Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

chương 161: tu chỉnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Lãnh Tuyết nghi hoặc nhìn tầng chắn cao tận trời: “Diệp Phàm làm ra thứ gì vậy, cư nhiên đánh không vỡ?”

“Giống như là thủ đoạn của những tu sĩ trước kia.” Dương Hồng nói.

Sắc mặt Dương Lãnh Tuyết đổi đổi, sách cổ ghi lại, trong lịch sử Hoa Quốc từng có mấy người thần kỳ xuất hiện, bọn họ có thể phi thiên độn địa, hô mưa gọi gió, nhưng ở mấy ngàn năm trước, những người này toàn bộ biến mất, hẳn là đã rời khỏi thế giới này, nhưng vì sao Diệp Phàm lại biết thủ đoạn của những người đó chứ, chẳng lẽ, Diệp Phàm thu được truyền thừa của bọn họ, nếu là như vậy, vận khí của người này cũng quá tốt rồi.

Dương Hồng nhìn trận pháp đánh không vỡ, trong lòng không khỏi sốt ruột lên, Diệp Phàm giết chết Thiên Thượng Thiên Kỷ Văn, Dương Hồng không dám khinh thường thực lực của người này một chút nào.

Sở dĩ hắn tới đây, một là chịu không nổi dụ hoặc của đan dược, hai là cảm thấy Diệp Phàm luyện chế xong đan dược nhất định sẽ suy yếu, nhưng bây giờ nếu trận pháp đánh không vỡ, để Diệp Phàm có thời gian khôi phục, vậy hết thảy liền đều xong rồi.

“Luyện đan hẳn là còn chưa kết thúc, người chủ trì trận pháp không phải là Mộ Liên Bình chứ?” Dương Lãnh Tuyết hỏi.

Dương Hồng lắc đầu: “Không phải, là Bạch Vân Hi.”

Trong mắt Dương Lãnh Tuyết xẹt qua vài tia âm u, nàng trải qua hai mươi năm khắc khổ tu luyện mới có được thành tựu ngày hôm nay, Bạch Vân Hi thì sao, chỉ là bởi vì Diệp Phàm thích hắn, hắn liền một đường bình bộ thanh vân, thật là không hiểu Diệp Phàm nghĩ cái gì, một người nam nhân lại nhất định phải thích nam nhân.

(dreamhouse)

“Thành!” Diệp Phàm thu ba mươi sáu viên đan dược vào trong phù trữ vật đã chuẩn bị tốt trước đó.

Đại trận dưới công kϊƈɦ không ngừng cuối cùng cũng hiện ra một cái khe, Thao Thiết quỷ linh nhìn Diệp Phàm hỏi: “Diệp Phàm, ngươi thế nào? Có cảm thấy suy yếu không?”

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng: “Ngươi mới suy yếu!” Diệp Phàm lấy ra một viên Bổ Linh Đan, nuốt xuống.

Linh lực trong cơ thể Diệp Phàm qua quá trình luyện đan tiêu hao mất tám chín phần, sau khi dùng Bổ Linh Đan miễn cưỡng tìm lại hai ba phần.

“Xem sự lợi hại của ta!” Diệp Phàm phất tay, trận pháp xuất hiện hao tổn bắt đầu quang hoa chớp động.

“Bạo!” Trận phòng hộ lập tức nổ mạnh, từng đạo cột sáng nổ ra bốn phía, tiếng kêu thảm thiết từ khắp nơi vọng tới.

Diệp Phàm tự bạo trận phòng hộ, uy lực trận phòng hộ phát ra nháy mắt phát huy khả năng đến cực hạn, mấy người nguyên bản còn muốn tránh trong chỗ tối chiếm tiện nghi sôi nổi trọng thương.

“Ầm ầm ầm!” Quỷ Âm Kỳ bay trong gió, Diệp Phàm vung Quỷ Âm Kỳ lên, trong nháy mắt, âm quỷ tràn ra bốn phía, đám tu giả cổ võ đang trốn lập tức quay mình chạy trối chết.

Diệp Phàm giơ Quỷ Âm Kỳ, sai khiến quỷ linh truy kϊƈɦ đám tu giả cổ võ.

“Diệp Phàm, đừng đuổi theo nữa, chúng ta cũng đi thôi.” Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm kết khế ước đạo lữ, biết rõ Diệp Phàm nhìn qua tinh khí bồng bột, nhưng đã là nỏ mạnh hết đà.

“Nơi này vừa có tiếng súng nổ, rất nhanh sẽ có cảnh sát tới, ở lại không an toàn.” Bạch Vân Hi khuyên nhủ.

Tuy rằng cảnh sát vẫn luôn sau khi mọi chuyện kết thúc mới chậm rãi tới muộn, nhưng thời gian dài như vậy, nên tới cũng sắp tới rồi.

Diệp Phàm gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta đi.”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Xe bị đánh hỏng rồi, ngươi mang Mộ Liên Bình, ta đi theo ngươi.”

“Được.”

(dreamhouse)

Diệp Phàm đạp phi kiếm, phi hành giữa không trung, Mộ Liên Bình bị Diệp Phàm coi thành diều hâu quắp gà con xách trêи tay.

Diệp Phàm quay đầu, chớp chớp mắt nhìn Mộ Liên Bình, Mộ Liên Bình nghi hoặc hỏi: “Diệp thiếu, có chuyện gì sao?”

“Ngươi có hơi nặng, nên giảm giảm béo.” Diệp Phàm nói.

Mộ Liên Bình miễn cưỡng cười cười: “Diệp thiếu nói phải, ta đúng là nên giảm béo.”

……

Tiếu gia.

Tiếu Trì trốn ở trong nhà, biểu tình né tránh.

“Người đều đi rồi?”

Mộ Uyển gật đầu: “Đi rồi, bất quá, ta thấy bọn họ vẫn rất không cam lòng.”

Tiếu Trì tràn đầy khó xử than thở: “Ta có thể làm sao bây giờ a! Đã nói cho bọn họ Diệp Phàm cùng Vân Hi tư bôn (bỏ nhà theo trai J), ta cũng không tìm được người.”

Mộ Uyển thở dài: “Diệp Phàm rốt cuộc đang làm cái gì? Sao lại có nhiều người hỏi hắn vậy?”

Tiếu Trì híp mắt nói: “Tiểu tử Diệp Phàm này hình như gần đây có động tác lớn.”

Mộ Uyển: “……”

“Sao đám người kia không đi tìm Bạch lão đầu?”

Mộ Uyển bất đắc dĩ cười: “Ngươi cho rằng bọn họ không tìm sao? Bạch lão đầu bên kia chỉ sợ còn náo nhiệt hơn chỗ chúng ta.”

“Bằng không chúng ta đi du lịch trước, đợi một thời gian nữa rồi trở về?” Tiếu Trì đề nghị.

Mộ Uyển gật đầu: “Cũng tốt!”

……(dreamhouse)

Bạch gia.

“Thời Ngọc đường ca, ngươi nói đám mấy người Diệp Phàm chạy đi đâu rồi?” Mộ Lam hỏi.

Mộ Thời Ngọc lắc đầu: “Không biết.”

“Vận khí của Liên Bình đường ca thật tốt, có thể đi bên người theo Diệp Phàm.”

Mộ Thời Ngọc cười cười, vận khí của Mộ Liên Bình thật sự làm hắn cũng có chút ghen ghét đây.

Lấy tốc độ tu luyện thẳng tiến không ngừng của Mộ Liên Bình hiện tại, trong tương lai chắc chắn là sẽ ở trêи hắn, bất quá, đây là vận khí của Mộ Liên Bình, hắn có hâm mộ cũng không hâm mộ nổi.

“Nghe nói, lúc trước Dương gia nhân cơ hội Diệp Phàm chuẩn bị kết thúc luyện đan mà ra tay, bất quá, không chiếm được chỗ tốt gì.” Mộ Thời Ngọc nói.

Mộ Lam cười cười: “Diệp Phàm ngay cả Thiên Thượng Thiên Kỷ Văn cũng giết, một cái Dương Hồng thì tính là gì?”

Di động Mộ Thời Ngọc vang lên, nhận được tin nhắn từ trưởng lão trong gia tộc truyền tới, sắc mặt Mộ Thời Ngọc lập tức thay đổi.

“Thời Ngọc đường ca, làm sao vậy?” Mộ Lam hỏi.

(dreamhouse)

“Mấy người trưởng lão có tin tức!” Mộ Thời Ngọc nói.

Mộ Lam hưng phấn lên: “Có tin tức, chẳng lẽ là tìm được tiên sơn?”

Mộ Thời Ngọc gật đầu: “Mấy người trưởng lão đúng là tìm được con Huyền Quy chở tiên sơn kia, bất quá, Huyền Quy nổi sóng đánh nghiêng thuyền của đám trưởng lão, sau đó liền lập tức biến mất.” Con Huyền Quy kia không đuổi tận giết tuyệt, chỉ đánh đổ thuyền của đám trưởng lão, trêи thuyền đại đa số là tu giả cổ võ, không tạo nên thương vong quá lớn gì.

Chẳng qua, con Huyền Quy kia lợi hại như thế, cho dù bọn họ có tìm được tiên sơn cũng vô dụng.

Mộ Liên Bình từng nói Diệp Phàm không phải là không có hứng thú với tiên sơn, mà là do hắn cảm thấy thực lực không đủ, Diệp Phàm còn cảm thấy thực lực không đủ, vậy đám người kia càng không có đất diễn.

……

Dương Hồng tránh bên trong một khách sạn, tự mình xử lý vết thương.

“Diệp Phàm này rốt cuộc là quái vật từ nơi nào chạy ra!”

Dương Lãnh Tuyết đưa băng vải cho Dương Hồng, “Diệp Phàm rất cổ quái, hắn hẳn là thu được truyền thừa của cao nhân thượng cổ.”

Lúc trước Diệp Phàm tự bạo trận phòng hộ, phòng hộ trận nháy mắt bộc phát ra uy lực kinh người, Dương Hồng bởi vì vừa vặn cách quá gần mà phải đứng mũi chịu sào chịu công kϊƈɦ.

“Đan dược Diệp Phàm luyện chế ra tuyệt đối là thứ tốt.” Dương Lãnh Tuyết nói.

Dương Hồng cười khổ một tiếng: “Thứ tốt thì đúng là thứ tốt.” Nhưng ai có thể cướp được đan dược từ trong tay Diệp Phàm chứ.

Diệp Phàm nuốt một viên đan dược vào, một cỗ linh lực nồng đậm tức khắc tràn ra khắp thân thể: “Đan dược này không tồi!” Chỉ cần hắn hấp thu hết đám đan dược này, tu vi thăng cấp tới Luyện Khí tầng chín hắn là không phải chuyện khó.

Diệp Phàm đưa một viên đan dược cho Mộ Liên Bình, Mộ Liên Bình tức khắc như nhặt được chí bảo.

“Diệp thiếu, hiện tại chúng ta đi nơi nào?” Mộ Liên Bình hỏi.

(dreamhouse)

Diệp Phàm lắc đầu: “Không biết! Bằng không trở về?”

Bạch Vân Hi lập tức cản lại: “Không, không quay về.” Lúc này bọn họ trở về nếu không phải là ứng phó với khách thăm thì chính là người tới lôi kéo tình cảm, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

Diệp Phàm gật đầu: “Được, không quay về thì không quay về, chúng ta tìm một khách sạn ở lại trước đi.”

“Tốt!”

……

Bạch Vân Hi tìm một khách sạn, dùng thân phận giả thuê xuống một gian phòng cho khách.

Sau khi hai người ở lại liền ru rú trốn trong phòng, Mộ Liên Bình ở cách vách hai người, mỗi ngày phụ trách mua cơm, đưa cơm.

Mộ Liên Bình xách theo một đống lớn đồ ăn đi vào khách sạn.

Tiếp tân khách sạn nhìn chằm chằm theo bóng dáng Mộ Liên Bình rời đi, Mộ Liên Bình bị nhìn tới cả người dựng hết lông mao lên.

“Người này thật kỳ quái, ngày nào cũng mua cả đống lớn đồ ăn, một mình hắn ăn hết được sao?”

“Có lẽ không phải chỉ có một mình hắn ăn.”

“Mua nhiều như vậy, mười người cũng ăn không hết a! Có phải hắn làm hoạt động phi pháp gì đó trong phòng không? Tỷ như bán hàng đa cấp gì đó, hoặc là đang giam giữ một đám người?”

“Cũng không chắc, có khi chỉ là ăn mà thôi, mấy người làm hoạt động livestream kia có thể ăn được rất nhiều.”

“Vậy cũng không hợp lý lắm, hắn chưa bao giờ đi vứt rác a.”

……

Hai tiểu thư tiếp tân nhìn nhau, không ngừng thử suy đoán.

(dreamhouse)

Mộ Liên Bình nhanh chóng đi lên lầu, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, hắn mua nhiều đồ ăn như vậy đại bộ phận đều là vào trong bụng Diệp Phàm, còn chuyện vì sao Diệp Phàm không vứt rác, ngay cả hắn cũng không quá rõ ràng. Chuyện kỳ quái phát sinh trêи người Diệp Phàm quá nhiều, không vứt rác thật ra cũng không có gì đáng nói.

Mộ Liên Bình không biết, bởi vì Bạch Vân Hi ghét dơ bẩn, vậy nên Diệp Phàm cất giữ mấy thứ không thể ăn vào hết trong phù lưu trữ, định kỳ lấy ra rửa sạch một lần.

……

Diệp Phàm ở lại khách sạn mấy ngày, không phải song tu thì chính là đả tọa tu luyện, sau khi hấp thụ sáu viên đan dược, tu vi của Diệp Phàm rốt cuộc tiến vào Luyện Khí tầng tám.

Diệp Phàm hoạt động tay chân một chút, trong lòng không khỏi hưng phấn, “Cuối cùng cũng tiến vào tầng tám, bây giờ có thể thuận lợi sử dụng Huyền Long Ấn rồi.”

Sử dụng Huyền Long Ấn rất hao phí linh lực, trước kia mỗi khi Diệp Phàm sử dụng, linh lực đều sẽ cạn kiệt, hại cho Diệp Phàm sau khi thử một lần liền không dám sử dụng thêm lần nữa.

Mộ Liên Bình gõ gõ cửa, Diệp Phàm mở cửa ra, để Mộ Liên Bình tiến vào.

“Đồ ăn mua tới chưa?” Diệp Phàm hỏi.

“Diệp thiếu, những thứ ngươi muốn ta đã mua đầy đủ rồi, kế tiếp ngươi có dự định gì không?”

Diệp Phàm gật đầu: “Có! Ta định đi Thần Nông Giá, nghe nói chỗ kia rất thần bí, bằng hữu trong giới đều nói chỗ kia có một viên thiên thạch, không làm sao dọn đi được, ta tới dọn thử xem.”

Mộ Liên Bình cười cười: “Bằng hữu trong giới không có mấy ai biết sự thật, đa phần đều là người trêи mạng, có chút chuyện nhỏ cũng xé ra to như voi được.”

Diệp Phàm đá đá chân: “Dù sao cũng không có chuyện gì khác.”

“Diệp thiếu đối tiên sơn còn có hứng thú sao?”

Bạch Vân Hi thăm dò nhìn về phía Mộ Liên Bình: “Chẳng lẽ Liên Bình ngươi có tin tức mới nhất về tiên sơn?”

Mộ Liên Bình gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạch Vân Hi hứng thú hỏi: “Là tin tức gì?”

“Trưởng lão Mộ gia thật ra đã tìm được tiên sơn, bất quá, con Huyền Quy chở tiên sơn kia dâng sóng cuốn hết thuyền của bọn họ đi, sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh.”

Mộ Liên Bình: “……”

“Trưởng lão nhà ngươi không có việc gì đi?”

Mộ Liên Bình lắc đầu: “Trưởng lão nhà ta không có việc gì, bất quá, người đi cùng chết đuối mất hai.”

Diệp Phàm gật đầu: “Muốn phát tài chắc chắn phải mạo hiểm, hiện tại ngay cả ta cũng không dám đi trêu chọc con rùa đen kia, đám người kia đúng là gan to dạ lớn!”

Mộ Liên Bình: “……” Chiếu theo cách nói của Diệp Phàm vậy tiên sơn căn bản là chỉ có thể nghĩ không thể động.

(dreamhouse)

……….

Méoo: Tuần rồi tui bắt đầu lên lớp, không nghĩ tới mới đầu năm lại bận như vậy, tạm thời lịch học chưa ổn định, không biết khi nào sẽ có chương tiếp theo, mong mọi người thông cảm TToTT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio