Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

chương 98

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngươi rốt cuộc là ai?

Là ai ư?

Khương Ngưng Túy yên lặng.

Từ khi nàng đến thế giới này, rất nhiều đêm, nàng cũng đã tự hỏi bản thân vô số lần, ngươi đã không còn là ngươi nguyên bản, vậy ngươi bây giờ rốt cuộc là ai?

"Ta và ngươi không giống nhau, cũng không giống bất kỳ ai ở nơi này, bởi vì ta vốn không thuộc về thế giới này." Khương Ngưng Túy cúi đầu, nhìn vòng tay đang ôm lấy mình kia, từng câu từng chữ chậm rãi nói:

"Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy rất hoang đường, nhưng đây đích xác là sự thật."

Lời này của Khương Ngưng Túy gần như vô lý, nhưng Nhan Y Lam cũng không ngắt lời nàng mà chờ Khương Ngưng Túy nói rõ từng chút.

"Ta cũng không phải Khương Ngưng Túy, nhưng lại không thể không phụ thuộc vào thân thể của nàng ấy để sống trong thế giới này. Ta cũng không giải thích được lý do. Có lẽ, đây đại khái chính là thứ gọi là tá thi hoàn hồn đi." Lời giải thích như vậy, đừng nói là Nhan Y Lam có thể tiếp nhận hay không, ngay cả chính bản thân Khương Ngưng Túy cũng không cách nào tin phục.

"Ta biết, ta nói như vậy không khác nào là thiên phương dạ đàm."

Nhan Y Lam cũng không tỏ thái độ, thần sắc vô cùng bình tĩnh, nhưng sự trầm mặc đó lại khiến Khương Ngưng Túy cảm thấy còn khó qua hơn bất kỳ lời nói nào. Nàng nghĩ, Nhn Y Lam dẫu sao cũng không thể giống như nàng, cho dù nàng ấy có nghĩ thoáng thế nào, nhưng cũng không có nghĩa nàng ấy có thể tiếp nhận sự thật này.

Đưa tay muốn thoát khỏi cái ôm của Nhan Y Lam, nhưng lại cảm giác được khí tức của người kia đang lướt qua vành tai của mình, nụ hôn nhàn nhạt, ngữ khí khe khẽ.

"Chi bằng thử nói với ta một chút, ngươi là ai đi."

Chưa từng nghĩ đến, sau một lúc trầm mặc, Nhan Y Lam lại nói ra câu này. Khương Ngưng Túy không tự chủ cắn cắn môi, có thể là vì đã quá lâu chưa từng gọi lên danh tự này, cũng chưa từng nghĩ đến có thể có ngày được thẳng thắn thân phận của mình trong thế giới này, nàng chần chừ hồi lâu mới cất lời:

"Ta vốn họ Tiêu, gọi là Tiêu Cảnh."

"Tiêu Cảnh." Đôi môi khẽ mấp mấy, ngữ điệu đặc biệt êm tai, lần đầu tiên Khương Ngưng Túy cảm thấy, tên của bản thân lại có thể qua thanh âm của người khác mà trở nên dễ nghe như vậy. Mà đây cũng là lần đầu tiên, Khương Ngưng Túy cảm thấy bản thân trong thế giới này lại chân thật thoải mái như vậy.

"Danh tự này rất đặc biệt."

Một khi cái 'thân phận không thể nói' đã phơi bày, Khương Ngưng Túy cũng không còn băn khoăn gì nữa

"Bởi vì từ nhỏ ta đã không có phụ thân, nhưng lại có hai người mẫu thân, danh tự của ta chính là lấy từ họ của cả hai, ý nói ta là tương lai, là hy vọng tốt đẹp của cả hai."

Nếu những lời thẳng thắn trước đó của Khương Ngưng Túy không khiến Nhan Y Lam bận tâm, vậy thì những câu này, lần đầu tiên mang đến cho Nhan Y Lam kinh ngạc không nhỏ. Nàng hơi cau mày, càng tò mò hơn với thân thế của Khương Ngưng Túy.

"Hai người mẫu thân? Nếu hai mẫu thân, vì sao lại chỉ lấy họ Tiêu mà không phải là họ Cảnh?" Âm thầm suy tính đủ loại quan hệ bên trong, hứng trí của Nhan Y Lam bừng bừng kéo đến.

"Vậy ngươi là hài tử của người nào?"

Vấn đề của Nhan Y Lam lại từng cái từng cái nhảy ra, có lẽ khi trước đã thấy dáng vẻ bày mưu lập kế của Nhan Y Lam quá nhiều, nhưng Khương Ngưng Túy lại chưa từng biết nàng ấy lại có lòng hiếu kỳ như vậy. Vốn tưởng rằng Nhan Y Lam nhất định sẽ không tin lời giải thích này của nàng, vậy mà không ngờ nàng ấy chẳng những hoàn toàn không chút nghi hoặc mà thậm chí còn có nồng đậm hứng thú với thân thế của nàng.

Sớm biết như vậy, Khương Ngưng Túy tình nguyện bản thân không nên thẳng thắn như vậy.

"Nhan Y Lam." Khương Ngưng Túy chậm rãi thở ra uất khí trong ngực, thấp giọng nói:

"Ngươi cứ cho là ta từ trên trời rơi xuống đi."

Hiếm khi nghe được lời nói giống như giận dỗi thế này của Khương Ngưng Túy, đôi tay Nhan Y Lam ôm lấy nàng xiết chặt, phủ xuống bên tai nàng nhẹ giọng cười nói:

"Ta cũng cảm thấy, ngươi là lễ vật mà trời cao tặng cho ta."

Lễ vật trời cao tặng cho ta.

Khương Ngưng Túy hơi ngây người, chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng lại nặng như thiên ngôn vạn ngữ. Đây là lý do mỹ lệ nhất mà nàng nghe được từ khi chuyển kiếp đến thế giới này, cũng là lý do khiến trái tim nàng vui vẻ nhất thần phục nhất.

Nhan Y Lam, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết.

Ta phải may mắn thế nào mới có thể đến đây gặp được ngươi. Có lẽ, ta cũng không phải gặp được ngươi lúc ban đầu nhất, tốt nhất, nhưng ta vẫn không thể nào kháng cự.

Bất luận ngươi thế nào, cũng đều khiến ta yêu thích.

"Chẳng lẽ ngươi không kinh ngạc sao? Lời giải thích của ta rõ ràng hoang đường như thế." Khương Ngưng Túy khẽ cúi đầu, cái ôm này ấm áp đến thế, nhưng cũng vừa khiến nàng bất an.

"Bất kỳ ai nghe được những lời này, hẳn đều không tin tưởng nhỉ?"

Huống chi là ngươi? Đường đường là Trưởng công chúa cao cao tại thượng của Nhan Quốc, một vị quân vương cơ trí nhìn rõ hết thảy.

Nhan Y Lam bật cười, ngữ khí trầm thấp kia luôn mang theo mị hoặc hấp dẫn khác thường. Nàng khẽ nhỏ giọng thì thầm bên tai Khương Ngưng Túy:

"Có phải là thật hay không thì có gì khác nhau? Quan trọng nhất chính là, người ta gặp được là ngươi, không phải sao? Ngươi cho là trong thiên hạ này, ai có thể cố lộng huyền hư trước mặt ta? Nhưng nếu người đó là ngươi, ta nguyện ý vì ngươi mà làm kẻ ngốc."

Rõ ràng đã qua cái tuổi ngây thơ, nhưng khi nghe được những lời này, Khương Ngưng Túy vẫn sẽ cảm thấy mặt hồ trong lòng gợn sóng, giống như bị một thứ cám dỗ vô danh, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn cẩn thận thận.

Chậm rãi thở ra, Khương Ngưng Túy đáp:

"Xem ra Trưởng công chúa không chỉ không đúng đắn mà còn hoa ngôn xảo ngữ?"

Đối mặt với lời chế giễu của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam trái lại cũng không tức giận mà chỉ cười nói:

"Nếu ngươi thích, sau này mỗi ngày ta đều có thể nói cho ngươi nghe."

Nghe thấy những lời không biết xấu hổ này, Khương Ngưng Túy quay đầu, không ngờ đúng lúc nhin thấy nụ cười yêu dã của Nhan Y Lam, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười, nhất cử nhất động đều như họa, mỗi mạt thần sắc, mỗi một động tác đều khắc trong tim nàng. Tất cả những lời muốn nói, giờ khắc này Khương Ngưng Túy đều không nhớ được, nàng chỉ thế nhìn Nhan Y Lam, nghĩ đến các nàng gặp nhau lâu như vậy, nàng lại chưa một lần chính miệng nói với Nhan Y Lam, nàng ấy rốt cuộc đẹp đến thế nào.

Càng nghĩ càng không được tự nhiên,nhưng tầm mắt của Nhan Y Lam vẫn luôn chạy trên mặt nàng, Khương Ngưng Túy nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của Nhan Y Lam, nàng vươn tay, trải qua một hồi do dự mới chậm rãi lướt lên gương mặt người kia, đầu ngón tay lành lạnh tỉ mỉ phác họa đường nét của Nhan Y Lam.

Khương Ngưng Túy nghĩ, đây có lẽ là chuyện chủ động nhất mà nàng từng làm trong cả đời, nhưng cũng không thể nghi ngờ là lần thật lòng nhất.

Đầu ngón tay khẽ chạm vào giữa mi tâm, Khương Ngưng Túy ngoài miệng vẫn lạnh nhạt chế giễu:

"Vô luận nhìn từ góc độ nào, nhìn Trưởng công chúa cũng vẫn là dáng vẻ khiến người ta sinh chán ghét."

Cầm lấy bàn tay của Khương Ngưng Túy đặt bên môi, Nhan Y Lam cúi đầu hôn lên những ngón tay đang mơn trớn trên gò má nàng, cười đến khuynh quốc khuynh thành.

"Người trong thiên hạ có chán ghét vứt bỏ thì sao? Ta có ngươi là đủ rồi."

Dứt lời, Nhan Y Lam hơi dùng lực, Khương Ngưng Túy lập tức theo lực đạo mà lảo đảo nghiêng về trước, thân người còn chưa đứng vưng, bóng người của Nhan Y Lam đã đến gần, chờ đợi nàng chính là cái hôn thủ hậu đã lâu, thiên ngôn vạn ngữ, dung nạp giữa môi lưỡi triền miên, khó bỏ khó phân.

Dưới màn trời xanh thẳm, đom đóm nhảy múa đầy trời tựa như tinh tú. Mà tầm mắt của Khương Ngưng Túy đều bị gương mặt của Nhan Y Lam chiếm cứ, có lẽ vì giờ khắc này, bầu không khí xung quanh quá mức thấm tình, khiến người mê túy, cho nên nàng mới buông bỏ tất cả khắc chế cùng phòng bị, mặc cho khí tức của Nhan Y Lam ầm ầm xâm nhập, trói buộc nàng sâu trong đó, vui vẻ đến quên phản kháng.

=====

Bên bờ suối, gương mặt của Kỳ Nguyệt ánh lên nguyệt quang sáng trong, trẻ tuổi lại mỹ mạo. Nàng quay đầu nhìn Nhan Quân Nghiêu đang đi đến, đôi mắt long lanh trong vắt như vầng trăng khuyết, toàn bộ sơn cốc vì ý cười này của nàng mà cũng trở nên sáng rỡ.

Thanh âm náo nhiệt từ xa giống như ca dao truyền đến từ chân trời, Kỳ Nguyệt ngẩng đầu nhìn tinh không chói lọi, ngón tay chỉ đến, nói:

"Thái tử, ngươi mau xem, bầu trời đêm nay thật đẹp a."

Chẳng qua chỉ là màn đêm bình thường, không có gì lạ, cũng không có gì đặc biệt, Nhan Quân Nghiêu không dằn nổi sự nhiệt tình của Kỳ Nguyệt, hắn cũng ngẩng đầu qua loa lấy lệ nhìn một cái.

"Kỳ Nguyệt công chúa có lời gì muốn nói với ta?"

"Khi ta còn bé đã từng nghe mẫu hậu nói, mỗi một vì sao trên bầu trời đều là độc nhất vô nhị, giống như chúng ta vậy, mỗi một người sinh ra đều là lễ vật trời cao tặng cho thế giới này, mỗi phần đều không thể thay thế." Kỳ Nguyệt khẽ cười, đôi mắt trong veo như nước chảy trong khe suối bên cạnh.

"Cho nên ta tin tưởng, một ngày nào đó, Thái tử cũng có thể tìm được ngôi sao thuộc về ngươi. Thứ chân chính thuộc về ngươi, là sẽ không bao giờ mất đi."

Lời an ủi của Kỳ Nguyệt cũng không cao minh, thậm chí chỉ cần tỉ mỉ ngẫm lại vẫn có thể nhìn ra nét khẩn trương trên mặt nàng, nhưng dù vậy, ánh mắt kia vẫn sạch sẽ như thế, dưới ánh sao, đôi mắt đó tựa như muôn vàn quang huy, mỹ lệ không chút tì vết.

Trước kia, Nhan Quân Nghiêu vẫn luôn cảm thấy nàng bất quá chỉ là một công chúa được sủng ái đến hỏng rồi, tính tình nhiễm tập tính đại mạc, to gan trự tiếp đến không hiểu thận trọng vu hồi, lại không nghĩ rằng nội tâm của nàng cũng thuần khiết, nhiệt liệt như vậy.

Đối mặt với một Kỳ Nguyệt như vậy, Nhan Quân Nghiêu không thể nói ra lời lạnh nhạt, những cũng không có nghĩa hắn nguyện ý mang chuyện của Liễu Hoán Tuyết bày ra mặt bàn. Hắn chỉ lặng lẽ lắc đầu.

"Ngươi không hiểu..."

"Ta biết." Kỳ Nguyệt cười nói: "Trong ba năm ở Ương Quốc, Thái tử thường nhìn về hướng Nhan Quốc trầm mặc, đại đa số thời gian, Thái tử đều thích chắp tay đứng bên hồ thưởng thức hoa sen, thần tình trong mắt không khi nào không phải là tư niệm. Tiết trung thu hằng năm, Thái tử sẽ đun một bầu rượu tự rót tự uống, ta biết, khi đó lòng Thái tử nhất định là lại đang nhớ ai."

Thật ra nàng đều biết.

Những năm nay, nhất cử nhất động của Nhan Quân Nghiêu nàng đều biết. Mặc dù nàng có vẻ tùy tiện phóng túng, nhưng đây cũng không thể nói trong lòng nàng không có một phần tinh tế nhu nhuyễn. Ba năm sớm chiều chung sống, thói quen của Nhan Quân Nghiêu, từng hành động của Nhan Quân Nghiêu, Kỳ Nguyệt đều rõ như bàn tay.

Chỉ là, hiểu rõ quá nhiều như vậy, nàng chỉ duy nhất không muốn thừa nhận một thứ, trong lòng Nhan Quân Nghiêu không có nàng. Không chỉ không có, thậm chí ngay cả chút liếc mắt cũng chưa từng cho.

Lần này, Nhan Quân Nghiêu rõ ràng chấn kinh, hắn không biết những chuyện vặt thường ngày của bản thân lại có người còn nhớ rõ hơn chính hắn.

"Ngươi..."

"Thái tử Nhan Quốc, ta phải rời đi rồi." Kỳ Nguyệt chắp hai tay ra sau, nàng cười hì hì, nhưng trong mắt lại có hơi nước tràn ngập. Nàng nói đến đây, lại vờ như không chút câu chấp hướng Nhan Quân Nghiêu phất tay.

"Nữ tử Ương Quốc cầm được thì cũng buông được. Thái tử yên tâm, ta nhất định sẽ không làm khó dây dưa với ngươi."

Kỳ Nguyệt hít mũi một cái, rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng đến cuối cùng cái gì cũng không nhớ được. Chỉ là nàng có chút khổ sở, đoạn sơ tâm này, cuối cùng vẫn không thể khai hoa kết quả.

Nhưng nàng không oán trách bất kỳ ai. Hoặc có lẽ, chuyện của Liễu Hoán Tuyết khiến nàng dần dần bắt đầu biết, chuyện trên đời này thường không thể miễn cưỡi, nhất là cảm tình.

"Đợi đến ngày sau ngươi đăng cơ đế vị, ta cũng sẽ ở phương xa thay ngươi châm một ly rượu chúc mừng." Kỳ Nguyệt dừng bước chân, xoay người hướng Nhan Quân Nghiêu nở một nụ cười sáng lạn, đó cũng là lần đầu tiên, Nhan Quân Nghêu phát hiện Kỳ Nguyệt lại xinh đẹp động lòng người như vậy.

"Ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ như hoàng huynh của ta, làm một vị Hoàng đế tốt vì nước vì dân."

Kỳ Nguyệt cười đến nước mắt dâng trào, nhưng thế nào cũng không rơi xuống, nàng nức nở nói:

"Thái tử Nhan Quốc, tạm biệt." Dứt lời, nàng nhắm hai mắt, xoay người rời đi.

Tạm biệt, sau này sẽ không hẹn.

Dưới bầu trời đêm tĩnh mật, chỉ còn một mình thân ảnh của Nhan Quân Nghiêu ngây ngốc đứng bên con suối róc rách, nhìn bóng lưng thất vọng của Kỳ Nguyệt, trong lòng hắn cũng đột nhiên trống vắng, tựa như có thứ gì đó trong sinh mệnh của hắn đang từ từ trôi qua, cho dù có với tay cũng không thể nắm lại được nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio