“Diệp thiếu.” Hầu An đứng trước cửa, cung kính gọi một tiếng.
Hầu An đã mấy ngày không xuất hiện, Diệp Phàm đã sắp quên mất người này có tồn tại rồi.
“Ngươi đến rồi, dược liệu chuẩn bị tốt chưa?” Diệp Phàm hỏi.
Hầu An gật đầu: “Đều đã chuẩn bị tốt.”
Diệp Phàm nghi hoặc đánh giá Hầu An một phen: “Hình như sắc mặt ngươi lại kém hơn! Vươn tay để ta nhìn xem.”
Hầu An ngoan ngoãn vươn tay, Diệp Phàm bắt lấy tay Hầu An, xem mạch một chút, theo bản năng nhăn mày lại.
Hầu An lo lắng hỏi: “Diệp thiếu, làm sao vậy?”
Diệp Phàm khó hiểu nhìn Hầu An: “Ngươi lại dùng không ít thuốc a! Không phải ta đã nói ngươi đừng ăn bậy rồi sao?”
Hầu An lúng túng nói: “Cha nương ta…… cái kia…….”
Căn cứ theo nguyên tắc trứng gà không thể đặt trong cùng một rổ, cha nương hắn lại tìm đến cho hắn mấy thần y, cứng rắn ép uống không ít thuốc, kết quả, mấy hôm trước hắn lên cơn sốc, phải đưa đến bệnh viện cấp cứu.
(dreamhouse)
Cha nương bị cơn sốc của hắn dọa sợ không nhẹ, lúc này mới đặt hết hy vọng lên người Diệp Phàm, tận tâm tận lực thu thập linh dược Diệp Phàm yêu cầu.
Mấy loại linh dược Diệp Phàm yêu cầu có tên rất kỳ là, có loại còn chưa bao giờ nghe nói qua, cha nương hắn nguyên bản tưởng rằng Diệp Phàm đang lừa gạt bọn họ, sau đó tìm hiểu thêm mới biết được mấy loại linh dược này rất hiếm, rất khó tìm, vì kiếm đủ dược liệu, trong nhà khai thác toàn bộ quan hệ, tiêu phí tới hai trăm triệu.
Diệp Phàm thấm thía nhìn Hầu An một cái: “Ngươi còn trẻ, vẫn nên chú ý thân thể một chút, đừng ăn bậy bạ, ngươi còn phải nối dõi tông đường a! Ngươi không có tự chủ như vậy không tốt lắm đâu!”
Nghe thấy Diệp Phàm nói, Hầu An nháy mắt liền có loại ɖu͙ƈ vọng muốn tìm cái khe đất chui vào!
“Diệp thiếu, ta nghe nói hai ngày trước nơi này xuất hiện hiện tượng thời tiết cực đoan, nhiệt độ không khí giảm xuống mấy chục độ, còn kết cả băng.” Tuy nói thời gian nóng bức nhất đã qua đi nhưng nhiệt độ không khí lúc này cũng vẫn duy trì trêи hai mươi độ a.
“Có khả năng đi, ta không rõ ràng lắm.” Diệp Phàm nghiêng đầu nói.
Hầu An: “……” Không rõ ràng lắm? Diệp thiếu ngươi có thể không rõ ràng sao? Khí lạnh chính là từ trong biệt thự của ngươi tràn ra.
“Đi vào với ta.” Diệp Phàm nói.
Hầu An gật đầu: “Được.”
“Diệp thiếu, ngươi biết kia nữ nhân lần trước thế nào rồi không?” Hầu An nhịn không được tò mò hỏi.
(dreamhouse)
“Nàng sao, nghe nói đã chết.” Diệp Phàm nhàm chán trả lời.
“Không phải nàng là tu giả cổ võ, rất lợi hại sao?”
“Rất lợi hại? Cũng không lợi hại bao nhiêu.” Diệp Phàm lắc đầu, lại nói: “Người trong tông môn các nàng đều phải phụng dưỡng nguyệt thần, phàm nhân như ngươi tới gần các nàng chính là khinh nhờn thần thánh, ngươi hiểu không? Lá gan ngươi cũng lớn thật, cư nhiên dám chạm vào nữ nhân của thần.”
“Trước đó ta không phải không biết nàng là nữ nhân của thần sao?” Nếu hắn biết được nữ nhân kia có lai lịch “cao quý” như vậy, đánh chết hắn cũng không dám dính vào!
“Nàng chết như thế nào?”
“Nghe nói là hiến tế! Chính là người của tông môn các nàng giết chết nàng, đưa nàng cho thần.”
“Giết chết đưa cho thần? Tu giả cổ võ đều biến thái như vậy sao?” Hầu An nhịn không được cảm thán. Thời cổ đại đúng là có dùng người sống hiến tế, nhưng hiện tại là xã hội pháp chế a!
Diệp Phàm nhún vai: “Không biết! Có tu giả cổ võ chuyên môn làm sát thủ, có loại thì chuyên làm khí quan mua bán sinh ý, có loại là thần côn cả ngày quỷ quỷ sùng sùng, có loại chuyên môn bán sâu, lừa gạt nữ nhân kiếm tiền, hình như không mấy ai là bình thường.”
Hầu An: “……”
“Ngươi đứng đây chờ, ta xuống dưới luyện đan.” Diệp Phàm nói.
(dreamhouse)
Hầu An lập tức gật đầu: “Diệp thiếu, ngươi đi đi, ngươi đi đi.”
Diệp Phàm vừa đi, Hầu An liền có chút nhàm chán.
Thanh âm tất tất tác tác bỗng nhiên truyền đến, Hầu An không khỏi khẩn trương lên, biệt thự của Diệp Phàm là quỷ trạch, Hầu An đã sớm biết, Diệp Phàm vừa đi, Hầu An liền cảm thấy biệt thự trống rỗng, âm khí rất nặng.
Một cái ly rơi xuống đất, phát ra âm thanh “phanh” một cái, dọa Hầu An sợ dựng người lên.
Hầu An đứng lên liền phát hiện ra nguyên do, trêи bàn có một con rùa đen lớn, cái ly vừa rồi chính là bị rùa đen kia chạm vào đổ xuống.
“Rùa đen thật tráng!” Hầu An nhịn không được thầm nghĩ, đúng là sợ bóng sợ gió một hồi.
Rùa đen khinh thường nhìn Hầu An một cái, đào lấy một cây nhân sâm ra ăn.
Diệp Phàm đi ra khỏi phòng luyện đan, nhìn thấy Hầu An ngồi xổm hai mắt sáng rực nhìn rùa đen, một người một rùa, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Hầu thiếu, ngươi làm gì vậy?”
Hầu An vội đáp: “Diệp thiếu, rùa đen này vừa mới ăn vụng một cây nhân sâm.”
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Không phải ăn vụng, đó vốn dĩ chính là đồ ăn của nó.”
(dreamhouse)
“Diệp thiếu, ngươi dùng nhân sâm cho rùa đen ăn sao?” Hầu An tràn đầy kinh ngạc cảm thán.
“Nó cũng không chịu ăn cái khác!”
Hầu An: “……” Diệp thiếu không hổ là Diệp thiếu, nuôi một con rùa đen cũng không giống người bình thường.
……
“Đan dược luyện chế ra rồi, hiện tại ngươi ăn vào đi.” Diệp Phàm nhìn Hầu An nói.
Hầu An gật đầu: “Được.”
Đan dược vừa vào, đắng đến nỗi Hầu An thiếu chút nữa đã nhổ ra, Diệp Phàm bịt miệng Hầu An lại, đan dược liền lăn xuống bụng, Hầu An chỉ cảm thấy vị giác toàn chìm trong cay đắng.
“Không thể phun ra! Ngươi mà phun, bao nhiêu tiền đều đổ sông đổ bể.”
Hầu An nghe Diệp Phàm nói, lập tức bưng kín miệng.
Diệp Phàm đặt tay lên lưng Hầu An, thay Hầu An hóa khai dược lực, tu giả cổ võ có thể tự chủ hóa khai dược lực, nhưng Hầu An chỉ là một người thường.
Hầu An móc gương ra nhìn: “Diệp thiếu, ta lại soái rồi, ta lại khôi phục bộ dáng cũ!”
(dreamhouse)
“Bộ dáng ngươi nguyên bản cũng không soái.”
Hầu An: “…… Cho dù như thế nào, Diệp thiếu, đa tạ ngươi!”
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Không cần khách khí, ngươi trả tiền, ta cứu ngươi là chuyện nên làm, lần sau còn gặp được chuyện như vậy, ngươi có thể lại tới tìm ta!”
Hầu An hung hăng run người một cái, lần sau, lần sau hắn nói không chừng đã bị một chưởng đánh chết. Hầu An âm thầm hạ quyết tâm, lần sau chưa làm rõ bối cảnh của mỹ nữ, tuyệt đối không thể đến gần.
……
Sau khi tiễn Hầu An rời đi, Diệp Phàm lại thanh nhàn vài ngày.
Không có sinh ý, Diệp Phàm liền trốn trong biệt thự, luyện đan, tu luyện.
Dựa vào đan dược luyện chế từ Linh Diễm Quả Mộ Liên Bình đưa tới, tu vi của Diệp Phàm vững vàng thăng tới Luyện Khí tầng bảy, sau khi tiến vào Luyện Khí tầng bảy, tu vi của Diệp Phàm lần thứ hai tiến vào bình cảnh.
Nhàn rỗi đến nhàm chán, Diệp Phàm đi tới dưới lầu công ty.
“Cô gia tới, ngươi đã rất lâu không tới đây a!” Tiểu thư tiếp tân nhìn thấy Diệp Phàm đến, tràn đầy nhiệt tình chào hỏi.
(dreamhouse)
“Ta tới thị sát một chút, làm việc cho tốt, ta sẽ không để Vân Hi bạc đãi các ngươi.” Diệp Phàm hai tay chống lưng, bày ra tư thế của lãnh đạo căn dặn.
Tiểu thư tiếp tân cười cười: “Đương nhiên, đương nhiên.”
Diệp Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, ngông nghênh đi vào thang máy.
Diệp Phàm đi vào văn phòng, nhìn thấy Bạch Vân Hi đang xử lý văn kiện.
“Sao ngươi lại tới đây?” Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái hỏi.
“Ta ở nhà nhàm chán, cho nên tới thăm ngươi!” Diệp Phàm tìm một cái ghế, ngồi xuống đối diện Bạch Vân Hi.
“Ta đang vội, không rảnh tiếp đón ngươi! Ngươi tự ra ngoài chơi đi.” Bạch Vân Hi lãnh đạm nói.
Diệp Phàm rầu rĩ nhìn Bạch Vân Hi: “Vân Hi, ngươi không còn nhiệt tình đối với ta như trước kia nữa.”
“Có câu nói là khoảng cách sinh ra mỹ, ngươi có biết không? Buổi tối ta phải ứng phó ngươi đã đủ mệt mỏi, ta không muốn ban ngày cũng không được nhàn rỗi!”
Bạch Vân Hi cau mày, thầm nghĩ: Tiểu tử Diệp Phàm này trêи giường tinh lực dư thừa, hắn đã nói muốn đi nghỉ còn không chịu nghe, kiểu gì cũng không dừng, có đôi khi, hắn thật sự muốn lấy bình hoa ở mép giường đập đầu tiểu tử này một cái! Diệp Phàm làm dân thất nghiệp lang thang, có thể ngủ nướng, hắn thì phải đi làm.
Diệp Phàm buồn bực nhìn Bạch Vân Hi: “Vân Hi, ngươi ghét bỏ ta!”
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi đứng lên nói: “Đúng vậy, ta sắp phải đi mở họp, ngươi cút đi sớm một chút.”
Diệp Phàm nhào tới đè Bạch Vân Hi lên sô pha, “Đừng mở họp, chúng ta tới song tu đi.”
Diệp Phàm vừa nói, vừa hôn lên mặt Bạch Vân Hi một cái.
Bạch Vân Hi dịch dịch thân thể, phát hiện sức lực của Diệp Phàm phi thường lớn, hắn bị áp chế đến không động đậy được!
Nhìn đến ngọn lửa nóng cháy trong mắt Diệp Phàm, Bạch Vân Hi ý thức được Diệp Phàm không phải đang nói giỡn, lập tức tức giận, lại không thể làm được gì.
Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng: “Diệp Phàm, ngươi đừng xằng bậy!”
Diệp Phàm lắc đầu: “Ta không xằng bậy! Trong sách viết làm ở những nơi như văn phòng này đặc biệt có cảm giác!”
Bạch Vân Hi: “……” Có cảm giác cái đầu, suốt ngày xem mấy loại sách rác rưởi, buổi tối lăn lộn không ngừng thì thôi, hiện tại cư nhiên còn muốn nháo đến tận văn phòng.
Bạch Vân Hi lần thứ hai hít sâu một hơi, cũng không dám nói nặng lời cái gì, dù sao tiểu tử Diệp Phàm này cũng nghe không hiểu tiếng người, hắn tức giận, có khi tiểu tử này còn cho rằng hắn đang tán tỉnh.
“Gần đây ngươi lại xem sách gì?” Bạch Vân Hi nhẫn nại hỏi.
(dreamhouse)
“Tổng tài bá đạo cùng bí thư tình nhân!” Diệp Phàm đáp.
Bạch Vân Hi: “……” Vừa nghe liền biết là sách não tàn, kiểu gì cũng lại là tổng tài não tàn yêu thích làm khổ bức trợ lý, các loại văn phòng play, nói không chừng còn do học sinh chưa tốt nghiệp viết, các loại thịt thịt thịt nị oai oai, tên Diệp Phàm ngu ngốc này cư nhiên còn thích, khó trách càng ngày càng xuẩn.
“Ta phát hiện bí thư khá tốt, bằng không ta làm bí thư cho ngươi?” Diệp Phàm hỏi.
Bạch Vân Hi: “……” Diệp Phàm làm bí thư cho hắn, tiêu chuẩn hạ xuống rồi, trước đó tiểu tử này còn tìm đại ca hắn đòi làm tổng tài chủ tịch lương một năm mấy chục tỷ, thiếu chút nữa đã hù chết hắn.
“Không cần, ta đã có mấy bí thư, không cần ngươi nhọc lòng.”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Bọn họ nào so được với ta! Ta cái gì cũng biết làm.”
“Ngươi có nhiều sách cấm như vậy, từ đâu ra?”
“Thái Chấn Tuấn giúp ta mua, tên kia tuy rằng làm việc không đàng hoàng, nhưng trong một số chuyện còn rất có bản lĩnh.”
Bạch Vân Hi trợn trắng mắt, bản lĩnh, bản lĩnh rách nát gì chứ?
(dreamhouse)
……….