Diệp Phàm cùng Lâu Nguyệt Hoa hàn huyên liên tiếp hơn mười ngày, rốt cuộc cũng dưới sự thúc giục của Bạch Vân Hi rời đi.
“Vậy chúng ta đi trước, ngày khác gặp lại.” Diệp Phàm chưa đã thèm nói.
Lâu Nguyệt Hoa kinh nghiệm luyện đan phong phí, dẫn dắt Diệp Phàm không ít, sau khi nói chuyện với Lâu Nguyệt Hoa một phen, Diệp Phàm cảm giác đan thuật của mình tiến bộ không ít.
Lâu Nguyệt Hoa gật đầu đáp: “Được!”
Lâu Nguyệt Hoa hai tay chống lưng, ánh mắt xa xa nhìn theo hướng Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi rời đi.
“Hội trưởng, hai người kia thật kỳ quái.” Lệ Viêm nhìn Lâu Nguyệt Hoa nói.
“Kỳ quái, nơi nào kỳ quái?” Lâu Nguyệt Hoa hỏi.
“Bọn họ cư nhiên không biết ngài.”
Lâu Nguyệt Hoa: “……”
“Không biết ta cũng không có gì, đan thuật của vị đan sư kia chỉ sợ không ở dưới ta.”
(dreamhouse)
Lệ Viêm cau mày lại: “Hội trưởng nói đùa, ngài chính là đan sư Thiên cấp! Ta thấy tên kia cũng chỉ là biết lý luận suông.”
Lâu Nguyệt Hoa lắc đầu: “Có mấy lời không phải là của người chỉ biết lý luận suông có thể nói ra được, ta cảm thấy trở về có thể bế quan một đoạn thời gian, nghe quân nói một buổi, thắng mười năm đọc sách, ta ẩn ẩn cảm thấy bình cảnh đan thuật có thể đột phá.”
Lệ Viêm kinh ngạc: “Tiền bối, người kia thật sự lợi hại như vậy sao?”
Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: “Rất lợi hại, cũng không biết là đệ tử của lão quái vật nào, xem ra thiên hạ này không thiếu người tài ba, cũng không phải là không có cao thủ, mà là cao thủ đều đi ẩn cư.”
……
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, khó hiểu hỏi: “Vân Hi, ngươi làm sao vậy, vẫn luôn thúc giục ta rời đi?”
“Ta sợ ngươi bị đan sư kia giết.” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm khó hiểu: “Sẽ sao? Đó chỉ là một Kim Đan, kỳ thật đánh lên chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua.”
“Đó không phải Kim Đan, là Nguyên Anh.” Bạch Vân Hi tức giận.
Diệp Phàm khó hiểu nhìn Bạch Vân Hi: “Không thể nào, hẳn là Kim Đan a! Ta cảm giác tu vi của hắn là Kim Đan.”
(dreamhouse)
“Đó chính là Nguyên Anh!” Bạch Vân Hi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hắn che giấu tu vi sao? Khó trách ta cảm thấy tên kia không giống Kim Đan bình thường, tu sĩ Kim Đan không thể có kiến thức như vậy, ta còn cho rằng hắn giống ta đều là thiên phú dị bẩm, thì ra là một Nguyên Anh, nhưng mà Vân Hi, ngươi làm sao biết được? Nhãn lực của ngươi còn tốt hơn ta a!”
“Nhãn lực của ta không có tốt như ngươi, nhưng ta biết đó chính là Nguyên Anh, toàn bộ Đông Đại Lục chỉ có một đan sư Thiên cấp, đó chính là Lâu đan chủ, hội trưởng của Hiệp Hội Đan Sư Lâu Nguyệt Hoa.” Bạch Vân Hi ban đầu còn chưa có nhận ra Lâu Nguyệt Hoa, sau đó nhớ tới, lại nhịn không được thay Diệp Phàm ra một thân mồ hôi lạnh.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, nói: “Ngươi không cần khẩn trương như vậy, Nguyên Anh mà thôi! Xem, chúng ta hiện tại không phải vẫn rất tốt sao?”
Bạch Vân Hi: “……”
“Thanh danh của Lâu Nguyệt Hoa cũng không tệ lắm, hơn nữa, hắn còn có chút quan hệ với ngươi.”
Diệp Phàm hồ nghi hỏi: “Quan hệ gì?”
“Lúc trước ngươi xông tới tầng mười hai Đan Tháp, Lâu Nguyệt Hoa từng thả ra hào ngôn nói muốn thu ngươi làm đồ đệ.” Bí mật trêи người Diệp Phàm quá nhiều, truyền thừa đan thuật cũng không thiếu, cho nên Bạch Vân Hi không có nói chuyện này cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm vuốt cằm: “Hắn muốn làm sư phụ ta sao, vẫn còn kém một ít.”
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi: “……”
“A! Ta nghĩ chúng ta nên đi đâu rồi!” Diệp Phàm linh quang chợt lóe nói.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Đi đâu?”
“Đan Đô.”
“Tục ngữ có một câu nói rất đúng, ngã xuống từ nơi nào liền phải bò dậy từ nơi đó, lúc trước chúng ta xám xịt rời khỏi Đan Đô, hiện tại chúng ta phải quay về dương mi thổ khí (nở nang mặt mũi)!”
Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm: “Nếu để Thiên Nhất Phái biết ngươi ở Đan Đô, ta thấy ngươi vẫn không có mệnh dương mi thổ khí, mà như cũ là mệnh chạy trối chết.”
Diệp Phàm không vui nói: “Ngươi đùa cái gì đấy, ta hiện tại chính là Kim Đan!”
Ngao Tiểu No bĩu môi: “Sơ kỳ mà thôi, người ta chính là có Nguyên Anh.”
Diệp Phàm: “……”
Bạch Vân Hi gật đầu: “Đi Đan Đô cũng được, bất quá, phải điệu thấp một chút.”
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Hắn cùng Diệp Phàm đã thăng cấp Kim Đan, sau khi kết đan, tài nguyên tu luyện không phải Trúc Cơ có thể so, tiểu thành bình thường căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn cùng Diệp Phàm, Đan Đô là đại thành, tu sĩ tới lui vô số, lấy bản lĩnh của Diệp Phàm, hẳn là có thể kiếm được không ít linh thạch.
……
Diệp Phàm kiểm kê linh thạch trêи tay một chút, nói: “Chúng ta đi kiếm thêm chút linh thạch.”
Bạch Vân Hi thăng cấp Kim Đan cần dùng khoảng hai trăm vạn linh thạch, mà Diệp Phàm thăng cấp Kim Đan cần tới gần một ngàn hai trăm vạn linh thạch, hơn nữa, mấy năm nay hai người tu luyện cũng dùng đi không ít linh thạch, hiện tại đã không còn bao nhiêu.
Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm: “Ngươi tiêu quá nhiều.”
Diệp Phàm bất mãn mắng: “Câm miệng!”
Ngao Tiểu No lăn qua lăn lại trêи thuyền hai vòng: “Ta câm miệng cũng không thay đổi được sự thật ngươi là phế tài chỉ biết lãng phí linh thạch a, có người nào kết đan mà dùng tới nhiều linh thạch như ngươi không, tông môn nào dám nuôi ngươi chứ!”
Diệp Phàm bóp lấy cổ Ngao Tiêu No, nhét Ngao Tiểu No vào trong Quỷ Âm Kỳ.
Diệp Phàm không vui nghiến răng, Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm an ủi: “Không có việc gì, linh thạch kiếm lời vốn chính là dùng để tiêu, người biết tiêu linh thạch mới có thể kiếm được linh thạch.”
……(dreamhouse)
Hải thuyền của Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm cập bờ biển, hai người từ trêи thuyền đi xuống, Diệp Phàm thu thuyền vào trong nhẫn không gian.
Một thiếu niên nhảy ra, ngăn cản trước mặt Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm.
“Hai vị tiên sư, đại cát đại lợi!” Thiếu niên dáng người gầy ốm, một đôi mắt thanh triệt sáng trong, nhìn qua cơ linh thông tuệ.
Diệp Phàm khó hiểu nhìn thiếu niên: “Có chuyện gì sao?” Diệp Phàm thầm có chút hoang mang, chẳng lẽ thân phận bại lộ, không thể nào!
“Hai vị tiên sư, tiểu nhân tên Tống Bảo, là dân bản xứ, hai vị là lần đầu tới Đan Đô đi, tiểu nhân từ nhỏ lớn lên ở Đan Đô, có thể nói là nắm rõ Đan Đô như trong lòng bàn tay, hai vị mặc kệ là tới cư trú, mua đan dược hay là mở cửa hàng, tiểu nhân đều có thể giúp đỡ một phen, chỉ cần hai vị tiên sư cho tiểu nhân một chút linh thạch là được.” Tống Bảo nói.
“Bao nhiêu linh thạch?” Diệp Phàm hỏi.
“Mỗi ngày một khối.”
Diệp Phàm gật đầu: “Được.”
Diệp Phàm nguyên bản cảm thấy hắn chỉ còn lại có hơn hai trăm vạn linh thạch, thật sự quá nghèo, nghe thấy Tống Bảo báo giá, tức khắc liền cảm thấy mình chính là thổ hào.
(dreamhouse)
Cái nơi như Đan Đô này, giá hàng quý, mỗi ngày một khối linh thạch cũng không tính quá cao, Diệp Phàm tùy tay ném ra mười khối linh hạch, Tống Bảo vội vã tiếp nhận.
Diệp Phàm không phải lần đầu tiên tới Đan Đô, nhưng lần trước tới không được bao lâu liền gặp gỡ Bách Diễm Cư Mộ Tuyết, rất nhanh liền bị Bách Diễm Cư truy tra, vì tránh để cành mẹ đẻ cành con, đoạn thời gian sau ở Đan Đô Diệp Phàm liền che che giấu giấu, nếu thật sự phải tính, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đối với Đan Đô cũng không xem là quá quen thuộc.
“Ta muốn mở một cửa hàng đan ở đây, ngươi biết có nơi nào thích hợp cho thuê mặt bằng không?” Diệp Phàm hai tay chống lưng hỏi.
Tống Bảo tràn đầy ngoài ý muốn nhìn Diệp Phàm, trong lòng kϊƈɦ động, nếu Diệp Phàm thật sự muốn mở cửa hàng đan dược, vậy hắn có lẽ sẽ được trích phần trăm.
“Bên này có một cửa hàng Thanh Hà cho thuê rất nhiều mặt bằng, tiên sư có thể đi xem xem, chỉ là, nếu tiên sư muốn mở cửa hàng đan dược, cần phải lấy được huy chương của Hiệp Hội Đan Sư.” Tống Bảo nói.
“Không có huy chương, cái này có thể chứ?” Diệp Phàm lấy ra một khối lệnh bài, Tống Bảo cầm lòng không đậu trừng lớn mắt.
“Có thể, có thể, tiên sư quen biết Lâu tiền bối?” Tống Bảo kinh ngạc hỏi.
“Chúng ta đã trò chuyện qua.” Diệp Phàm nói. “Sau khi nói xong, hắn liền ném khối lệnh bài này cho ta.”
(dreamhouse)
“Tiền bối thật lợi hại, đây là lệnh bài khách quý đặc biệt của Lâu tiền bối, chỉ đưa cho chí giao hảo hữu, nghe nói số lượng không vượt quá mười, cầm lệnh bài này trong tay ở Đan Đô sẽ dễ làm việc hơn rất nhiều, ta chỉ là từng nghe nói qua, không nghĩ tới còn may mắn được nhìn thấy.” Tống Bảo sắc mặt hơi đỏ lên.
Diệp Phàm cũng rất là kinh ngạc: “Phải vậy không? Lệnh bài tốt như vậy sao?”
Tống Bảo trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên, Lâu Nguyệt Hoa tiền bối chính là linh hồn của Đan Đô chúng ta, tất cả đan sư ở Đan Đô đều sùng bái hắn.”
“Lâu tiền bối chẳng những tu vi cao, đan thuật cao, nhân phẩm cũng rất tốt, Lâu tiền bối nghiên cứu ra rất nhiều đan dược tạo phúc cho tu chân giới, mấy năm trước bởi vì chuyện của Diệp Phàm có không ít người lòng mang ý xấu tiến vào Đan Đô, Lâu tiền bối đứng ra đánh với tông chủ Thiên Nhất Phái một trận, khiến cho tu sĩ Thiên Nhất Phái phải bất đắc dĩ rút đi, trả lại sự trong sạch cho Đan Đô, Lâu tiền bối chính là tu sĩ mẫu mực của Đan Đô chúng ta.”
Bạch Vân Hi nhướng mày, Thiên Nhất Phái được xưng là khôi thủ chính đạo, nhưng nghe ngữ khí của Tống Bảo này có vẻ là không được ưa thích cho lắm.
Tục ngữ nói rất đúng, một núi không dung hai hổ, Đan Đô đã có Lâu Nguyệt Hoa, thế lực của Thiên Nhất Phái không dễ tiến vào được.
Diệp Phàm dừng lại trước cửa Bách Diễm Cư, hỏi: “Cửa hàng này đang sửa chữa lại sao?”
“Nơi này nguyên bản bán mồi lửa, nhưng Bách Diễm Cư xảy ra biến cố, cho nên di dời địa bàn ra ngoài.” Tống Bảo nói.
“Biến cố, biến cố gì?”
“Lão tổ Kim Đan đỉnh của Bách Diễm Cư đã chết, Mộ Tuyết tiểu thư kết đan thất bại, Bách Diễm Cư không còn chỗ dựa, tự nhiên liền đổ.” Tống Bảo thổn thức đáp.
(dreamhouse)
“Mộ Tuyết kết đan thất bại?” Diệp Phàm nhướng mày, thầm nghĩ: Tư chất của Mộ Tuyết vốn rất tốt, nữ nhân kia cư nhiên kết đan thất bại, thật sự là khiến người ta ngoài ý muốn.
Diệp Phàm thầm hoài nghi, Mộ Tuyết kết đan thất bại là bởi vì sinh ra tâm ma, lão tổ Mộ gia chết, áp lực của Mộ Tuyết khẳng định rất lớn, đương nhiên, cũng có khả năng là thời điểm nàng kết đan bị người ám toán.
……
Diệp Phàm đi theo Tống Bảo tới cửa hàng Thanh Hà.
Bên trong cửa hàng Thanh Hà có rất nhiều tin tức của mặt bàn cho thuê, không ít nữ tu ăn mặc diễm lệ đi tới đi lui, trêи bàn bày rất nhiều linh quả.
Diệp Phàm chọn một chỗ, vừa ngồi xuống liền có nữ tu đi đến chiêu đãi.
Bạch Vân Hi nhìn nữ tu lục y, nhướng mày, tiếp đãi trong cửa hàng hẳn là cũng có phân cấp bậc, nữ nhân này tu vi chỉ có Luyện Khí tầng ba, tựa hồ vẫn còn là tay mới.
Bởi vì hắn cùng Diệp Phàm ẩn nấp tu vi, cho nên người bên trong cửa hàng này giống như đều không quá coi trọng bọn họ.
“Tiền bối muốn cửa hàng đoạn đường nào, diện tích cùng tiền thuê định trước là bao nhiêu?” Nữ tu nhìn Diệp Phàm hỏi.
(dreamhouse)
Diệp Phàm nghiêng đầu nói: “Ta muốn đoạn đường hoàng kim, tiện nghi một chút.”
Nữ tu phụ trách chiêu đãi miễn cưỡng cười cười: “Giá của đoạn đường hoàng kim đều không tiện nghi.”
Diệp Phàm lấy ra lệnh bài khách quý của Lâu Nguyệt Hoa: “Có cái này có phải sẽ được tiện nghi một chút không?”
Nữ tu nhìn lệnh bài Diệp Phàm lấy ra, không khỏi kinh ngạc: “Tiền bối chờ một lát, ta đi gọi chủ quản tới.”
Diệp Phàm gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Nữ tu hoảng loạn chạy không nhìn đường, thiếu chút nữa còn bị vấp ngã.
Diệp Phàm bĩu môi, thầm nghĩ: Tố chất tâm lý của nữ tu này đúng là chẳng ra gì, bị một khối lệnh bài dọa sợ thành như vậy.
Xem Diệp Phàm lấy ra lệnh bài, mấy khách nhân xung quanh cũng đều nhìn lại đây.
“Vị đạo hữu này, đây chính là lệnh bài khách quý của Lâu tiền bối.”
Diệp Phàm nhún vai: Đan sư cho ta lệnh bài này cũng là họ Lâu.”
(dreamhouse)
Diệp Phàm vừa nói ra lời này, bên trong cửa hàng một mảnh ồ lên, mấy tu giả muốn tới thuê mặt bằng cửa hàng cũng không vội chuyện của mình, đều chạy tới vây xung quanh Diệp Phàm.
“Tiền bối cùng Lâu đan sư quan hệ nhất định là rất sâu đi.”
“Cũng không có sâu bao nhiêu, chỉ là từng trò chuyện qua.” Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
“Tiền bối cùng Lâu đan sư là hàn huyên chuyện gì a?”
“Chúng ta chính là tâm sự làm sao luyện đan.”
Diệp Phàm nói vân đạm phong khinh, các tu sĩ xung quanh lại đều cảm thấy Diệp Phàm sâu không lường được.
……
Rất nhanh, một chủ sự của cửa hàng liền đi ra, thái độ cung kính dị thường. Bạch Vân Hi phát hiện, tu vi của chủ sự không thấp, cũng là một Kim Đan.
“Khách nhân, lệnh bài này có thể cho ta xem một chút không?” Chủ sự hỏi.
Diệp Phàm cầm lấy lệnh bài, giao cho chủ quản.
Chủ quản nhận lệnh bài kiểm tra một chút, sau đó trả lại cho Diệp Phàm, hâm mộ than thở: “Khách nhân có thể được Lâu tiền bối coi trọng, phúc phận không cạn a!”
Chủ sự vừa nói xong, mọi người tức khắc không còn hoài nghi tính chân thực của lệnh bài, ánh mắt nhìn Diệp Phàm càng thêm nóng bỏng.
Diệp Phàm không thể làm gì khác ngoài cười.
Chủ sự đưa cho Diệp Phàm một cửa hàng, chỉ lấy giá bằng một phần ba giá gốc cho Diệp Phàm thuê.
(dreamhouse)
……….