Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rời khỏi Phượng Nghi cung, Khương Ngưng Túy rốt cuộc không nhịn được mà dừng bước chân, bởi vì bận tâm đến vết thương trên vai Nhan Y Lam, động tác của Khương Ngưng Túy căn bản không dùng bao nhiêu lực đạo, trái lại càng có phần dè dặt.

"Muốn đi đâu?"

Nghe ra trong ngữ khí của Khương Ngưng Túy mang theo không vui cùng nghi ngờ, Nhan Y Lam xoay đầu, một đôi mắt phượng u thâm bình tĩnh nhìn nàng, lời nói ra lại không bình thản như biểu tình của nàng.

"Xuất cung."

Xuất cung?

Khương Ngưng Túy còn chưa kịp chuẩn bị, thần sắc nàng đông lại, trở tay muốn tiếp tục thoát khỏi bàn tay của Nhan Y Lam, trầm giọng nói:

"Hồ nháo."

Từ khi Khương Ngưng Túy chuyển kiếp đến đây vẫn luôn ở trong hậu cung, đừng nói là xuất cung, nàng thậm chí ngay cả tiền điện của hoàng cung cũng chưa từng đến. Nghĩ vậy, lòng Khương Ngưng Túy có chút thấp thỏm, nào ngờ Nhan Y Lam căn bản không để tâm đến khàng nghị của Khương Ngưng Túy, trái lại tiếp tục kéo nàng đi đến xe ngựa đã sớm chờ bên ngoài Phượng Nghi cung.

Ngay cả xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, xem ra Nhan Y Lam đã sớm có chuẩn bị với việc xuất cung lần này. Khương Ngưng Túy ngây ngốc ngưng thần suy nghĩ một chốc, Nhan Y Lam đã đẩy nàng lên xe, sau đó cũng khom người đi vào, ngồi xuống cạnh nàng.

Từ trước đến giờ, tâm tư của Nhan Y Lam đều khó dò, mỗi khi đã hạ quyết tâm làm chuyện gì, căn bản không có cách nào thay đổi, Khương Ngưng Túy dần dần cũng đã hiểu rõ tính tình bá đạo quyết tuyệt của nàng, vì vậy cũng biết rõ lần này nàng cũng sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý. Nghĩ xong, xe ngựa cũng chậm rãi lên đường, thùng xe lay động, hai ngươi cũng vì vậy mà áp sát vào nhau, Khương Ngưng Túy quan sát buồng xe rộng rãi sáng ngời, rõ ràng là nơi này có thể đủ không gian để hai người ngồi đối diện, nhưng Nhan Y Lam lại cố ý chọn ngồi gần nàng.

"Rốt cuộc ngươi đang có chủ ý gì?" Màn che bị gió thổi lật phật, thuận thế nàng cũng vén lên nhìn, cảnh sắc xám trắng bên ngoài liền đập vào mắt, nỗi bất an trong lòng Khương Ngưng Túy cành mãnh liệt.

"Xuất cung để làm gì?"

Nhan Y Lam tựa vào bên trong buồng xe, nàng hơi khép mắt, mái tóc dài như thác thuận thế trượt xuống che lại vẻ mặt của nàng. Khương Ngưng Túy nhìn sườn mặt kia, chỉ thấy khóe miệng luôn câu lên của nàng giờ lại đang mím chặt, dường như đang cực lực ẩn nhẫn chuyện gì đó, nhìn càng lộ ra thúy nhược cùng lãnh mạc.

"Ồn ào chết được."

Nhan Y Lam thấp giọng oán trách một câu, sau đó đầu lại nghiêng sang một bên, rơi xuống đầu vai Khương Ngưng Túy. Khoảng khắc chạm vào, Nhan Y Lam có thể cảm nhận rõ ràng bả vai của Khương Ngưng Túy cứng đờ, nàng thầm buồn cười, khóe môi ủ rũ lúc này mới nặng nề cong lên, đáng tiếc cơn đau bên vai giống như có vô vàn mũi tên đâm vào xương. Nàng mệt mỏi khép mắt lại, thậm chí ngay cả khí lực cười nhạo Khương Ngưng Túy cũng không có.

E vẫn là...có chút quá miễn cưỡng.

Phát hiện Khương Ngưng Túy giật giật bả vai muốn ngồi dậy, Nhan Y Lam vừa định nói gì đó nhưng không biết khí tức sao lại động đến ngực, khiến nàng ho khan một trận khó kiềm lại. Không kiên nhẫn nhíu mày, thanh âm bởi vì kiềm chế thương thế mà càng trở nên thấp khàn như có như không:

"An tĩnh một chút."

Trên đời này, đại để không còn ai có thể vô lại không nói lý như Nhan Y Lam, tự tiện gối lên vai người khác không nói, lại còn không cho phép người khác lên tiếng phản đối. Sắc mặt Khương Ngưng Túy trầm xuống, nghiêng đầu yên lặng nhìn Nhan Y Lam, trong xe ngựa tĩnh mật thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua, lãnh phong làm mái tóc dài trên vai Nhan Y Lam tán loạn, tóc đen như mực, bừa bộn tung bay, càng làm gương mặt nàng trở nên tái nhợt không chút huyết sắc.

Trong trí nhớ của nàng, Nhan Y Lam có thể cường thế, cũng có thể ngoan tuyệt, có thể trêu đùa cũng có thể tức giận mắng người, nhưng Khương Ngưng Túy chưa bao giờ thấy nàng yếu ớt như hôm nay. Dường như người đứng ở nơi cao nhất như Nhan Y Lam từ đầu đã định sẵn, nàng chỉ có thể cường đại mà không cho phép có một tia thúy nhược.

Ánh mắt của Khương Ngưng Túy đọng lại trên sườn mặt của Nhan Y Lam, chưa bao giờ nàng ý thức được rõ ràng như giờ khắc này, cho dù bề ngoài Nhan Y Lam nhìn có cường đại đi nữa, nàng chung quy cũng chỉ là một nữ tử, bỏ đi quyền lực cùng thủ đoạn mà bên ngoài phó thác cho nàng, nhưng cốt tủy nàng vẫn vô cùng mảnh mai.

Trái tim Khương Ngưng Túy tựa như bị khoét ra một lỗ hổng, cánh cửa lòng đã phủ bụi nhiều năm hình như đang từ từ nứt ra, băng đá vào giờ khắc này đều hóa thành nước mùa xuân, chậm rãi chảy trong ngực. Nàng vốn không biết, chỉ ngắm nhìn một người mà trong lòng cũng có thể càm thấy yên bình nhu nhuyễn như vậy.

Xe ngựa một đường lay động ra đến Tuyền Vũ môn, Khương Ngưng Túy tùy ý Nhan Y Lam gối lên vai mình chìm vào giấc ngủ, các nàng cứ như vậy tựa vào nhau, trong buồng xe rộng rãi chỉ có hai người, tựa như cả đời đã trôi qua, nhưng Khương Ngưng Túy biết chuyện này là không thể.

Khương Ngưng Túy vĩnh viễn không thể nào là vị Thái tử phi ôn nhuận thiện lương trong lòng Nhan Y Lam, ánh mắt Nhan Y Lam nhìn nàng cũng vĩnh viễn chỉ nhìn thấy bộ dáng Thái tử phi, không phải là nàng. Dù vậy, Khương Ngưng Túy cũng không nỡ từ bỏ để Nhan Y Lam đi một mình.

Cho dù suốt cả cuộc đời này, nàng bất quá chỉ là thế thân của người khác, cho dù nàng vĩnh viễn không thể nói chân tướng sự thật cho Nhan Y Lam, nhưng vậy thì có làm sao? Triều đình phong vân đột biến, biến ảo khó lường, để một mình Nhan Y Lam chống đỡ, nàng làm sao có thể nhẫn tâm, nói nàng không biết tự lượng sức mình cũng được, tự mình đa tình cũng được, con đường này, nàng muốn đi cùng Nhan Y Lam.

Nàng luyến tiếc để Nhan Y Lam tiếp tục một mình đối mặt điêu linh. Cho dù không tránh khỏi vận mệnh, có người cùng chung vẫn là tốt hơn.

Không biết ngồi trong xe ngựa bao lâu, Khương Ngưng Túy đột nhiên cảm thấy bắt đầu có tiếng người, ban đầu chỉ là tốp năm tốp ba nói nhỏ, dần dần trở nên huyên náo. Nàng bát giác vén màn xe nhìn một chút, lúc này hoàng hôn đã bao phủ, Lâm An thành đăng hỏa huy hoàng, nhân ảnh trùng điệp, bốn phía giăng đèn kết hoa, phồn hoa cảnh tượng, khách đi đường kết thành từng đoàn đi bên cạnh xe ngựa, lưu lại nhưng gương mặt cực kỳ vui vẻ.

Những cung nữ trong cung trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc của các nội quan, biểu tình trên mặt ngoại trừ cung kính chỉ có a dua nịnh hót, nhưng những bách tính nơi đây lại không giống, bọn họ cho dù là cười, khóc, đánh nhau, ầm ĩ....tất cả đều phát ra từ phế phủ, dáng vẻ tùy tâm sở dục như vậy, Khương Ngưng Túy rốt cuộc không nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa thấy qua.

Sắc trời càng ảm đạm, người trên đường lại càng nhiều, tiếng cười đùa không che giấu được truyền vào trong xe ngựa, bả vai đã có chút chết lặng của Khương Ngưng Túy nháy mắt nhẹ hẫng. Nang xoay đầu, thấy Nhan Y Lam từ từ nâng người lên, có chút mệt mỏi mở mắt, sau đó nâng mắt nhìn nàng.

Nhan Y Lam đưa tay vỗ vào buồng xe, xa phu lập tức lập tức gật đầu đáp lời, đánh xe ngừng sát ở bên đường.

Nhìn thấy lúc này Nhan Y Lam có ý định xuống xe, Khương Ngưng Túy cuối cùng không kiềm chế được, cau mày hỏi:

"Rốt cuộc muốn đi đâu?"

"Hôm nay là tiết hoa đăng." Nhan Y Lam lúc này mới cất lời, nàng vén rèm xe, nhìn thấy phố lớn ngõ nhỏ đã sớm treo đầy hoa đăng, thấp giọng cười nói:

"Lúc ngươi mới vào cung, ta đã đáp ứng ngươi, tiết hoa đăng hằng năm sẽ mang người đi ngắm hoa đăng."

Bên ngoài cung tất nhiên không tiện để lộ thân phận, vì vậy Nhan Y Lam cũng sửa lại xưng hô của mình, đáng tiếc Khương Ngưng Túy cũng không chú ý đến những thứ này, thần sắc trong mắt nàng bỗng chốc đọng lại, chỉ còn lại một mảnh băng lãnh sâu không thấy đáy, một tia nhu nhuyễn cũng biến mất tăm, cả người tản ra sơ ly cự nhân ngàn dặm.

Những lời này của Nhan Y Lam tất nhiên không phải là nói với nàng, bởi vì những thứ này căn bản đều là quá khứ mà nàng chưa từng biết. Lòng Khương Ngưng Túy tựa hồ bị cái gì hung hăn cán qua, rõ ràng là chuyện trong dự liệu, nhưng đến khi chân chính đối mặt vẫn sẽ cảm thấy mất mác. Nàng hít sâu một hơi, thần sắc đạm đạm, tất cả ưu tư cũng theo hô hấp ẩn vào phế phủ.

Phút chốc Nhan Y Lam xoay đầu vừa vặn nhìn thấy thần tình này của Khương Ngưng Túy, nàng lặng lẽ cười, nói:

"Xuống xe đi."

Khương Ngưng Túy nghe vậy, có chút do dự nhìn cung trang trên người nàng cùng Nhan Y Lam. Tuy nói xiêm y hôm nay của cả hai cũng không hề phồn phục quý trọng, nhưng nếu phải đi lại trong bách tính bình dân vẫn có chút xa hoa.

Ngồi trong xe ngựa chần chờ chốc lát, Khương Ngưng Túy mới đúng sự thật, nói:

"Như vậy đi ra ngoài, không khỏi quá bắt mắt."

Nghe được ý tứ trong lời Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam không cho là đúng, sau đó chỉ một người trong đám người kia, nói:

"Thứ Lâm An thành không thiếu nhất chính là quan hoạn thế gia, y phục của những đại gia khuê tú kia còn long trọng hơn ta và ngươi nhiều."

Khương Ngưng Túy thuận theo phương hướng ngón tay của Nhan Y Lam nhìn lại, quả thật thấy trong một chiếc xe ngựa khác trước tửu lâu, một nữ tử y phục hoa quý, ung dung xa xỉ đến ngay cả Thái tử phi như nàng cũng phải thẹn không bằng. Dù vậy, ánh mắt Khương Ngưng Túy không tự chủ rơi vào trên gương mặt trang điểm nhạt của Nhan Y Lam, trong đầu thầm nghĩ ba nghìn khuê tú mỹ nhân trong Lâm An thành, e cũng không có ai có thể sánh bằng nàng. Cỗ khí thế cùng phong hoa trong cốt tủy của Nhan Y Lam, người nào cũng không bằng.

Buổi đêm trong Lâm An thành vừa náo nhiệt vừa sầm uất, tiếng cười nói khắp nơi, vô vàn gương mặt lướt ngang qua người Khương Ngưng Túy, bọn họ có hỉ nộ ái ố chân thực nhất, các loại hoa đăng đủ kiểu dáng mọc như nấm hai bên đường, mọi người tụ năm tụ ba dừng chân thưởng thức, cảnh tượng vô cùng rực rỡ.

Khương Ngưng Túy có chút bức rức cùng mất tự nhiên, nàng đi trong dòng người qua lại, đám người dần dần tách nàng cùng Nhan Y Lam rời ra, nàng bất giác tăng nhanh cước bộ, không ngờ Nhan Y Lam lại nhanh một bước từ trong đám đông kéo nàng lại, mang nàng hòa theo dòng người tiến về trước.

Dưới ánh sáng từ đủ loại hoa đăng, thân ảnh Nhan Y Lam càng trở nên rực rỡ, Khương Ngưng Túy nhất thời nhìn đến si mê, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ của Nhan Y Lam, lòng Khương Ngưng Túy thoáng chốc cũng bình tĩnh lại, tất cả bất an đã bị xoa dịu.

Một thân xiêm y của Nhan Y Lam cùng Khương Ngưng Túy vốn đã gây chú ý cho mọi người, lại thêm gương mặt yêu dã kia của Nhan Y Lam, trên suốt đường đi, dĩ nhiên khiến vài người phải dừng chân quan sát. Thế nhưng Nhan Y Lam lại không biết thu liễm, cho dù bị chú ý như vậy, nàng cũng không có chút nào mất tự nhiên.

Trái lại làm khó cho Khương Ngưng Túy vẫn luôn trầm mặc bên cạnh, không biết cũng đã bị bao nhiêu ánh nhìn chăm chú. Loại cảm thụ đó với Khương Ngưng Túy mà nói, thật sự là...vô cùng tệ hại.

Nhan Y Lam mang Khương Ngưng Túy đến trước một cửa hàng tơ lụa ngoài đường thì dừng lại, không để ý đến lão bản nhiệt tình đề cử, Nhan Y Lam tự chọn lấy một mảnh tơ lụa thuần sắc đưa đến trước mặt Khương Ngưng Túy.

"Đeo lên."

Khương Ngưng Túy vốn đang nghiêng đầu quan sát cửa hàng bán mặt nạ ở sát bên, nghe được lời của Nhan Y Lam, nàng xoay đầu lại, thản nhiên nhìn dải lụa trước mặt, sau đó có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam.

Nhan Y Lam cúi người sát đến gần Khương Ngưng Túy, dùng thanh âm chỉ cả hai nghe được, hài hước cười nói:

"Dù gì cũng là đương kim Thái tử phi, nào có đạo lý ra đường mặc cho người nhìn."

Tuy là nói vậy, nhưng Khương Ngưng Túy nhìn thấy trong mắt Nhan Y Lam lộ ra chút không vui cùng tức giận, dưới ánh đèn đầy màu sắc, biểu tình bất mãn của Nhan Y Lam làm cho cả khuôn mặt đều có sinh khí hơn, Khương Ngưng Túy nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy Nhan Y Lam trở nên rất thú vị, nghĩ vậy, nàng khẽ nở nụ cười.

Bầu trời sáng rực, hoa đăng lập lòe, nụ cười của Khương Ngưng Túy trở nên thanh lệ khó tả. Tựa như băng sơn hòa tan thành xuân thủy, tươi mát lại cam thuần.

Từ sau khi Khương Ngưng Túy tỉnh lại, phần lớn thời gian nàng đều quen bày ra dáng vẻ lãnh mạc, lộ ra vị đạo bất cận nhân tình. Nhan Y Lam luôn cảm thấy Khương Ngưng Túy chính là khối băng sơn ngàn năm không ấm nổi, mà nội tâm của nàng còn trầm lắng vô vị hơn gỗ. Nhưng hiện giờ, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn nàng, mi mục mang cười, đôi đồng tử như mực kia tản ra mấy phần thanh triệt, sóng mắt lưu quang.

Nhan Y Lam ngây ngẩn, nụ cười xinh đẹp luôn treo bên môi đọng lại. Nàng vậy mà lại bị tiểu nha đầu chưa dứt sữa này hấp dẫn, nghĩ vậy, Nhan Y Lam buồn cười lắc đầu một cái, nàng cảm thấy bản thân nhất định là điên rồi.

Nhan Y Lam đang chìm trong rối rắm của bản thân, vậy mà Khương Ngưng Túy bên kia vẫn không phát hiện chút gì, tiện tay cầm lấy mặt nạ từ cửa hàng kế bên che lên mặt Nhan Y Lam. Nhan Y Lam không nhịn được, thuận thế đánh lên cái trán nàng, tỏ vẻ trừng phạt.

"Lần sau không được cười như vậy nữa." Cách mặt nạ, nàng điểm nhẹ lên trán Khương Ngưng Túy, thừa dịp Khương Ngưng Túy không nhìn thấy, Nhan Y Lam cau mày, nói:

"Khó coi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio