Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

chương 156: du thuyền xảy ra chuyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Phàm nhìn về phía người nổ súng, thả mấy âm quỷ ra, sát thủ nổ súng lập tức thét thảm một tiếng, “Quỷ a!”

Sắc mặt Chloe khó coi vô cùng, Diệp Phàm nói hắn trúng độc mạn tính, Chloe liền cảm giác không thích hợp, hắn không nghĩ tới bảo tiêu bên cạnh mình đã bị người thu mua.

Nghe sát thủ kia kêu quỷ, Chloe bỗng nhiên nhớ tới tiểu hài tử hắn từng nhìn thấy ở tầng trêи.

Chloe là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng nhìn thấy sát thủ nổi điên trước mặt, lại nhớ tới hài tử lúc trước, không khỏi có chút mất tự nhiên.

“Thần y, hắn đây là…… làm sao vậy?” George tò mò hỏi.

Diệp Phàm cười đáp: “Hắn bị dọa rồi.”

“Lúc nãy ở trêи lầu ta nhìn thấy một tiểu hài tử……” Chloe do dự một chút nói.

“Đó là quỷ hầu của ta.”

“Quỷ hầu? Quỷ hầu là cái gì?” Hai mắt George sáng lên nhìn Diệp Phàm, bộ dáng cảm thấy hứng thú với tất cả mọi thứ.

“Quỷ hầu chính là quỷ phó, cùng loại với người hầu, nhưng không cần trả tiền công, ta thích miễn phí.” Diệp Phàm giải thích.

(dreamhouse)

Chloe: “……” Tiền công cho người hầu có đáng bao nhiêu đâu? Vị Diệp thiếu này đúng là quá keo kiệt, người không muốn dùng, một hai phải dùng quỷ.

“Ta cũng muốn quỷ hầu.” George hai mắt long lanh nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm kiên quyết lắc đầu: “Không được, người bình thường ở chung với quỷ thời gian dài sẽ sinh bệnh.”

George có chút thất vọng gật đầu: “Vậy được rồi.”

“Diệp thiếu, đây là cái gì?” George cầm lấy mấy đơn tuyên truyền trêи bàn hỏi.

“Là linh dược ta muốn tìm.”

George cầm lấy tranh vẽ Ngư Lân Thảo, cao hứng nói: “Cái này, cái này ta đã thấy!”

Diệp Phàm quay đầu, kϊƈɦ động nhìn về phía George: “Ngươi từng thấy?”

George gật đầu: “Đúng vậy, ta có cất chứa.”

Diệp Phàm trừng lớn mắt: “Ngươi có cất chứa? Ngươi cư nhiên có cất chứa! Ánh mắt của ngươi thật không tồi! Cư nhiên cất chứa thứ này!”

Diệp Phàm từng hỏi rất nhiều tu giả cổ võ, nhưng không ai từng nhìn thấy Ngư Lân Thảo, cho dù hắn đã vẽ ra, người ta cũng không biết thứ này có thể làm thuốc.

……

George có chút xấu hổ cười cười: “Ta có một cái trang viên dùng để cất giữ đồ vật ta tìm được, nhưng thời điểm ta bị trục xuất khỏi gia môn, tài khoản bị đóng băng, ta cũng không biết thứ đó có còn ở đấy không.”

Tâm tình Chloe tức khắc cổ quái lên, từ nhỏ George đã sùng bái văn hóa Hoa Quốc, mộng tưởng trở thành tuyệt thế cao thủ, góp nhặt rất nhiều đồ lung tung rối loạn, lãng phí không ít tiền, phụ thân rất không thích sở thích này của George, hắn cũng từng phản đối nhiều lần, nhưng George vẫn làm theo ý mình, Chloe không nghĩ tới có một ngày đám rác rưởi George nhặt về lại thật sự có tác dụng.

“Trang viên kia hẳn là không có ai động đến.”

Bởi vì phụ thân không thích George thu thập đồ vật rối loạn lung tung, George thu đồ rất rất điệu thấp, vị trí trang viên kia cũng có chút hẻo lánh.

(dreamhouse)

Tuy rằng phụ thân đóng băng hầu hết tài khoản của George, nhưng không làm thêm bước nào nữa, đống đồ của George vẫn còn nguyên.

George nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, ngươi có muốn tới trang viên của ta không? Ta trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo ở đó.”

Diệp Phàm gật đầu: “Được! Ta cũng đang muốn xuất ngoại xem thử.”

……

Bạch gia.

“Ngươi muốn đi M quốc cùng Diệp Phàm?” Bạch Sĩ Nguyên uống trà hỏi.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy, Chloe tiên sinh đã gửi lời mời, Diệp Phàm cũng muốn đi một chuyến.”

Bạch Sĩ Nguyên gật đầu: “Cũng được.” Nhiều bằng hữu nhiều con đường, có thể kéo quan hệ với thuyền vương M quốc là một chuyện tốt.

“Ta nghe nói Diệp Phàm hố Chloe tỷ.” Bạch Sĩ Nguyên hỏi.

“Đúng vậy.”

(dreamhouse)

“Để tiểu tử kia nuôi ngươi không thành vấn đề, công tác của ngươi cũng không nhiều, ngươi đừng quá nhọc lòng.”

Bạch Vân Hi cười: “Được.”

“Vận khí của tiểu tử Diệp Phàm kia không tồi, vừa vặn có nhi tử thuyền vương đụng tới cửa, chẳng qua, hình như gia đình thuyền vương không được thái bình cho lắm!” Bạch Sĩ Nguyên nói thầm. Trưởng tử sinh bệnh, con thứ là đồng tính luyến ái, con rể thật ra là người có bản lĩnh biết tiến tới, nhưng bụng người cách một lớp da, con rể dù sao cũng không thể sánh bằng nhi tử.

Bạch Vân Hi nhíu mày, dựa theo cách nói của Diệp Phàm, Chloe chính là bị ám hại, lần này Diệp Phàm đi M quốc cũng không biết có bị cuốn vào nội đấu nhà thuyền vương không?

……

George mua một căn biệt thự bên cạnh quỷ trạch, cùng Diệp Phàm làm hàng xóm.

George đứng trong hoa viên của Diệp Phàm, tràn đầy tò mò túm tay Mộ Liên Bình hỏi đông hỏi tây.

“Mộ thiếu, ngươi là võ lâm cao thủ sao? Ngươi biết Cửu Âm Bạch Cốt Trảo không?”

Mộ Liên Bình lắc đầu: “Không biết.”

“Hàng Long Thập Bát Chưởng thì sao?”

“Không biết.”

(dreamhouse)

“Tay không đánh vỡ tảng đá lớn?”

Mộ Liên Bình đá một chân lên cục đá, cục đá vỡ chia năm xẻ bảy.

Mộ Liên Bình cau mày, không khỏi có chút đau đầu, Diệp Phàm nhờ hắn tới bảo hộ cho George cùng Chloe, nhưng lại không nói cho hắn hắn còn phải ứng phó vị phú nhị đại đầy lòng hiếu kỳ này a! Vấn đề George muốn hỏi vô cùng vô tận, Mộ Liên Bình cảm thấy hắn giống như đã gặp được Đường Tăng ngoại quốc rồi.

George tràn đầy kϊƈɦ động vỗ vỗ tay: “Lợi hại, lợi hại!”

Chloe nhìn Mộ Liên Bình, trêи mặt không hiện, trong lòng lại kinh ngạc cảm thán không thôi.

“Dạy ta được không?” George hỏi.

Mộ Liên Bình lắc đầu: “Đây là tuyệt học gia truyền nhà ta, không thể truyền ra ngoài, lại nói, đây là đồng tử công, hai tuổi đã bắt đầu phải luyện.” Mộ Liên Bình thầm nghĩ: Trần Nhiên quả thật có dự tính, đưa trước cho hắn không ít biện pháp để ứng phó với George, tìm một bạn trai đầy lòng hiếu kỳ như vậy, Trần Nhiên đúng là không dễ dàng.

George tràn đầy ảm đạm than thở: “Như vậy a!”

“Mộ thiếu, ngươi cùng Diệp thiếu ai lợi hại hơn?” George hỏi.

“Đương nhiên là Diệp thiếu lợi hại hơn, ta sao có thể so với Diệp thiếu được chứ!” Mộ Liên Bình đáp, Diệp Phàm ngay cả vị kia của Thiên Thượng Thiên cũng có thể xử lý được a!

George gật đầu, “Ta cũng cảm thấy là Diệp thiếu lợi hại hơn, ta xem tin tức trêи mạng, trêи đó nói rằng Diệp thiếu có thể bay, không biết ta có cơ hội được chứng kiến không, nếu Diệp thiếu có thể bay cho ta xem một chút thì tốt rồi.”

Mộ Liên Bình: “……”

Một chiếc du thuyền chạy trêи biển, Diệp Phàm đứng ở mũi thuyền, hưởng thụ gió biển thổi qua, trêи trời mây trắng phiêu phù, mặt biển xanh lam nhìn không thấy điểm cuối.

Thao Thiết quỷ linh chui ra khỏi Quỷ Âm Kỳ, tràn đầy hưng phấn reo lên: “Thời tiết không tồi! Thời tiết như này đúng là thời cơ tốt để tán gái!”

“Tán gái? Ngươi cũng có thể tán gái?” Diệp Phàm khó hiểu nhìn Thao Thiết quỷ linh.

(dreamhouse)

“Ta anh tuấn bất phàm, có rất nhiều người xếp hàng chờ muốn được ngủ với ta!”

“Ai lại luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ, không sợ nửa đêm bị ngươi gặm sạch sao?” Diệp Phàm lắc đầu cảm thán.

“Ngươi thì biết cái gì? Bổn đại gia mị lực vô biên, đủ để khiến đám người kia như thiêu thân lao đầu vào lửa.” Thao Thiết quỷ linh dương dương tự đắc.

“Sao ta lại có cảm giác hình như ngươi béo lên? Ăn quá nhiều sao?”

Thao Thiết quỷ linh có chút mê hoặc nói: “Có sao? Ta luôn rất chú trọng dáng người, không có béo a!”

“Ngươi lại ăn quỷ của ta, ngày nào ngươi cũng tránh trong Quỷ Âm Kỳ ăn âm hồn, ngươi đừng có quá đáng!” Diệp Phàm không vui mắng.

“Hiện tại ta cũng coi như là khí linh của Quỷ Âm Kỳ, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy, phải biết rằng, hoàng đế cũng không để binh đói đâu, ngươi không cho ta ăn no, sao ta có thể làm việc cho ngươi được!”.

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng: “Cho ngươi ăn no rồi ngươi cũng không làm việc.”

Bạch Vân Hi đi ra khỏi phòng, Thao Thiết quỷ linh nhiệt tình lắc lắc móng vuốt với Bạch Vân Hi, “Ai nha, ai nha, mỹ nhân đại thiếu ra, mỹ nhân đại thiếu khỏe.”

Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Thao Thiết quỷ linh đứng trêи đầu vai Diệp Phàm: “Sao ngươi lại thả nó ra?”

(dreamhouse)

Diệp Phàm có chút buồn bực đáp: “Nó tự mình ra, ta cũng không quản được.”

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi: “Ngươi nên trông giữ nó cho tốt.”

Thao Thiết quỷ linh vẫy vẫy móng vuốt: “Mỹ nhân đại thiếu a, chúng ta đừng nói chuyện mất hứng như vậy, ngươi xem hôm nay trời xanh mây trắng, phong cảnh tốt như vậy, không bằng, chúng ta tới làm thơ?”

Bạch Vân Hi nhìn Thao Thiết quỷ linh: “Làm thơ? Ngươi biết làm thơ sao?”

“Biển rộng a! Ngươi tất cả đều là nước.”

“Bạch tuộc a! Ngươi tám chân.”

“Mỹ nhân a! Ngươi có mỹ bao nhiêu, rơi xuống biển đều biến thành quỷ!”

……

“Ai nha, thơ hay thơ hay!” Thao Thiết quỷ linh vừa lòng gật đầu.

Bạch Vân Hi: “……” Diệp Phàm thu một tên đậu bức như vậy, vừa lúc có bạn.

……(dreamhouse)

“Phanh” Một tiếng nổ mạnh truyền đến.

Thao Thiết quỷ linh ha ha cười lên: “Ai nha, ai nha, ngoài ý muốn…… Trời có mưa gió thất thường, người có sớm họa tối phúc!”

Diệp Phàm tức giận mắng: “Đều là do tên miệng quạ đen ngươi!”

“Sao có thể trách ta được, ta chưa làm cái gì hết!”

“Đều là do ngươi nói cái gì mà rơi xuống trong biển đều biến thành quỷ!”

Thao Thiết Quỷ Linh khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì.

Mộ Liên Bình mang Chloe tới trêи boong tàu, George cùng Trần Nhiên đi theo phía sau.

“Chuyện gì xảy ra?” Diệp Phàm hỏi.

Mộ Liên Bình cau mày: “Bên dưới khoang thuyền bị người lắp đặt bom hẹn giờ, hiện tại thuyền đã bị nổ ra một cái động lớn, nước biển điên cuồng tiến vào, thuyền sắp chìm rồi.”

Diệp Phàm có chút mờ mịt nhìn Mộ Liên Bình: “Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ?”

Mộ Liên Bình: “……” Vấn đề này hỏi hắn hắn cũng không biết phải trả lời sao a!

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi nhìn về phía Chloe: “Chloe tiên sinh, trước khi lên thuyền không kiểm tra sao?”

Chloe cau mày nói: “Đã kiểm tra rồi.” Chỉ sợ nhân viên phụ trách kiểm tra lại có vấn đề, nhìn dáng vẻ này xem ra có người không hi vọng hắn trở về M quốc a!

“Mau gọi điện thoại cho đội cứu hộ ở phụ cận đi!” Bạch Vân Hi thúc giục.

Trần Nhiên có chút khó xử nói: “Đã gọi rồi, bất quá, người của đội cứu hộ nói chỉ sợ phải một tiếng rưỡi nữa mới đến được, chúng ta không căng được đến lúc ấy.”

“A, cá mập, đàn cá mập tới! Chúng ta sắp bị cá mập ăn rồi!” George hoảng sợ kêu lên.

Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn về phía đàn cá mập: “Không ít cá a!”

Diệp Phàm thổi một tiếng sáo, đàn cá mập chỉnh tề bơi về phía du thuyền.

George mở to mắt nhìn một màn thần kỳ này.

Hai mắt Diệp Phàm sáng lên nói: “Ta nghĩ ra rồi.”

Diệp Phàm bắt lấy Mộ Liên Bình, ném Mộ Liên Bình về phía đàn cá mập: “Đi lên ngồi cho chắc.”

George tràn đầy hoảng sợ thốt lên: “Diệp thiếu, ngươi không thể ném Mộ thiếu xuống……” đút cá mập a.

George nói đến một nửa, đột nhiên im bặt, Mộ Liên Bình cưỡi trêи lưng cá mập, cá mập xung quanh cũng không công kϊƈɦ Mộ Liên Bình.

(dreamhouse)

……….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio