết, chỉ lưu lại đầy tổn thương vỡ vụn.
"Sơ Ảnh, nếu con người sau khi chết thật có chút tri giác, ngươi xem Đại Nhan bây giờ, có phải sẽ cảm thấy vui mừng không?" Đây tất cả là năm đó ngươi mong muốn nhìn thấy sao? Còn ta, lại có phụ kỳ vọng năm xưa của ngươi không?
Đáng tiếc, những nghi vấn này của Nhan Y Lam lại không ai có thể trả lời, tựa như nàng cùng Khương Sơ Ảnh bây giờ, cách nhau chỉ gang tấc, nhưng vài bước ngắn ngủi này lại là cách biệt sinh tử, không cách nào vượt qua. Chỉ có gió núi gào thét thổi qua, từ bên tai xuyên thẳng đến trong tim, khiến lòng người trống trãi, sinh đau.
Chậm rãi ngồi xuống, Nhan Y Lam tự tay lau lên tòa bia không chữ kia, chất ngọc lạnh lẽo, giống như vị chủ nhân nằm phía dưới nó, bên ngoài băng lãnh như sương, nội tâm lại tỉ mỉ tích thấu như ngọc.
Vuốt nhẹ lên mộ bia trơn bóng, Nhan Y Lam đại khái có thể hiểu rõ dụng tâm lương khổ của người làm mẫu thân như Chân thị, tuy rằng đối với cái chết của Khương Sơ Ảnh chung quy không có cách nào tiêu tan, thế nhưng Chân thị cũng hiểu, công tội sự tích cả đời của Khương Sơ Ảnh, thân phận của nàng, công tích của nàng, đều chỉ có một mình Nhan Y Lam có tư cách nắm viết. Làm thần tử, nàng vì Đại Nhan xuất sinh nhập tử, thậm chí không tiếc giao đi sinh mệnh. Làm người yêu, các nàng tuổi trẻ gặp nhau, hai bên giao phó sơ tâm, sớm đã tự định chung thân.
Ký ức quay ngược về một buổi tối bốn năm trước, nghe tin Nhan vương băng hà, Khương Sơ Ảnh môt tháng sau vội vã trở lại kinh thành.
Trong Tê Loan điện, dưới ánh nến, rải ra ánh sáng tĩnh mật đầy đất.
Nhan Y Lam trầm mặc nhìn Khương Sơ Ảnh từng bước đi đến chỗ nàng, chấn động nơi đáy mắt dần hóa thành chất vấn lẫm liệt, nàng nhíu mày hỏi:
"Trước đây ngươi không chịu gả cho Ngô vương, phụ vương dưới cơn nóng giận đã khu trục ngươi khỏi thành, lệnh ngươi trọn đời không được vào kinh. Hoàng lệnh không thể trái, tại sao ngươi còn trở về?"
Khương Sơ Ảnh không trả lời, đối mặt với Trưởng công chúa đứng mũi chịu sào bị đẩy lên ngôi vị hoàng đế này, nàng một chút sợ hãi cung kính cũng không có, đi thẳng đến bên cạnh Nhan Y Lam, lúc này mới cất lời:
"Nhan vương băng hà, chuyện này cũng đã không còn ai truy cứu nữa, bây giờ chính trị Nhan Quốc đang là lúc dùng người, sao ta lại không thể trở về."
Nhan Y Lam không trả lời, nhìn Khương Sơ Ảnh trước mặt, thần tình trong mắt tựa như phẫn nộ, lại tựa như thở dài, mỗi từ mỗi chữ cắn răng nói:
"Ngươi biết tâm tư của ta."
"Ân, ta biết." Nhan Y Lam hi vọng nàng rời xa kinh thành, rời xa hoàng cung, rời xa chiến trường, rời xa triều đình rung chuyển bất an, thuấn tức vạn biến, bởi vì Nhan Y Lam không hi vọng có nàng có một tia nguy hiểm nào.
Khương Sơ Ảnh đón lấy ánh mắt băng lãnh của Nhan Y Lam mà bước đến một bước, khoản cách giữa hai người không bao nhiêu, nàng nghiêng đầu, nhẹ hôn lên khóe môi Nhan Y Lam.
"Nhưng ngươi cũng đã nói, Đại Nhan này, chỉ có ta có thể sánh vai cùng ngươi, hôm nay Đại Nhan đại hạ tương khuynh, ta sao có thể không trở lại cùng ngươi đồng thủ triều đình."
Không đợi Nhan Y Lam phản bác, Khương Sơ Ảnh lại tiến đến gần, chớp mũi khẽ chạm, nhẹ cười:
"Huống hồ, Phượng Nghi, ta không đợi được ngày ngươi xuất cung cưới ta, hiện giờ ta liền muốn gả cho ngươi."
Gương mặt luôn lãnh đạm của Khương Sơ Ảnh tràn ra ý cười nhàn nhạt, băng lãnh trong mắt tựa như băng tuyết tiêu tán, hóa thành một hồ xuân, sóng nước lay động. Nàng tự tay chậm rãi cởi đi khôi giáp trên thân, lộ ra một thân giá y đỏ thẫm, dưới màn đêm mờ tối, quang hoa như máu lay động , chim uyên ương được thêu trên tay áo theo động tác của nàng mà di chuyển, sinh động như sóng nước, giống y như thật.
Đó là giá y mà Nhan Y Lam tự mình sai người may, Nhan Y Lam đương nhiên không có khả năng không nhận ra. Nàng vẫn luôn rất muốn biết, tính tình lãnh đạm câu nệ như Khương Sơ Ảnh, vốn thích bạch y, nếu mặc một thân giá y đỏ thẫm này sẽ là nhan sắc bực nào. Bây giờ quả thật tận mắt nhìn thấy, nàng mới biết được, tiên diễm hồng y tôn lên vẻ mỹ mạo sắc bén của Khương Sơ Ảnh, lại đẹp đến kinh tâm tráng lệ như vậy.
Vươn tay ôm lấy Khương Sơ Ảnh, Nhan Y Lam một tay đặt sau đầu nàng, một tay gắt gao chế trụ vòng yeo tiêm tế mềm ẻo của nàng, khẽ cắn lấy bờ môi nàng, thấp giọng nghiêm khắc hỏi:
"Ngươi không nên trở về, ngươi tại sao vẫn muốn trở về?"
Vứt đi tất cả thận trọng cấm kỵ thường ngày, cũng không muốn quan tâm cái gì quân thần khác biệt chuyện quỷ quái gì, Khương Sơ Ảnh nhẫn nại e lệ ngẩng đầu tùy ý Nhan Y Lam hôn nàng, nàng vươn tay quấn chặt lấy cổ Nhan Y Lam, đem khoảng cách giữa cả hai gần đến thân mật vô gian.
"Bởi vì ta muốn thay ngươi bảo vệ đạo cửa thành cuối cùng của Đại Nhan, ta muốn ngươi ở triều đình sẽ không còn lo lắng về sau."
Nhưng Khương Sơ Ảnh chung quy không thể thực hiện được lời hứa của nàng, rõ ràng nói sẽ vĩnh viễn bồi bên người Nhan Y Lam, cùng nàng kề vai sát cánh, cùng thủ hộ giang sơn Đại Nhan. Nhưng ba tháng sau, đại quân Tùy Quốc tấn công đến ngoài thành, chiến sự vô cùng căng thẳng, Nhan Quốc không địch lại Tùy Quốc khí thế hung hãn, quân đội mà Khương Sơ Ảnh suất lĩnh ngoài cửa thành dần rơi xuống hạ phong.
Trong triều, các đại thần lao nhao khuyên Nhan Y Lam đóng cửa thành, chỉ có tận lực kéo dài thời gian Tùy Quốc vào kinh, bọn họ mới có thể chờ được đại quân Ương Quốc đến trợ giúp, đây là hi vọng cuối cùng của Nhan Quốc. Thành bại đều tại nơi này, bọn họ chỉ có thể buông tay đánh một trận, các đại thần lòng như lửa đốt, ồn ào quỳ lạy thỉnh cầu Nhan Y Lam lập tức hạ chỉ, nhưng Nhan Y Lam chỉ trầm mặc không nói mà ngồi trên chỗ cao nhất trong triều, ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Giữa lúc trầm mặc không quyết, đột nhiên nghe được thám tử ngoài cửa thành cấp báo, Khương Sơ Ảnh hạ lệnh đóng cửa thành, đem quân đội của mình kể cả quân Tùy Quốc đều nhốt bên ngoài, quân Tùy nhất thời nửa khắc sẽ không vào được, thế nhưng chiến cuộc bên ngoài, trong hoàng cung chỉ e khó có thể lập tức biết được.
Các văn võ bá quan nghe được tin này, không khỏi thở phào một hơi, âm thầm may mắn Nhan Quốc tạm thời trành được một kiếp. Chỉ có Nhan Y Lam một người thất thần ngồi trên long ỷ, hai tay không ngừng run rẩy, đau đớn lăng liệt từ trái tim dần dần lan đi tứ chi bách hài, nàng từ từ nhắm mắt, đôi mắt nóng rực, nhưng lại không rơi được một giọt lệ, thần tình trầm mặc, cũng không thể nhìn ra hoan hỉ bi ai.
'Phượng Nghi nếu như giữa ta và Đại Nhan, ngươi đã định phải cô phụ một bên. Vậy thì, quyết định này, để ta chọn thay ngươi.
Ta không muốn ngươi trở thành tội nhân của Đại Nhan, tội danh này quá trầm trọng, ngươi và ta đều không thể gánh vác nổi. Nếu nhất định phải có hi sinh, vậy thì chỉ cần làm tội nhân của một mình ta đi, bởi vì ngươi vĩnh viễn không thiếu ta, bởi vì tất cả những chuyện hôm nay ta làm cho ngươi, đều là ta tình nguyện.'
Sơ Ảnh, đây mới là lời ngươi sau cùng muốn nói, lại không nói được sao?
Từ trong ký ức hồi thần, đôi mắt nàng nhiễm chút tinh quang, dường như bị ánh tịch dương nơi chân trời ánh lên ánh sáng thê diễm. Nàng tịch mịch cười cười, lời nói cũng mang theo tổn thương vô tâm che giấu, trầm thống, bi uyển.
"Trưởng công chúa."
Bích Diên thấp giọng khẽ gọi, Nhan Y Lam xoay đầu, nhìn thấy Bích Diên đứng ở phía sau lưng, ấn theo sự phân phó của nàng mà tìm đến bút mực.
"Đặt xuống đi."
Bích Diên gật đầu, đem bút long cùng nghiên đài chỉnh tề bày ở bên tay Nhan Y Lam, nàng cúi đầu nhìn mực nước đồ kim trong nghiêng đài, dùng màu mực kim sắc viết tên mộ bia, ở Đại Nhan, đây là màu sắc chỉ có hoàng gia mới xứng sử dụng. Dường như hiểu được tâm tư chủ tử mình, Bích Diên lặng lẽ dời mắt, bất động thanh sắc lui sang một bên.
Cầm bút thấm chút mực, từng bút từng nét hạ mực thành chữ, đến tận khi chữ cuối cùng viết xong, nàng mới mệt mỏi ném bút, ngưng thần nặng nề mà nhìn mộ bia vài lần, cũng không nói thêm lời nào nữa mà đứng dậy rời đi.
Thân ảnh của Nhan Y Lam đã đi xuống chân núi, Bích Diên vẫn nhiều lần nhìn bút tích vẫn chưa khô trên tấm bia, lúc hoàn hồn, không ngờ bất tri bất giác hai mắt đã đỏ hồng. Nàng từ nhỏ đi theo bên cạnh Nhan Y Lam, tính ra đã hơn hai mươi năm, đối với cảm tình năm đó giữa Nhan Y Lam cùng Khương Sơ Ảnh, tự nhiên cũng là thích hợp nhất mang tư cách nhân chứng. Bây giờ, nàng nhìn vài chữ vẻn vẹn trên tấm bia, đoạn chuyện cũ chưa từng phát giác nhiều năm trước lại hiện lên trước mắt, trong lòng cũng chua xót khó tả.
Nhan môn Khương thị Sơ Ảnh chi mộ.
Bích Diên nghĩ, người sau khi chết thật có thể ở trên trời thủ vọng nhân gian, như vậy, có lẽ có thể nhìn rõ, sở nguyện cả đời của Sơ Ảnh tướng quân. Nỗi tiếc nuối sau cùng của nàng, rốt cuộc đã được như nguyện.
Nhan Y Lam một đường thẳng hướng chân núi, đáy lòng trống rỗng đến phát khẩn, lúc này trên núi đột nhiên thổi gió một trận, loại cảm thụ trống rỗng đó ngày càng mãnh liệt.
Còn chưa đi tới lưng chừng núi, nàng định mắt nhìn thấy bên cạnh xe ngựa của mình hiện giờ đang có một chiếc xe ngựa khác, trong lòng chợt ngẩn ra, lúc nhìn kỹ lại, quả nhiên bên cạnh xe ngựa cách đó không xa nhìn thấy một thân ảnh lam sắc nhàn nhạt.
Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy lúc này cũng quay đầu nhìn lại, thấy được thân ảnh của Nhan Y Lam, nàng nghiêng đầu, khe khẽ nở nụ cười.
Mạt ý cười này tuy đạm nhạt như đám mây nơi góc trời, không bắt được, nhưng cũng lại tựa như tịch dương, lại như gió mát, lướt qua trái tim Nhan Y Lam, thoáng chốc ủ ấm vết thương không thể nói thành lời nơi đáy lòng nàng.