Khương Ngưng Túy vốn cũng không định nói với Nhan Y Lam tất cả về nàng quá khứ rốt cuộc là người nào, kỳ thực nàng chung quy luôn do dự có nên thẳng thắn nói rõ hay không.
Cũng không phải là định già mồm hay cố lộng huyền hư, nàng chỉ cho rằng những bí mật này khó tránh quá hoang đường kinh kỳ, chính nàng còn cảm thấy như vậy thì càng không biết phải nói với Nhan Y Lam thế nào. Những lúc bối rối bất định, cũng thỉnh thoảng sẽ đơn giản nghĩ liền cứ như thế đi, nếu cuối cùng các nàng đã có thể được như nguyện, cần gì phải lại nhiều lần đề cập đến đoạn chuyện đã qua này.
Nhưng nàng không ngờ, mỗi khi nhìn Nhan Y Lam, ý niệm trong lòng nàng sẽ dao động, nàng không muốn Khương Sơ Ảnh trở thành vết sẹo vĩnh viễn không thể nói nơi đáy lòng Nhan Y Lam, cho nên nàng phải nói cho Nhan Y Lam chân tướng, nàng muốn cho nữ tử nàng yêu biết, Sơ Ảnh của nàng ấy cuối cùng không cô phụ lời hứa hẹn với nàng ấy kiếp này, bất luận dùng hết bao nhiêu biện pháp, phải nếm bao nhiêu trái đắng, nàng tất nhiên đúng hẹn mà đến, xuất hiện trong sinh mệnh của nàng ấy.
Khương Ngưng Túy chậm rãi đi đến bên người Nhan Y Lam, phát giác biểu tình chấn kinh của Nhan Y Lam lúc này, người lãnh mạc như nàng vậy mà lại nhịn không được mũi cay cay, cười nói:
"Thì ra Trưởng công chúa không sợ trời không sợ đất, cũng sẽ bị dọa đến nói không ra lời?"
Tâm tình của Khương Ngưng Túy vô cùng tốt, thậm chí còn học theo bộ dáng trêu đùa của Nhan Y Lam, chỉ là Nhan Y Lam một chút cũng không cười nổi, nàng nhíu mi nhìn Khương Ngưng Túy, biểu tình phức tạp khó hiểu, kỳ thực đáp án nàng mơ hồ đã có thể đoán được, nhưng thực sự quá mức hoang đường xằng bậy, nàng rất muốn tin tưởng những lời này của Khương Ngưng Túy, nhưng tiếp thu lại quá khó khăn. Nhất thời, lòng nàng như đổ ngũ vị bình, cũng không biết nên là tư vị gì.
Nhan Y Lam nhìn thẳng Khương Ngưng Túy, thanh âm khàn khàn đến nổi chính bản thân nàng đều không nhận ra:
"Ngưng Túy, chuyện này cũng không buồn cười."
Khương Ngưng Túy ngẩng đầu lên, răng môi khẽ run, dưới ánh nhìn chăm chú của Nhan Y Lam gằn từng chữ:
"Trưởng công chúa nên hiểu rõ ta, ta sẽ không đùa như vậy."
Tiếng nói vừa dứt, Nhan Y Lam lập tức nắm lấy cổ tay Khương Ngưng Túy, ánh sáng nơi đáy mắt cường liệt như lực đạo tay nàng.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Vài loại thân phận, biến hóa như thường, Ngưng Túy, bất luận ngươi nói ngươi là ai, ta đều chưa bao giờ hoài nghi, nhưng lúc này, ngươi bảo ta làm thế nào tin tưởng?
Dường như bị hồi ức tàn nhẫn lăng trì, Nhan Y Lam hai mắt đỏ như liệt hỏa thiêu đốt, thấp giọng nói:
"Nàng sớm đã chết."
"Thái tử phi đã từng chết ở trong lòng ngươi." Khương Ngưng Túy nói:
"Nhưng ta bây giờ sẽ thay nàng tiếp tục sống."
Nhan Y Lam chung quy không thể tin, điều này thật sự quá hoang đường, nhưng trong tiềm thức lại không tự chủ mà thuyết phục chính mình tin tưởng, lý trí cùng tình cảm thu kéo, Nhan Y Lam lắc đầu nói:
"Chuyện này không có khả năng."
"Ngươi có còn nhớ trận đánh với Tùy Quốc ngoài cửa thành bốn năm trước không? Trận chiến ấy, ta suất binh tử thủ cửa thành hai ngày hai đêm, thời khắc cuối cùng ngã xuống, ta bỗng nhiên nhớ lại lần đầu ta gặp ngươi trên hoàng yến, ngươi đã đọc qua bài thơ này." Khương Ngưng Túy đã có chút nghẹn ngào, nàng dùng ánh mắt mang theo ẩm ướt nhìn Nhan Y Lam, phát hiện trong mắt Nhan Y Lam cũng hiện lên thần tình nhớ lại, tương tự như chính bản thân mình.
Thất nguyệt thất nhật trường sinh điện, dạ bán vô nhân tư ngữ thời, tại thiên nguyện tác tỉ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi.
Khương Ngưng Túy luôn nhớ kỹ, cái đêm hai người mới nhận biết nhau, nàng từ xa nhìn Nhan Y Lam đứng trước hoa đăng, một cái nhăn mày một tiếng cười, lại như tia nắng rực rỡ thế nào. Dù cho trên chiến trường gặp phải thiên quân vạn mã, Khương Sơ Ảnh cũng chưa từng có nửa điểm bối rối lùi bước, nhưng trong thoáng chốc đó, nàng ngắm nhìn gương mặt của Nhan Y Lam, chỉ cảm thấy thiên địa sáng lạng, hoa đăng lay động đến sắp lóa mắt nàng.
Đáng tiếc, nàng cả đời này chỉ biết nhung mã chinh chiến, thiếu nữ tình đậu sơ khai còn không tự biết, lại bởi vì quan niệm quân thần khác biệt ràng buộc, đối mặt với sự truy cầu không chút cố kỵ thế tục của Nhan Y Lam, nàng chỉ có thể một lần lại một lần cự tuyệt trốn tránh. Đến khi nàng rốt cuộc phá tan tất cả trói buộc đạo đức, quyết tâm muốn gả cho Nhan Y Lam, các nàng lại gặp phải thời khắc sinh tử quan trọng của Nhan Quốc. Dưới quốc nạn, tất cả nữ nhi tình trường đều trở nên nhỏ bé đến không đáng kể, nữ tử nàng yêu là Nhan Quốc công chúa, cũng là Trưởng công chúa bị cưỡng áp đẩy lên vương vị lúc đất nước nguy nan, sứ mệnh buộc Nhan Y Lam gánh vác trách nhiệm thủ hộ Đại Nhan, mà vào lúc này, nếu nàng lại không khoác trọng giáp trở lại bên người Nhan Y Lam, phóng nhãn toàn triều đình, còn ai có thể đáng giá Nhan Y Lam tin cậy trọng dụng.
Nhưng khi đó nàng cũng không biết, nàng lựa chọn trở về bên cạnh Nhan Y Lam, nhưng lại không thể tránh khỏi kết cục thiên nhân vĩnh cách.
"Một khắc đó, ta đột nhiên hối hận." Khương Ngưng Túy hơi rũ mắt, nàng buồn cười, nói:
"Ta hối hận bản thân mình đối với đoạn tình cảm này thẳng thắn quá muộn, lại rời đi sớm như vậy, lưu ngươi một mình sống trên đời, không biết nên có bao nhiêu tịch mịch. Khi đó ta nghĩ, nếu có kiếp sau, nếu có thể gặp lại ngươi, như vậy thì tốt rồi. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ thích ngươi trước..."
Thanh âm nghẹn ngào hơi ngừng, Khương Ngưng Túy đột nhiên bị Nhan Y Lam kéo vào lòng, dường như cái ôm này, các nàng đã phải đợi cả đời, ôm cùng nhau tựa hồ không chỉ là thân thể mà tâm ý của cả hai thời khắc này cũng đều dung hợp, không chút khoảng cách.
Nhan Y Lam từng cho rằng, cái đêm biết được tin Khương Sơ Ảnh đã chết, nàng đã sớm dùng hết nước mắt cả đời, từ nay về sau vô tình vô ái, thế gian vạn vật, lại không có một thứ nào có thể khiến nàng hoan hỉ. Vì vậy lúc gặp phải Khương Ngưng Túy, nàng đã không tự chủ được trầm luân, rồi lại bằng mọi cách phủ định chống cự, nàng không tin ngoại trừ Khương Sơ Ảnh, bản thân còn có thể vì một ai khác mà động tình động tính, nhưng phần hoan hỉ tâm động đã lâu từ đáy lòng kia, lừa được người, chỉ không lừa được chính mình. Không ai có thể lĩnh hội được sự giãy dụa của nàng, sau ngày đó của Khương Sơ Ảnh, nàng lặng lẽ phán án tử cho chính nàng, tất cả từ đó cũng không đề cập nữa, nhưng vậy mà Khương Ngưng Túy xuất hiện, khiến nàng trở tay không kịp, không thể nào chống đỡ, nàng vốn đã có năng lực cự tuyệt, nhưng nàng lại nhịn không được mà hãm sâu vào, không thể tự kiềm chế.
Ôm chặt Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam hỏi:
"Ngươi nhớ ra khi nào?"
Khương Ngưng Túy đáp:
"Khi còn ở trong quân trướng của Ngô vương."
"Vì sao không sớm một chút nói cho ta biết?" Vòng tay ôm Khương Ngưng Túy siết chặt vài phần, ngữ khí một nửa là đau đớn, một nửa là hận ý.
"Nếu lần này không nói, ngươi còn dự định giấu ta đến khi nào?"
Cái ôm của Nhan Y Lam chặt như vậy lại ấm áp đến thế, tựa như một trận nhiệt hỏa cuồn cuộn ủi bỏng lòng Khương Ngưng Túy, nàng tùy ý Nhan Y Lam từng chút từng chút càng thêm siết chặt nàng, dường như giữa các nàng vốn nên như vậy, thân mật vô gian, không có nửa điểm khe hở.
"Cả đời." Khương Ngưng Túy trong mắt có thủy quang lóe ra, nhưng khi nàng ngẩng đầu lại là cười, mi nhãn ôn nhu, lông mi nháy động vẽ ra tiếu ý lưu luyến, thanh âm nhợt nhạt nói:
"Chuyện hôm qua chết ở ngày hôm qua, nếu như có thể, ta chỉ muốn cùng ngươi bắt đầu lại."
Chuyện hôm qua chết ở ngày hôm qua.
Lời này nói rất nhẹ, chuyện cũ từng màn từng màn hiện lên trước mắt Nhan Y Lam, giống như sắc thái tươi mới sống lại ở buồng tim, trong nhu tình lại pha lẫn quá nhiều khổ sáp, rõ mồn một trước mắt, mang theo nhiều đau đớn lăng liệt như vậy. Tất cả mọi việc trải qua ở quá khứ, nếu thật có thể chết ở ngày hôm qua, vậy lòng của nàng thì sao? Lòng của nàng, làm sao không phải đã từng chôn ở ngày hôm qua.
"Ngươi có biết, bốn năm trước, trận chiến ngoài thành, ngươi hạ lệnh đóng cổng, trong lòng của ta là loại tư vị nào sao?" Nhan Y Lam hai mắt hiện lên màu đỏ như máu, chữ chữ sắc bén như đang tố cáo.
"Ngươi ở ngoài hoàng thành liều chết chiến đấu hai ngày hai đêm, ta liền ở đại điện ngồi hai ngày hai đêm, ta nửa khắc cũng không dám nhắm mắt, ta sợ khi mở mắt ra, lại nhận đến tin dữ. Nhưng là, ta vẫn không thể tránh khỏi một kiếp này, ba ngày sau, thứ ta chờ được chỉ là một cỗ thi thể lạnh băng của ngươi."
Đêm đó tuyết rơi lớn như vậy, trời đất lạnh lẽo, đại điện trống trãi, nàng cho lui tất cả cung nhân, một mình ôm chặt thân thể đã sớm lạnh của Khương Sơ Ảnh, dù trong cung được lửa đốt ấm áp thế nào, dù đôi tay nàng có ôm chặt bao nhiêu, cổ thân thể trong lòng vẫn lạnh, lạnh đến thấu xương, lạnh đến khoan tim.
Nhưng bây giờ, Khương Sơ Ảnh đang đứng trước mặt nàng, khuôn mặt tuy đã thay đổi, nhưng thần tình vẫn vậy.
"Ta biết." Lúc này đây Khương Sơ Ảnh không cười nữa, nàng chậm rãi vươn tay xoa lấy mặt Nhan Y Lam, rất muốn để đôi mày đang nhíu chặt kia giản ra, nhưng ánh mắt nàng lại cứ mơ hồ, cái gì cũng nhìn không rõ rồi.
"Cho nên Phượng Nghi, ta đã trở về."
Nhan Y Lam trầm thấp nói:
"Lần này, ngươi lại dự định khi nào rời đi?"
"Sẽ không." Khương Ngưng Túy lắc đầu.
"Kiếp này, ta chuyển sơn chuyển thủy chuyển Phật tháp, không vì tu lai sinh, chỉ vì gặp lại ngươi."
Cúi đầu chăm chú nhìn gương mặt thành tín của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam cũng nhẫn không được nữa, nàng chợt siết chặt cánh tay, vươn tay kéo lấy sau đầu Khương Ngưng Túy, đầu ngón tay cùng tóc đen quấn quýt cùng nhau, cúi đầu hôn lên cánh môi có chúy run rẩy của Khương Ngưng Túy, giây phút hai đôi môi chạm nhau, dường như cả trái tim cùng linh hồn cũng theo đó mà rung động.
Thiên địa vạn vật đều ngừng lại, duy chỉ có nhịp tim của cả hai là thình thịch đập loạn, không ngừng, hòa tan giữa răng môi, hóa thành ngôn ngữ vô tận, vô thanh mà kể ra trong khí tức rối loạn, thổ lộ ra tưởng niệm cửu biệt nhiều năm.
(() Nguyên văn "昨日种种, 譬如昨日死, 今日种种,譬如今日生" (tạc nhật chủng chủng thí như tạc nhật tử, kim nhật chủng chủng thí như kim nhật sinh): ý là chuyện trước kia tự như ngày hôm qua, tất cả đều đã qua đi, và rồi kể từ ngày hôm nay, hãy coi như bắt đầu lại một lần nữa, quên đi quá khứ, sống một cuộc sống mới.