“Nhị ca, ngươi lấy thứ gì ra vậy, Tử Giao kia cư nhiên nguyện ý dùng Mộng Linh Quả đổi?” Diệp Cẩm Văn nhịn không được hỏi.
Mộng Diễn Quả đối người mà nói có thể tẩm bổ linh hồn lực, đối với yêu thú lại có thể gia tăng linh trí, tác dụng cũng không nhỏ.
“Là Thú Linh Đan, tu sĩ Nguyên Anh ở Đông Đại Lục có linh thảo gì cũng đưa tới chỗ của ta, có một tên không biết nhìn hàng đưa vài cọng Thú Linh Thảo tới, hỏi ta có thể luyện chế thành đan dược cho hắn dùng hay không, hắn cũng không sợ ăn chết.” Diệp Phàm lắc đầu nói. Thú Linh Đan rất hữu dụng với yêu thú, nhưng với người lại là vô dụng, nhân loại không thể hấp thu được dược lực của Thú Linh Đan, ăn vào rất dễ nổ tan xác mà chết.
“Lúc nãy sau khi trao đổi, ngươi nói gì với đầu giao long kia đó?” Bạch Vân Hi hỏi.
“Ta hỏi nó nơi này có cái gì tốt, dù sao tên kia cũng là đại ca khu vực mà, nói không chừng nó biết một ít.” Diệp Phàm nói.
Diệp Cẩm Văn gấp không chờ nổi hỏi: “Vậy nó nói cái gì?”
“Nó nói, nó ngủ hai ngàn năm, thẳng tới trận địa chấn gần đây mới tỉnh lại, bên trong mộ địa có cái gì tốt nó cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ phía Tây Bắc có một khu dược viên, bên trong dược viên có một cái cây rất xinh đẹp, cây xinh đẹp thì có lợi ích gì chứ, phải có tác dụng mới dùng được.”
“Cư nhiên một lần ngủ dài tới tận hai ngàn năm, thân là giao tộc lại lười biếng như thế, không biết suy nghĩ tu luyện làm sao sớm ngày hóa giao thành long, thật là một đầu giao không có mộng tưởng, bùn nhão trét không lên tường.” Diệp Phàm ai oán than thở.
Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng căm phẫn điền ưng của Diệp Phàm, không biết Diệp Phàm là đang tức giận giao long không tư tiến thủ, hay là tức giận không chiếm được tình báo như mong muốn từ trong miệng Tử Giao.
“Thành long nào có đơn giản như vậy! Phần lớn giao muốn thành long đều bị lôi kiếp đánh cho tuổi xuân chết sớm, mà một ít giao không có mộng tưởng lại vẫn có thể sống thảnh thơi an nhàn.” Diệp Cẩm Văn nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Nói cũng phải.”
“Cây xinh đẹp!” Bạch Vân Hi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, “Chúng ta đi phía Tây Bắc.”
Diệp Cẩm Văn cũng nghĩ đến, nói: “Nhị tẩu nói không sai.”
Diệp Phàm bất mãn nhìn Diệp Cẩm Văn cùng Bạch Vân Hi: “Hai người các ngươi đang bí mật cái gì đấy?”
“Thất Thải Hồng Thụ, có thể là Thất Thải Hồng Thụ.” Diệp Cẩm Văn nói.
Diệp Phàm đảo đảo mắt: “Nha, vậy đúng là cần phải đi xem một chuyến.”
……
Mấy người hóa thành một đạo ánh sáng, bay về phía dược viên.
Bên trong dược viên lẻ loi một thân Thất Thải Hồng Thụ, Diệp Phàm nhìn Thất Thải Hồng Thụ một cái, đánh giá bên cạnh Thất Thải Hồng Thụ hẳn là vốn có những cây linh thảo khác sinh trưởng, nhưng Thất Thải Hồng Thụ quá bá đạo, thời điểm trưởng thành cướp hết chất dinh dưỡng của những cây xung quanh, làm cho chúng nó héo úa hết.
Thất Thải Hồng Thụ được một trận pháp Thiên cấp bao phủ bảo vệ.
Thời điểm đám người Diệp Phàm đến đã có mấy người đang công kích trận pháp.
Diệp Phàm híp híp mắt nhìn Thất Thải Hồng Thụ: “Nó sắp chạy.”
Diệp Cẩm Văn nghe vậy, quả nhiên Thất Thải Hồng Thụ đang súc vào trong đất, một đạo công kích đánh lên trên trận pháp, Thất Thải Hồng Thụ lại chui xuống đất thêm một đoạn.
Diệp Phàm trừng lớn mắt, lạnh giọng nói: “Ngăn bọn họ lại!”
Diệp Cẩm Văn không cần nghĩ ngợi, một kiếm chém qua, công kích của đám người lập tức bị chặn lại.
Mấy tu sĩ đang vây công trận pháp nhìn thấy Diệp Cẩm Văn, giận mà không dám nói gì, lui ra xa một ít.
“Diệp thiếu tông chủ, bí cảnh này không phải là của ngươi, ngươi làm như vậy quá không thích hợp đi!” Một tu sĩ Kim Đan lên tiếng.
“Cút!” Diệp Cẩm Văn banh mặt nói.
“Diệp thiếu tông chủ, ngươi cũng quá bá đạo rồi!” Quý Lương Xuyên bay tới nói.
Diệp Cẩm Văn nhàn nhạt nhìn Quý Lương Xuyên: “Đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy, ngươi muốn đánh nhau sao?”
Quý Lương Xuyên nhìn Diệp Cẩm Văn: “Muốn luận bàn với ta, ca ngươi mới đủ tư cách, ngươi còn chưa đủ.”
Diệp Cẩm Văn cười nói: “Có đủ tư cách hay không, phải đánh xong mới biết được.”
Diệp Phàm nhìn Quý Lương Xuyên: “Ngươi không có kiến thức thì đừng ăn nói lung tung, ta ngăn bọn họ lại cũng là vì tốt cho bọn họ”
Quý Lương Xuyên cười lạnh nhìn Diệp Phàm: “Nha, không biết Phạn đan sư là vì sao lại nói như vậy?”
“Đây là Chín Bước Trận, trong chín bước không phá được trận pháp, cây bên trong liền chạy, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Quý Lương Xuyên hơi sửng sốt một chút: “Không ngờ Phạn Dạ đan sư còn hiểu biết về trận pháp như vậy!”
“Hiểu chút da lông, vẫn tốt hơn là không biết gì.”
“Đây thật sự là Chín Bước Trận?” Quý Lương Xuyên hỏi.
Diệp Phàm nhìn Quý Lương Xuyên một cái: “Chín Bước Trận, qua mỗi lần công kích, cây bên trong sẽ súc vào trong đất một chút, Quý thiếu tông chủ không ngại thì thử xem, hẳn là vẫn còn bốn lần cơ hội nữa, trong bốn lần không phá được trận pháp, ai cũng đừng mong chiếm được chỗ tốt gì.”
Quý Lương Xuyên nhíu mày lại, một kiếm chém lên trên trận pháp, Quý Lương Xuyên làm thiếu tông chủ Thần Phong Tông, tề danh cùng Diệp Khải Hiền, kiếm thuật tự nhiên không tệ.
Quý Lương Xuyên một kiếm chém xuống, uy thế kinh người, trận pháp ong ong kêu một hồi, sau đó lại khôi phục như thường.
Diệp Phàm tiếc nuối lắc đầu: “Quý thiếu tông chủ kiếm thuật không yếu, nhưng Chín Bước Trận chỉ khi đánh vào mắt trận mới có thể phá.”
Quý Lương Xuyên bị lời bình nhẹ nhàng bâng quơ của Diệp Phàm kích thích hai mắt đỏ lên, lại không nói ra nổi một câu.
Diệp Cẩm Văn nhìn Quý Lương Xuyên, nói: “Ta muốn ra tay, không biết Quý thiếu tông chủ có thể nhường một chút hay không?”
“Diệp thiếu tông chủ biết xuống tay từ nơi nào sao?” Quý Lương Xuyên hỏi.
Diệp Cẩm Văn híp mắt: “Đại khái biết một ít.”
Quý Lương Xuyên lui ra sau một bước: “Vậy ta liền mỏi mắt mong chờ.”
Diệp Phàm nghiêng đầu hỏi: “Ngươi muốn chiếm tiện nghi sao?”
Bạch Vân Hi bất đắc dĩ nhìn Diệp Phàm, nói: “A Dạ, đừng nói bậy, Quý thiếu tông chủ là đại nhân vật, sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Quý Lương Xuyên: “……”
Hai mắt Diệp Phàm sáng lên, truyền linh hồn lực vào trong biển ý thức của Diệp Cẩm Văn.
Trước mắt Diệp Cẩm Văn như thoáng hiện ra một bàn cờ, trên bàn cờ lóe lên chín điểm sáng.
Diệp Cẩm Văn bổ ra chín kiếm, vừa vặn trát lên chín điểm sáng trên bàn cờ.
Trận pháp từ từ nứt ra từng cái khe, Thất Thải Hồng Thụ lại súc vào trong đất thêm một đoạn.
“Mau vào!” Diệp Phàm nói.
Trận pháp vừa vỡ, mấy người đồng thời đi cướp hái Thất Thải Hồng Quả bên trên Thất Thải Hồng Thụ.
Nhóm Quý Lương Xuyên nhiều người, đám người Diệp Cẩm Văn tuy rằng cách gần, nhưng cũng chỉ cướp được khoảng viên trái cây.
Diệp Cẩm Văn không cam nhìn Quý Lương Xuyên một cái, nói: “Đi.”
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đi theo Diệp Cẩm Văn, Diệp Phàm không cam lòng mắng một tiếng, “Thối không biết xấu hổ, dám đoạt với ta!”
Bạch Vân Hi trấn an Diệp Phàm: “Bỏ đi.” Thực lực của Quý Lương Xuyên cao hơn Diệp Cẩm Văn một chút, kỹ không bằng người, chỉ có thể nhịn.
Diệp Phàm hừ hừ hai tiếng, nói: “Chờ ta thăng cấp Nguyên Anh, ta muốn hắn đẹp mặt!”
Bạch Vân Hi: “……”
……
Quý Lương Xuyên một mình đoạt viên, những người khác lại không có bản lĩnh như Quý Lương Xuyên.
“Phạn Dạ cùng với đạo lữ của hắn thực lực rất bất phàm a!” Quý Lương Xuyên rầu rĩ nói.
Quý Lương Xuyên một mình cướp viên, người khác tính ra chỉ tới viên.
Quý Lương Xuyên cảm thấy, Diệp Cẩm Văn hẳn là hái hơn viên, nhưng Phạn Dạ cùng đạo lữ cũng vớt được hai mươi viên, như vậy tính ra đám người kia thu hoạch khẳng định nhiều hơn hắn một ít.
“Chúng ta đi.” Quý Lương Xuyên nói.
Mấy tu sĩ công kích trận pháp ban đầu đứng ở một bên, sắc mặt đều không được tốt lắm.
“Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?”
Bọn họ là đám người công kích trận pháp trước, khi đám người Diệp Cẩm Văn cùng Quý Lương Xuyên tới liền bị ném sang một bên, sau khi trận pháp mở ra, Diệp Cẩm Văn cùng Quý Lương Xuyên liền điên cuồng đoạt linh quả, đám người bọn họ không dám giảo vào, chỗ tốt gì cũng không vớt được.
“Đi thôi.” Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ tao ương, Quý Lương Xuyên cùng Diệp Cẩm Văn, bọn họ ai cũng không đắc tội nổi.
……
Đám người Diệp Phàm rất nhanh liền tìm được cửa vào địa cung.
“Lăng mộ hẳn là ở nơi này.” Diệp Phàm nói.
Diệp Cẩm Văn đi trước, cửa lăng mộ đã bị đánh vỡ.
Lăng mộ giống như một cái mê cung, đám người Diệp Cẩm Văn mở ra từng cái từng cái cửa đá.
Chỉ cần ấn tay lên, cửa đá liền sẽ tự động mở ra, sau khi tiến vào, cửa đá liền tự động đóng lại, đám người Diệp Cẩm Văn lần lượt thông qua chừng trăm phiến cửa đá.
“Chúng ta đi một đường này có phải quá thuận lợi rồi không?” Diệp Cẩm Văn hỏi.
Bạch Vân Hi nói: “Sợ chỉ sợ rằng lăng mộ muốn tiến vào dễ, muốn ra lại khó, nhưng hiện tại cũng không có biện pháp gì khác.” Vào cũng đã vào rồi, nhưng ai mà nguyện ý không thu hoạch được gì liền ra ngoài đâu!
Sau khi thâm nhập vào sâu bên trong lăng mộ, mấy người rất nhanh liền phát hiện ra mấy cỗ thi thể.
Diệp Phàm kinh ngạc nói: “Lăng mộ này còn chưa mở ra bao lâu, sao lại có nhiều người chết như vậy?”
“Trên người những người này không có vết thương gì, hình như là bị độc chết.” Diệp Cẩm Văn nói.
Diệp Cẩm Văn vừa nói xong, trên tường đá liền xuất hiện mấy đầu gió, một làn khói tím dần dần tràn ngập ra, Diệp Phàm lập tức thả Ngao Tiểu No.
Ngao Tiểu No không nói hai lời, một ngụm khí nuốt hết sạch làn khói tím.
Diệp Cẩm Văn nhìn Ngao Tiểu No, không khỏi tấm tắc bảo lạ, “Nhị ca, ngươi có thật nhiều thủ đoạn!”
Diệp Phàm gật đầu: “Đó là đương nhiên, ta là thiên tài.”
Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Đúng vậy, đương nhiên.”
Ngao Tiểu No khinh thường bĩu môi, “Thiên tài, thiên tài tám linh căn?”
Diệp Cẩm Văn đã sớm biết Diệp Phàm sở hữu tám linh căn, nếu đổi thành người bình thường, Diệp Cẩm Văn sẽ cảm thấy người này thật đáng thương, nhưng đổi thành nhị ca, Diệp Cẩm Văn chỉ cảm thấy nhị ca thật bưu hãn.
“Tu sĩ Hóa Thần đã chết này hình như không phải là người dễ chọc gì.” Diệp Phàm nói.
Diệp Cẩm Văn nhún vai: “Cái này cũng không trách được người ta, dù sao cũng không có ai hi vọng sau khi mình chết sẽ bị người khác quấy rầy.”
Diệp Phàm gật đầu: “Ngươi nói như vậy cũng đúng.”
Mấy cái đầu gió phun độc một hồi xong liền biến mất.
Kiểm tra trong thạch thất một vòng, Diệp Phàm phát hiện ra một khối cửa đá.
Sau khi cửa đá mở ra lại đưa bọn họ tới một gian thạch thất mới.
Bên trong thạch thất có một khối tử thi.
“Thi thể đã chết được mấy năm, nhìn dáng vẻ này xem ra trước chúng ta đã có người sờ đến nơi này.”
Diệp Phàm nhìn thi thể trên mặt đất, nói: “Hẳn là một Kim Đan, nhưng chết lâu lắm rồi, kim đan cũng phong hóa.”
Bạch Vân Hi trong lòng phát lạnh, hỏi: “Là bị nhốt chết ở đây sao?”
Bạch Vân Hi nhìn từng đạo hoa ngân trên cửa đá, âm thầm đánh giá vị tu sĩ Kim Đan này trước khi chết hẳn là cũng đã từng giãy giụa qua, nhưng vô dụng!