Thời điểm Diệp Phàm đi ra khỏi tầng hầm, Bạch Vân Hi đã không thấy đâu, Bạch Vân Cẩn ngồi trêи sô pha xem văn kiện.
“Vân Hi đâu rồi?” Diệp Phàm hỏi.
“Hắn đến chỗ ngoại gia gia, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”
Bạch Vân Cẩn biết Diệp Phàm mua một bức họa tiên sơn ở hội giao lưu cho nên nghĩ rằng Diệp Phàm sẽ dự định ra biển. Nếu Diệp Phàm muốn ra biển, Bạch Vân Cẩn không biết Vân Hi có đi cùng hay không.
Tiền bối Họa Tiên Các kia ra biển tìm tiên sơn một lần chính là cả chục năm, Bạch Vân Cẩn thật sự có chút lo lắng Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi cứ lang thang trêи biển lâu như vậy.
Diệp Phàm lắc đầu: “Tạm thời không, ta nghĩ vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa.”
Diệp Phàm thầm nghĩ: Trúc Cơ Đan cần đợi đến sau khi Luyện Khí tầng chín mới dùng được, hắn vẫn nên kiếm thêm chút tiền thì tốt hơn, chuyện tìm tiên sơn không cần nóng vội.
Bạch Vân Cẩn gật đầu: “Nếu Họa Tiên Các lấy đồ ra bán đấu giá, vậy có nghĩa tông môn này cũng đã cảm thấy cơ hội tìm được tiên sơn xa vời, từ từ cũng tốt, vừa lúc để người khác đi thăm dò.”
“Vân Hi quá phá sản, một lần liền tiêu đến mấy tỷ, ta cảm thấy gần đây vẫn nên kiếm thêm ít tiền trước, trợ cấp lại thiếu hụt trước đó đã.”
(dreamhouse)
Bạch Vân Cẩn không vui nói: ” Vân Hi sao lại phá sản được, đan đỉnh kia không phải do ngươi nhìn trúng sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng là ta nhìn trúng, nhưng ta định để một tên thổ hào mua đan đỉnh về, sau đó lại đi trộm!”
“Mua thì mua, đừng có cả ngày chỉ biết trộm!” Bạch Vân Cẩn tức giận mắng.
Hiện tại Diệp Phàm cũng có chút thanh danh, nếu để người khác bắt được khi ăn cắp, vậy không dễ nghe chút nào.
Diệp Phàm gật đầu: “Cũng đúng, trong hội đấu giá vẫn có mấy tên khó giải quyết, nếu đan đỉnh này bị bọn họ mua về, có muốn cướp cũng không dễ dàng.” Trước đó biết được Hàn Tủy nằm trong tay người khác, Diệp Phàm vẫn luôn muốn tìm cơ hội xuống tay, nhưng lại vẫn luôn không tìm được cơ hội.
Bạch Vân Cẩn: “……”
“Đại cữu tử, chuyện về Độ Sinh Môn ngươi tra thế nào?” Diệp Phàm hỏi.
Bạch Vân Cẩn lắc đầu: “Việc này liên lụy quá nhiều, không dễ tra.”
Độ Sinh Môn là tông môn cổ võ, hắn cũng không phải cảnh sát, không thể điều tra quá sâu, cho dù Độ Sinh Môn thật sự bại lộ ra cái gì, tự nhiên sẽ có người nhảy ra gánh tội thay.
Bán hàng đa cấp, cho vay nặng lãi, đánh bạc, phiêu xướng…… rất nhiều thứ tuy rằng bên trêи đưa lệnh cấm nhưng bên trong vẫn lén lút thịnh hành.
“Thứ ngươi muốn tìm được giấu quá kỹ, càng không dễ tra.” Bạch Vân Cẩn nói.
(dreamhouse)
“Kế tiếp ngươi muốn làm cái gì?” Bạch Vân Cẩn hỏi.
“Ta muốn nỗ lực kiếm tiền, có tiền rồi, thời điểm tiêu tiền mới không túng! Đại cữu tử, ngươi có công tác gì có thể giới thiệu cho ta không? Hiện tại ta cũng coi như là nửa người Bạch gia, ngươi nên an bài cho ta làm chủ tịch tổng tài gì đó, tiền lương không cần quá nhiều, một năm mấy chục tỷ là được.” Diệp Phàm hào hùng vạn trượng nói.
Bạch Vân Cẩn: “……” Lương một năm mấy chục tỷ? Nếu Diệp Phàm đang nói đến đồng Zimbabwe, hắn có thể thoải mái đồng ý, tỷ Zimbabwe cũng chỉ tương đương nguyên mà thôi.
“Ngươi đánh giá ta quá cao, ta không an bài được.”
Bạch Vân Cẩn thầm nghĩ: An bài tên kỳ ba như Diệp Phàm vào cao tầng công ty, vậy không biết Bạch gia bọn họ còn có thể tiếp tục kinh doanh không.
Diệp Phàm thở dài một hơi: “Vậy bỏ đi!”
Bạch Vân Cẩn thấy Diệp Phàm đã đánh mất ý niệm tiến vào công ty Bạch gia, cười cười nói: “Không phải ngươi ăn hôi khá tốt sao?”
Lợi nhuận một mình Diệp Phàm kiếm tiền cũng có thể so với mấy công ty con của Bạch gia.
“Không phải ngày nào cũng có sinh ý a! Hơn nữa, đám người ngu ngốc kia còn luôn hoài nghi năng lực của ta.” Diệp Phàm không vui than vãn.
(dreamhouse)
Bạch Vân Cẩn vui cười hớn hở: “Từ từ tới đi, qua thêm mấy năm nữa, thanh danh của ngươi lan xa, đến lúc đó sẽ có một đống thổ hào tới đưa tiền cho ngươi……”
Diệp Phàm đắc ý cười cười: “Nói không sai.”
Bạch Vân Cẩn: “……”
……
Thái Chấn Tuấn đi tới biệt thự, nhìn thấy cửa biệt thự cuối cùng cũng mở ra, không khỏi có chút kinh hỉ.
“Diệp thiếu, ngươi cuối cùng cũng trở lại, ta tìm ngươi mấy ngày rồi.”
“Có chuyện gì sao?” Diệp Phàm hỏi.
“Quả thật là có chút chuyện!”
“Chuyện gì, nói đi.”
“Ta có một huynh đệ sinh lý xảy ra chút vấn đề, ba đời nhà hắn chỉ có một mình hắn làm nối dõi, người nhà hắn sắp lo chết rồi, mấy ngày nay dẫn hắn gặp không ít bác sĩ, ăn không ít dược, không có chút tác dụng nào, hắn liền tìm tới ta, nhờ ta hỗ trợ hỏi Diệp thiếu có thể giúp hắn xem một chút không.”
(dreamhouse)
Diệp Phàm chuyển động tầm mắt một chút, thầm nghĩ: Nhanh như vậy đã có sinh ý đưa tới cửa, đúng là vận khí tốt!
“Có tiền không? Ngươi cũng biết quy củ của ta rồi đấy.”
Thái Chấn Tuấn gật đầu: “Một trăm triệu chẩn kim, không kỳ kèo! Ta biết.”
Diệp Phàm gật đầu: “Một trăm triệu chẩn kim là giá quy định, còn phải xem vấn đề lớn nhỏ, nếu là vấn đề phiền toái, vậy còn phải thêm tiền.”
“Cái này ta sẽ nói rõ ràng với hắn.” Thái Chấn Tuấn vội vàng nói. “Vậy khi nào thì Diệp thiếu có thể đi xem cùng ta?”
“Ta không thể rời khỏi nơi này được.”
Thái Chấn Tuấn khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Vân Hi vừa mua về một bảo vật, trị giá mấy tỷ, ta phải làm tốt công tác bảo hộ trước, không thể tùy ý rời đi, phòng ngừa đồ vật bị người khác trộm mất!” Diệp Phàm tràn đầy nghiêm túc nói.
Thái Chấn Tuấn gật đầu, cười gượng một tiếng: “Diệp thiếu thật cẩn thận!”
“Không cẩn thận không được a! Nếu bị người khác mua đi, ta còn có thể nghĩ biện pháp trộm về, ai biết có thể có người nào cũng có suy nghĩ giống ta không!” Diệp Phàm banh mặt lại.
Thái Chấn Tuấn: “……”
(dreamhouse)
“Vậy Diệp thiếu, ta mang người nọ tới đây được không?” Thái Chấn Tuấn hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Vậy không tồi!”
……
Thời điểm Bạch Vân Hi trở về, vừa vặn gặp được Thái Chấn Tuấn mang Hầu An đi về biệt thự số .
“Bạch tam thiếu, ngươi trở lại rồi!” Thái Chấn Tuấn nhìn thấy Bạch Vân Hi, nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.
Bạch Vân Hi gật đầu, nghi hoặc nhìn về phía Hầu An.
“Hầu thiếu, ngươi nhìn qua có chút uể oải a!”
Hầu phu nhân ba mươi tám tuổi mới sinh được đứa con trai này, ngày thường vô cùng sủng ái, chỉ hận không thể mang trăng sao xuống tặng.
Một tháng trước Bạch Vân Hi nhìn thấy Hầu An, Hầu An vẫn một bộ sinh long hoạt hổ, nhưng mới qua một tháng thôi, Hầu An giống như đã già đi hơn mười tuổi, bộ dáng bày ra túng ɖu͙ƈ quá độ.
“Hầu An sinh bệnh là, ta dẫn hắn tới cho Diệp thiếu xem thử.” Thái Chấn Tuấn nói.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Được, đi thôi.”
(dreamhouse)
Thái Chấn Tuấn đi vào phòng liền nhìn thấy Diệp Phàm đang cầm bút, vẽ loạn trêи giấy, Thái Chấn Tuấn mơ hồ có thể đoán được Diệp Phàm đang vẽ một con thuyền, thầm nghĩ: Trình độ hội họa của Diệp thiếu thật sự đáng ngạc nhiên a! Ngay cả tiêu chuẩn học sinh tiểu học cũng không tới!
“Vân Hi, ngươi trở lại rồi.” Diệp Phàm tràn đầy hưng phấn reo lên.
Thái Chấn Tuấn nghe thấy Diệp Phàm nói, run rẩy khóe miệng một chút, rõ ràng ba người bọn họ là cùng tiến vào, Diệp Phàm lại coi hắn cùng Hầu An thành phông nền.
“Ngươi xem thuyền ta vẽ đi, sau này chúng ta liền dùng nó ra biển.” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi: “……”
Thái Chấn Tuấn: “……” Ngồi thuyền này ra biển? Ra biển làm gì? Tìm chết sao? Thuyền nát như vậy, sóng vừa xô một cái liền đảo.
“Đừng nói cái này nữa, trêи đường vừa vặn đụng phải hai người bọn họ.” Bạch Vân Hi nói.
Lúc này Diệp Phàm mới nhìn đến Thái Chấn Tuấn, nhàn nhạt lên tiếng: “Mang người tới rồi sao, ngồi đi.”
Thái Chấn Tuấn gãi gãi đầu, trong lòng chua lòm, thầm nghĩ: Diệp thiếu đúng là trọng sắc khinh bạn, đối với Bạch tam thiếu thì nhiệt tình, đối với bọn họ lại lãnh đạm.
Diệp Phàm gật đầu: “Tiền không đủ dùng a! Phải kiếm nhiều thêm một chút.”
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi: “……”
……
Hầu An bán tín bán nghi nhìn Diệp Phàm, sự tích quang huy của Diệp Phàm lưu truyền trong giới phú nhị đại rất sôi nổi, giờ nhìn đến chân nhân, Hầu An không khỏi có chút bán tín bán nghi.
“Chính là ngươi đi, đưa bàn tay ra, ta xem một chút.” Diệp Phàm nói.
Hầu An nghe lời vươn tay, Diệp Phàm bắt lấy tay Hầu An, kiểm tra mạch tượng.
“Trong thân thể ngươi có mấy cây kinh mạch bị đánh gãy, hẳn là do nội khí cổ võ tạo thành, nội khí cổ võ này thuộc tính thiên về âm nhu, người xuống tay hẳn là một nữ nhân, thời gian khoảng hai mươi lăm ngày trước.”
“Sau khi bị đả thương, ngươi dùng mấy loại dược lung tung rối loạn, khiến cho mình càng bổ càng hư, hiện tại sắp không xong rồi.”
Hầu An nghe vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi, trước đó hắn đi gặp mấy lão trung y, những người này chỉ biết xứng một đống dược ăn không chết người, nhưng lại không có tác dụng gì.
Hắn cũng tới bệnh viện làm kiểm tra, nhưng lại không kiểm tra ra được cái gì, xem bệnh đến bây giờ, người có thể nói bệnh trạng của hắn rõ ràng như vậy, Diệp Phàm chính là người đầu tiên.
Thái Chấn Tuấn quay đầu, tràn đầy ngoài ý muốn nhìn Hầu An: “Ngươi đắc tội tu giả cổ võ? Sao lúc trước không thấy ngươi nói gì?”
Thái Chấn Tuấn nguyên bản cho rằng Hầu An chỉ là chơi đùa quá trớn, làm hỏng thân thể, sự tình đề cập đến tu giả cổ võ, vậy liền phiền toái.
(dreamhouse)
“Lúc trước ta gặp được một nữ nhân, nhưng nàng có phải tu giả cổ võ hay không, ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết nàng rất mạnh. Diệp thiếu, ngài xem tình huống thân thể ta kế tiếp sẽ thế nào?” Hầu An thật cẩn thận hỏi.
Diệp Phàm thuận miệng đáp: “Không lên được a! Tuổi xuân chết sớm a! Ngươi yên tâm đi, đối phương không hạ tử thủ, lấy tình huống của ngươi, nếu từ bỏ trị liệu thì vẫn có thể sống thêm được năm sáu năm nữa.”
Hầu An: “……”
Thái Chấn Tuấn: “……” Diệp thiếu đúng là, nói như vậy muốn người khác phải yên tâm như thế nào chứ?
Hầu An nghe vậy, tràn đầy kinh hoảng nói: “Diệp thiếu, ba đời nhà ta chỉ có một mình ta là con nối dõi, ta không thể chết được! Nếu ta chết, Hầu gia chúng ta liền phải tuyệt hậu!”
“Hầu gia chúng ta còn chưa khai sáng như vậy, cha nương ta đều là người cổ hủ, chú ý bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, nếu ta không còn, bọn họ sẽ khóc đến chết mất.”
Bạch Vân Hi: “……”
“Vậy ngươi có nhi tử, hoặc là tư sinh tử không?” Diệp Phàm chớp chớp mắt hỏi.
“Không có.”
“Thật sự không có sao?”
Hầu An xấu hổ cười cười: “Thật sự không có a!” Hắn mới a, sao có thể suy xét vấn đề hài tử sớm vậy được.
Diệp Phàm có chút đồng tình nói: “Vậy chỉ có thể dựa lão cha ngươi, không thì ngươi gọi cả cha nương ngươi tới đây, ta xứng chút dược cho bọn họ, để bọn họ sinh cho ngươi một đệ đệ muội muội.”
Hầu An: “……”
Thái Chấn Tuấn: “……” Nếu là người khác nói loại lời nói này, Thái Chấn Tuấn chắc chắc sẽ cho rằng người này đang bỏ đá xuống giếng, nhưng lời này lại do Diệp Phàm nói, Thái Chấn Tuấn biết, Diệp Phàm là thành tâm thành ý đưa kiến nghị cho người khác, chẳng qua, có phải kiến nghị này quá xấu rồi không?
“Diệp thiếu, ngươi còn biện pháp nào khác không?” Thái Chấn Tuấn hỏi.
Diệp Phàm chuyển động tầm mắt một chút, vừa định nói chuyện đã bị Bạch Vân Hi ngăn lại.
(dreamhouse)
……….