Diệp Phàm đạp phi kiếm, bay ở giữa không trung, trêи người dán một tấm Ẩn Nấp Phù, không nhanh không chậm theo sau một chiếc xe taxi.
Di động Diệp Phàm bỗng nhiên vang lên.
“Ngươi đang ở đâu?” Bạch Vân Hi hỏi.
“Ta ở giữa không trung, hình như tín hiệu di động không được tốt lắm.” Diệp Phàm đáp.
“Ngươi ở giữa không trung, đã dán Ẩn Nấp Phù chưa? Đừng để cho người khác chụp được.” Bạch Vân Hi không yên tâm dặn dò.
“Yên tâm đi, đã dán rồi, ta không ngốc như vậy!”
Bạch Vân Hi nhìn di động, thầm nghĩ: Ngươi ngốc tới trình độ nào, ta quả thật là không thể hiểu được.
“Ngươi ở giữa không trung làm gì?”
“Ta đuổi theo nữ nhân kia, nàng lên một chiếc taxi, người ở nơi này quá nhiều, không dễ xuống tay.” Diệp Phàm có chút tiếc nuối nói.
Bạch Vân Hi hít sâu một hơi: “Ngươi tận lực tìm nơi nào ít người rồi xuống tay, đừng gây chú ý.”
(dreamhouse)
“Ta biết, ta sẽ tận lực.”
……
Nhược Thủy ngồi trêи xe taxi, liên tục nhìn về phía sau, “Sư tỷ, hắn không đuổi theo, ta thấy tên Diệp Phàm này cũng không có gì ghê gớm.”
Nhược Vân cau mày, ẩn ẩn có loại cảm giác như đang bị giám thị, “Ta vẫn cảm thấy có chút bất an.”
Nhược Thủy khẽ hừ một tiếng: “Chúng ta về biệt thự đi thôi.”
Nhược Vân do dự một chút, đề nghị nói: “Bằng không chúng ta đến quán bar ngồi ngồi, nếu có nhiều người, tên kia khẳng định sẽ không xằng bậy.”
“Quán bar? Ta không đi, chỗ kia chướng khí mù mịt, còn có một đám nam nhân không thức thời muốn dựa lên người ta, ghê tởm muốn chết.” Nhược Thủy ghét bỏ lắc đầu.
Nhược Vân có chút khó xử: “Chỉ là hiện tại chúng ta về biệt thự sẽ không quá an toàn.”
Nhược Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Sư phụ tới rồi sao? Vậy cho dù Diệp Phàm tìm tới cửa cũng không có chuyện gì.”
Nhược Thủy kϊƈɦ động gật đầu: “Sư phụ tới, ta thấy nếu tên Diệp Phàm kia còn dám tới gây chuyện thì chính là tìm đường chết!”
……(dreamhouse)
Diệp Phàm phi kiếm, theo sau taxi đi thẳng tới biệt thự.
“Sư phụ!” Nhược Thủy nhìn thấy Kỷ Văn, tràn đầy cao hứng chạy tới.
“Sư phụ, có người muốn đuổi giết ta!” Nhược Thủy ủy khuất nói.
Kỷ Văn đạm nhiên gật đầu: “Ta đã biết hết mọi chuyện, tu giả chúng ta tranh mệnh với trời, vì tài nguyên phát sinh tranh đấu cũng là khó tránh khỏi, cuối cùng chỉ có thể xem là bản lĩnh của ai cao hơn thôi.”
“Sư phụ, ta có khả năng đã đánh chết người kia.”
“Một người bình thường mà thôi, chết thì chết, không có gì ghê gớm, tu giả thời cổ đại cũng đều là đạp lên bạch cốt chồng chất mới tới được đỉnh cao.” Kỷ Văn nhàn nhạt nói.
“Sư phụ, hình như tu vi của Diệp Phàm kia không thấp, hơn nữa, công pháp hắn tu luyện cũng giống như công pháp tu chân.” Nhược Vân nói.
Kỷ Văn nhìn Nhược Vân: “Ngươi xác định?”
Kỷ Văn cau mày, hơn hai ngàn năm trước, Thiên Thượng Thiên là một đại tông môn, trong tông môn có rất nhiều cao thủ, sau này, thiên địa dị biến, linh khí cung không đủ cầu, tu vi của tu giả không tiến còn lui, bất đắc dĩ, Thiên Thượng Thiên đành phải rút khỏi địa cầu.
Thực tế, Thiên Thượng Thiên hiện tại căn bản không phải là Thiên Thượng Thiên ban đầu.
(dreamhouse)
Sư tổ khai sơn Thiên Thượng Thiên hiện tại chỉ là một thị nữ bưng trà của đệ tử Thiên Thượng Thiên năm xưa, bởi vì tư chất quá kém, không được mang theo cùng, người Thiên Thượng Thiên đi vội vàng, để lại một ít đồ vật.
Mấy thứ kia được vị sư tổ góp nhặt lại, sau này trở thành tư bản khai sơn của Thiên Thượng Thiên.
Bởi vì năm đó tổ sư chỉ là một thị nữ bưng trà của Thiên Thượng Thiên, vậy nên căn bản không được tiếp xúc với truyền thừa chân chính, công pháp hiện nay của Thiên Thượng Thiên cũng chỉ có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng chín mà thôi.
Sau khi thiên địa dị biến, muốn lên Trúc Cơ càng thêm khó, đại đa số tiền bối trong tông môn đều không tu luyện được đến tầng chín, vậy nên cho dù công pháp có không đầy đủ cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Nhưng tông môn đã từng ra một vị tông chủ kinh tài tuyệt diễm, vị tông chủ kia chưa được bốn mươi tuổi đã tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, sau này có khổ luyện bao nhiêu tu vi cũng không có tiến triển gì, trải qua nhiều năm nghiên cứu, vị sư tổ kia mới phát hiện công pháp của tông môn căn bản là không có Trúc Cơ, cũng chính vì như vậy vị sư tổ kia mới phát hiện ra lai lịch chân chính của tổ sư.
Lai lịch của tổ sư không phải chuyện sáng rọi gì, qua các đời cũng chỉ có tông chủ của Thiên Thượng Thiên mới biết được điều này.
Vị sư tổ kinh tài tuyệt diễm kia tìm kiếm công pháp Trúc Cơ khắp nơi, nhưng người tu luyện cổ võ không ít, người tu chân lại cực nhỏ, công pháp tu chân đều là vạn trung vô nhất, vị tổ sư này bốn mươi tuổi tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, năm mươi năm sau lại không có tiền triển nào, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Tổ sư để lại di chúc, muốn đệ tử đời sau nghĩ cách nhất định phải tìm được công pháp Trúc Cơ.
(dreamhouse)
Kỷ Văn thầm nghĩ: Nếu công pháp Diệp Phàm tu luyện thật sự là công pháp tu chân, vậy có lẽ nó sẽ có Trúc Cơ.
“Diệp Phàm đang ở đâu?” Kỷ Văn hỏi.
Nhược Thủy cao hứng nhìn Kỷ Văn: “Sư phụ, ngươi muốn tìm hắn sao?”
Kỷ Văn gật đầu: “Không sai, có lẽ hắn ăn cắp công pháp của tông môn chúng ta.”
……
“Ngươi tìm ta sao? Ta tới!” Diệp Phàm dẫm trêи phi kiếm, dừng ở giữa không trung.
Diệp Phàm nhíu mày, từ trêи cao nhìn xuống nữ nhân dưới mặt đất, trong lòng hiện lên vài phần trào phúng, ăn cắp công pháp, công pháp hắn tu luyện là khi hắn sinh ra được Thiên Đạo ban cho, sao lại thành ăn cắp rồi.
Nhược Thủy nhìn Diệp Phàm đột ngột xuất hiện giữa không trung, sợ nhảy dựng.
“Quả nhiên, hắn cũng là người tu chân!” Nhược Vân hô lên.
Tu luyện cổ võ đến Tiên Thiên mới có thể ngự không phi hành, tu chân lại không cần, chỉ cần linh khí đầy đủ là có thể ngự kiếm phi hành.
Diệp Phàm trêи cao nhìn xuống Kỷ Văn, đạp phi kiếm hạ xuống mặt đất.
(dreamhouse)
Kỷ Văn nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện lên vài phần tham lam.
Diệp Phàm hoang mang nhìn Kỷ Văn: “Ngươi là người tu chân, đúng là gà mờ!”
Diệp Phàm vừa mở miệng, Kỷ Văn rốt cuộc thanh tỉnh lại, thẹn quá thành giận hét lên: “Ngươi nói cái gì?”
Diệp Phàm híp mắt nhìn Kỷ Văn: “Ngươi hấp thu nguyên khí của tu giả cổ võ, linh khí cùng nguyên khí trong cơ thể xen lẫn với nhau, ngươi như vậy rất dễ tẩu hỏa nhập ma, nổ tan xác mà chết.”
Kỷ Văn lạnh lùng nhìn Diệp Phàm: “Ngươi nói bậy gì đó?”
Diệp Phàm bĩu môi: “Coi như ta đang nói bậy, Huyết Long Tham đâu, giao ra đây!”
“Dựa vào cái gì?”
Diệp Phàm hừ một tiếng: “Đó là đường ca ta mua cho ta, là đồ của ta!”
“Nếu ta không giao thì sao?” Kỷ Văn cười lạnh hỏi.
“Vậy chờ ta giết ngươi, ta liền tự mình đi tìm!”
Kỷ Văn tức giận mắng: “Khẩu khí thật lớn!”
(dreamhouse)
Kỷ Văn huy kiếm về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm tùy tay đón lấy.
“A, cư nhiên là Luyện Khí tầng tám, bất quá, ngươi hấp thu quá nhiều thứ lung tung rối loạn, căn cơ không ổn định, thực lực kém quá nhiều!” Diệp Phàm khinh thường nói.
“Lắm miệng!” Kỷ Văn tức giận mắng một tiếng, trong lòng lại có chút không xong.
Hai người chớp mắt đã giao chiến mấy chục chiêu.
Kỷ Văn tràn đầy đề phòng lui ra phía sau vài bước, trong lòng hiện lên kiêng kị nồng đậm.
Hai người đối mặt đến bây giờ, chi tiết của nàng đều bị đối phương nhìn thấu, nhưng nàng lại không biết tý gì về thực lực của đối phương.
Kỷ Văn trực giác cảm thấy có lẽ tu vi của Diệp Phàm thấp hơn nàng một ít, nhưng khi giao chiến lên Kỷ Văn lại thấy bị áp chế hoàn toàn.
Thao Thiết quỷ linh chui ra khỏi Quỷ Âm Kỳ, nhìn thấy Kỷ Văn liền hơi nghi hoặc một chút: “Công pháp Thiên Thượng Thiên, chẳng lẽ Thiên Thượng Thiên cũng có người ở lại, không rời đi hết sao, không phải chứ!”
Kỷ Văn nhìn thấy Thao Thiết quỷ linh xuất hiện ở bên người Diệp Phàm, hoảng sợ hét lên, “Ngươi là thứ gì?”
Thao Thiết quỷ linh nhe răng, thí điên thí điên nói: “Ngươi đoán xem.”
(dreamhouse)
“Đi!” Diệp Phàm không có trả lời, tung ra một chồng phù chú về phía Kỷ Văn, nổ cho Kỷ Văn đen xì hết mặt mũi.
Thao Thiết quỷ linh nhíu mày: “Không thú vị, trực tiếp lấy Huyền Long Ấn đánh nàng thành bánh rán là được, a, ta nhớ rồi, ngươi quá yếu, Huyền Long Ấn dùng một lần liền biến thành bệnh liệt dương.”
Diệp Phàm: “Ngươi mới bệnh liệt dương!”
Kỷ Văn hung tợn nhìn Diệp Phàm, lấy ra một mặt gương tròn: “Quỷ hầu, ra!”
Trong gương của Kỷ Văn nhảy ra một đống âm hồn, Thao Thiết quỷ linh cao hứng reo lên: “Đưa cơm tới, nhanh lên!”
“Không cần ngươi nói ta cũng biết.” Diệp Phàm lấy ra Quỷ Âm Kỳ, huy về phía đám quỷ hồn, thu hết quỷ hồn vào trong.
Đại bộ phận quỷ hồn từ gương của Kỷ Văn nhảy ra bị hút vào trong Quỷ Âm Kỳ, còn lại rơi hết vào trong miệng Thao Thiết.
Tất cả quỷ hồn bị thu vào Quỷ Âm Kỳ sẽ dần dần bị luyện hóa, bất quá, Thao Thiết quỷ linh hiển nhiên là một ngoại lệ, nó chẳng những không bị luyện hóa, còn hấp thu một ít âm hồn trong cờ, càng ngày càng ngưng thực.
Kỷ Văn thấy Nhϊế͙p͙ Hồn Kính không có tác dụng, không khỏi hoảng sợ lên.
“Đến ta!” Diệp Phàm vung kiếm đánh về phía Kỷ Văn, Kỷ Văn hộc ra một búng máu.
(dreamhouse)
“Thật yếu ớt! Công pháp Thiên Thượng Thiên không nên yếu như vậy mới đúng! À, công pháp của đệ tử nội môn cùng ngoại môn Thiên Thượng Thiên không giống nhau, đệ tử nội môn Thiên Thượng Thiên bỏ chạy, còn dư lại chỉ là một đám hạ nhân bưng trà đổ nước không được mang theo, vậy nên ngươi chính là đồ tôn của đám hạ nhân kia sao, công pháp Thiên Thượng Thiên cư nhiên bị tu luyện thành như vậy, đúng là không ra gì!”
Kỷ Văn bị Diệp Phàm đánh cho hộc ra một búng máu, sau đó lại bị Thao Thiết quỷ linh chọc tức hộc ra một búng máu nữa.
“Ngươi nói hươu nói vượn!” Nhược Thủy vẫn luôn lấy thân phận người Thiên Thượng Thiên làm vinh, Thiên Thượng Thiên đối mặt với tu giả cổ võ cũng đều mang theo cảm giác về sự ưu việt, nàng căn bản không tiếp thu được nàng là đồ tử đồ tôn của một hạ nhân Thiên Thượng Thiên.
Thao Thiết không vui nhìn Nhược Thủy: “Tiểu nha đầu, chẳng lẽ ngươi cảm thấy bổn đại gia đang nói dối sao? Bổn đại gia chưa bao giờ nói dối!”
“Cũng không mạnh bao nhiêu!” Diệp Phàm đánh một quyền làm vỡ khí hải của Kỷ Văn, linh khí, nguyên khí trong thân thể Kỷ Văn nhanh chóng xói mòn, gương mặt Kỷ Văn lập tức già nua đi vài tuổi.
“Ngươi phế ta?” Kỷ Văn tức muốn hộc máu hét lên.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, ngươi nên cảm ơn ta đi, vốn dĩ trong thân thể ngươi linh khí, nguyên khí hỗn tạp, rất dễ nổ tan xác mà chết, hiện tại ngươi trở thành người thường, có lẽ sẽ sống lâu thêm được mấy năm, Huyết Long Tham đâu? Ở nơi nào?”
Kỷ Văn căm hận nhìn Diệp Phàm: “Ngươi cứ mơ đi!”
“Nữ nhân này tự sát.” Thao Thiết quỷ linh rầu rĩ nói: “A, sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy?” Linh hồn của tu sĩ không giống người bình thường, không có cách nào bắt giữ được.
“Phải làm sao bây giờ?” Diệp Phàm chán nản hỏi.
“Không phải nơi này còn hai nha đầu nữa sao?” Thao Thiết quỷ linh hắc hắc cười lên.
“Đúng vậy!” Diệp Phàm nhìn về phía Nhược Vân, Nhược Thủy.
(dreamhouse)
……….