Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

chương 58: mê tín là không tốt!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Huyên nhìn đám người Vương Cảnh Thạch: “Các ngươi tới tìm Diệp Phàm?”

“Vương tổng cố ý tới tìm Diệp thiếu hỗ trợ.” Chương Tư Lượng nói.

Trương Huyên chớp chớp mắt: “Vậy sao, có chuyện gì? Dù sao tên Diệp Phàm kia còn đang ngủ, ta nhàn rỗi không có việc gì làm, không bằng nghe các ngươi nói một chút xem.”

Vương Cảnh Thạch thấy Trương Huyên có hứng thú, vội vàng tóm tắt lại sự tình kể ra.

Người Long Hổ Sơn rất khó mời, sau khi Vương Cảnh Thạch gặp chuyện cũng muốn tìm người của Long Hổ Sơn hỗ trợ, đáng tiếc, Vương Cảnh Thạch không quen biết người của Long Hổ Sơn, chỉ có thể đi tìm một tên thủy hóa.

“Phanh xe không nhạy, thường xuyên xảy ra sự cố, nhảy lầu, nhìn dáng vẻ này xem ra các ngươi đã đào ra cái gì không nên đào, làm cho sát khí tiết ra ngoài rồi. Diệp Phàm nói như thế nào?”

“Diệp thiếu nói là Cùng Nguyên Đổi Vận Trận!” Vương Cảnh Thạch trong lòng nôn nóng muốn chết, nếu không phải do tên Chu đại sư không học vấn không nghề nghiệp kia, có lẽ Diệp Phàm cũng không đến nỗi vội vội vàng vàng chạy đi hẹn hò như vậy, cho dù Diệp Phàm muốn đi hẹn hò hẳn là cũng sẽ chỉ điểm nhiều hơn một ít.

“Trương thiên sư cũng biết Cùng Nguyên Đổi Vận Trận sao?” Chương Tư Lượng hỏi.

Trương Huyên gật đầu: “Biết, Cùng Nguyên Đổi Vận Trận dùng cho song sinh tử mượn vận, là một loại trận pháp thập phần tà ác, song sinh tử bị mượn vận chỉ sợ là cửa nát nhà tan, đoạn tử tuyệt tôn, song sinh tử mượn vận sẽ xuôi gió xuôi nước một đoạn thời gian, bất quá cuối cùng cũng không trốn được vận mệnh bị phản phệ, Cùng Nguyên Đổi Vận Trận đại khái có thể vận hành ba mươi năm, ba mươi năm sau sẽ gặp phải báo ứng.”

(dreamhouse)

Trong lòng Vương Cảnh Thạch cả kinh, thầm nghĩ: Người thạo nghề vừa ra tay liền biết, Trương Huyên không hổ là từ Long Hổ Sơn đi ra, danh sư xuất cao đồ, kiến thức rộng rãi, không giống cái tên bao cỏ kia, chỉ biết ồn ào trách Diệp Phàm nói hươu nói vượn.

“Các ngươi đã tiến hành điều tra chưa?”

Vương Cảnh Thạch gật đầu: “Đã điều tra qua.” Diệp Phàm vừa đi, hắn liền triển khai điều tra.

“Miếng đất kia nguyên bản là thuộc về một người tên Du Văn, Du Văn có một đệ đệ là Du Võ, hai người đều làm sinh ý thạch điêu, đệ đệ là người sang sảng hào phóng, nhân duyên tốt hơn ca ca nhiều, khách tới cũng đông, dần dà, khách của ca ca đều bị đệ đệ đoạt đi không ít.”

“Sau đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Du Võ chết trong tai nạn xe cộ, Du Văn nhanh chóng trở nên phát đạt, lão bà cùng hài tử của Du Võ lại quá khốn cùng, nợ nần chồng chất, cuối cùng không hiểu sao lại uống độc dược mà chết.”

“Sinh ý của Du Văn càng làm càng lớn, nhưng mấy năm trước đã xảy ra vấn đề, binh bại như núi đảo, trong một đêm công ty bị niêm phong, chủ nợ tìm tới cửa……” Miếng đất của Du Văn kia hắn vốn dĩ cũng không bắt được, bất quá Du Văn xảy ra chuyện, tài sản sung công, hắn sử dụng một chút thủ đoạn liền mua tới tay.

“Du Văn đã chết, hình như vừa vặn đã ba mươi năm.”

Trương Huyên cười cười: “Đây là thiện ác đến cùng cũng có báo, Du Võ gặp tai nạn xe cộ hẳn là đã có bàn tay người khác động vào, Du Văn hưởng ba mươi năm phú quý cuối cùng cũng đến lúc yêu cầu trả lại.”

(dreamhouse)

Vương Cảnh Thạch xấu hổ hỏi: “Cái đó, Du Võ muốn trả thù hẳn là nên đi tìm Du Văn a! Hắn xằng bậy như vậy sao có thể được?”

“Ai bảo ngươi mua miếng đất kia, oán khí của Du Võ bị đè ép ba mươi năm, chỉ sợ đã là lệ quỷ, nếu như ngươi bị người khác tính kế như vậy, sợ là cũng muốn giết người đi.” Trương Huyên nói.

Vương Cảnh Thạch: “……”

“Trương đại sư, ngươi có biện pháp đối phó với con quỷ kia không?” Vương Cảnh Thạch hỏi.

Trương Huyên xấu hổ cười cười: “Đổi Vận Trận có thể dưỡng ra được quỷ có lệ khí dày đặc, một năm có thể coi như mười năm bình thường, con quỷ kia ước chừng là lệ quỷ năm, với ta mà nói có chút miễn cưỡng.”

“Ngươi vẫn nên luyện thêm mấy năm nữa đi, nơi đó không phải chỉ có một con quỷ đâu.” Diệp Phàm từ trêи lầu bước xuống.

Chương Tư Lượng nhìn thấy Diệp Phàm, tức khắc vui vẻ, “Diệp thiếu, ngươi tỉnh rồi!”

Diệp Phàm mặc một thân áo ngủ Mickey, tùy tiện đứng ở trêи lầu.

Chương Tư Lượng thầm nghĩ: Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, hắn bỗng nhiên phát hiện, cho dù đang mặc áo ngủ cũng không che dấu được phong phạm cao nhân của Diệp thiếu.

Diệp Phàm gãi gãi đầu tóc rối bời: “Tỉnh, nhưng đầu ta đau quá!”

“Diệp thiếu, ngươi làm sao vậy? Sao có thể ngủ lâu như vậy?” Trương Huyên hỏi.

(dreamhouse)

Diệp Phàm gãi gãi đầu: “Ngày hôm qua lão nhân chết tiệt rót rượu cho ta, ta uống có hơi nhiều.”

“Ai dám rót rượu cho ngươi?”

“Là ngoại gia gia, tuy rằng lão nhân kia tay trói gà không chặt, nhưng ta cũng không thể không cho mặt mũi!” Diệp Phàm lắc đầu than thở.

“Là Tiếu giáo sư sao, đó đương nhiên phải cho chút mặt mũi.” Trương Huyên nói.

Vương Cảnh Thạch cau mày thầm nghĩ: Xem bộ dáng Diệp Phàm tựa hồ thật sự là rất thân thiết với Bạch Vân Hi a!

“Hôm qua sau khi ta uống say hình như ăn được cái gì đó rất ngon.” Diệp Phàm nghiêng đầu, chớp chớp mắt, mơ hồ có vài phần hoang mang.

“Có phải ngươi ăn đậu hủ không?” Trương Huyên hỏi.

“Đậu hủ, không phải đâu, ta đã từng ăn đậu hủ, hương vị cũng chỉ như vậy thôi, quá bình thường.” Diệp Phàm lắc đầu.

Trương Huyên: “……” Đậu hủ này không phải đậu hủ a! Cái tên ngu ngốc Diệp Phàm này!

……

Diệp Phàm quay đầu nhìn Chương Tư Lượng: “Chim bìm bịp bốn mắt của ngươi hình như bị ta dừng ở ven đường, hôm qua chắc là Vân Hi đưa ta trở về, hôm nào ta đi lấy xe cho ngươi.”

(dreamhouse)

Chương Tư Lượng xấu hổ cười cười: “Diệp thiếu, xe đó phạm luật, bị cảnh sát kéo đi rồi, hôm nào ta đến cục cảnh sát lấy là được.”

“Phạm luật? Ta có phạm luật sao?” Diệp Phàm hỏi.

Chương Tư Lượng gật đầu: “Có a!”

Diệp Phàm xấu hổ cười cười: “Cái đó, thật ngượng ngùng, bất quá việc này cũng không thể trách ta, pháp quy giao thông thật sự quá nhiều.”

Chương Tư Lượng gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy! Hiện tại pháp quy giao thông thật sự quá rườm rà.”

“Chờ khi nào có thể bay ta liền không cần lái xe.” Diệp Phàm nói.

Trương Huyên: “Ngươi còn có thể bay……”

Diệp Phàm nhìn Trương Huyên một cái: “Bây giờ còn chưa được, chờ ta biến thành cao nhân đắc đạo là được.”

Trương Huyên: “……”

……(dreamhouse)

“Diệp thiếu, không phải chỉ có một con quỷ là có ý gì?” Vương Cảnh Thạch nhịn không được kéo đề tài bị lệch lại.

“Đổi Vận Trận kia không phải chỉ chôn thi thể Du Võ, còn chôn cả những người khác nữa, hẳn là thê tử cùng nhi tử Du Võ.” Diệp Phàm nói.

Vương Cảnh Thạch nhìn Diệp Phàm thầm nghĩ: Cao nhân chính là cao nhân a! Tùy tiện dạo qua một vòng liền có thể định liệu trước được, không giống cái bao cỏ hắn mời về kia, nói đến nói đi cũng chỉ là muốn lừa hắn mua pháp khí!

Trương Huyên trừng lớn mắt: “Người một nhà đều ở đó sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Không sai, Đổi Vận Trận cũng có ảnh hưởng tới số phận thê nhi người nọ, nếu ta đoán không sai, có khả năng thê tử cùng nhi tử tên kia đều không phải chết bình thường, hơn nữa tên kia đã hòa hợp một thể cùng Đổi Vận Trận, nói cách khác, hắn có thể mượn lực từ Đổi Vận Trận.”

Trương Huyên cau mày: “Nếu thật sự như vậy liền khó giải quyết! Ta khẳng định không trị được.”

“Ngươi còn trẻ, có thể từ từ tới, rèn luyện nhiều thêm mấy năm.” Diệp Phàm ông cụ non khuyên nhủ.

Trương Huyên: “……” Tiểu tử Diệp Phàm này rõ ràng nhỏ hơn hắn, cư nhiên còn ngại hắn nhỏ tuổi.

“Diệp thiếu, nếu là ngươi ra tay thì sao?” Chương Tư Lượng hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: “Ta không muốn ra tay!”

(dreamhouse)

Chương Tư Lượng khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Vì sao?”

Diệp Phàm nhún vai: “Con quỷ kia sống cũng không dễ dàng gì, bị người ta hại chết, còn bị người ta dùng Đổi Vận Trận phong ấn lại.”

Vương Cảnh Thạch nghe vậy, tức khắc có loại xúc động muốn hộc máu, con quỷ kia sống không dễ dàng, hắn thì dễ dàng sao, vì chuyện cao ốc mà cả tâm thần và thể xác hắn đều mệt mỏi, tên Du Văn táng tận thiên lương, tính kế đệ đệ mình thì thôi đi, còn để lại mối họa lớn như vậy!

“Diệp thiếu, ta sống cũng không dễ dàng gì!” Vương Cảnh Thạch vẻ mặt đưa đám than thở.

Diệp Phàm nhìn Vương Cảnh Thạch: “Không nhìn ra.”

Vương Cảnh Thạch: “…… Diệp thiếu, vì việc này ta đã gầy mười cân.”

“Phải vậy không? Ngươi quá béo, gầy một chút có lợi cho ngươi.” Diệp Phàm nói.

Vương Cảnh Thạch: “……”

“Thứ kia chỉ sợ đã là ác quỷ, hắn muốn đẩy tiểu hài tử nhà người ta xuống lầu, Diệp thiếu, ngươi không thương hại ta thì cũng bỏ đi, chẳng lẽ không thể suy nghĩ cho nghiệp chủ khác sao?” Vương Cảnh Thạch kêu khóc đáng thương nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm lắc đầu: “Tiểu quỷ đó rất có thể là nhi tử Du Võ, hắn chỉ là muốn cùng tiểu hài tử chơi trò chơi, muốn giáo huấn ca ca song bào thai kia một chút mà thôi, không nghĩ tới sẽ hại phải mạng người, ngươi cũng biết đấy, nhảy lầu là một loại trò chơi rất lưu hành trong giới quỷ hiện đại.”

(dreamhouse)

Vương Cảnh Thạch: “……” Trò chơi, trò chơi này không phải để người bình thường chơi a!

……

Một chiếc ô tô dừng ở cửa, một nữ cảnh sát hấp tấp đẩy cửa ra đi đến.

Diệp Phàm nhìn Trần Khả Lam: “Sao ngươi lại đến đây, ta đã nói với ngươi, ta có người yêu thích, sẽ không thích ngươi.”

Trần Khả Lam nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phàm: “Yên tâm, ta không coi trọng ngươi.”

Diệp Phàm nhún vai: “Vậy là tốt rồi, ngươi có chuyện gì?”

“Tiểu nam hài hôm qua nói thời điểm hắn nhảy xuống có một trận gió kỳ lạ thổi tới, là ngươi làm sao?” Trần Khả Lam nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.

Trần Khả Lam xuất thân trong cảnh sát thế gia, phụ thân nàng từng gặp qua một ít án tử không thể tưởng tượng, cho nên Trần Khả Lam cũng có chút tin tưởng trêи đời này có một ít lực lượng phi tự nhiên.

“Không có a, lúc ấy vừa vặn có trận gió thổi tới, tiểu nam hài kia tương đối may mắn.”

“Tiểu nam hài kia sau khi được cứu vẫn luôn nói có quỷ!”

Diệp Phàm vô tội chớp chớp mắt: “Ngươi đi tìm lão sư hắn, để lão sư hắn nói với hắn, nếu tiếp tục nói hươu nói vượn, bài tập phải chép gấp mười lần trở lên, hiện tại tiểu hài tử sợ nhất là lão sư.”

(dreamhouse)

Trần Khả Lam: “……”

“Đừng có qua loa với ta, ta nghe được ngươi nói với người ta, thể chất của Bạch Vân Hi đặc thù, dễ dàng hấp dẫn quỷ quái, trừ phi là hắn ngủ với ngươi, nếu không hắn sẽ bị quỷ quái dây dưa không dứt!”

Vương Cảnh Thạch nghe được Trần Khả Lam nói, không tự chủ được trừng lớn mắt, Diệp Phàm cư nhiên cái gì cũng dám nói! Nói xong loại lời nói này cư nhiên vẫn có thể bình an yên ổn không việc gì ở lại kinh đô!

Diệp Phàm không vui bĩu môi: “Cái này là ai nói hươu nói vượn? Ta cùng Vân Hi là lưỡng tình tương duyệt, ta chưa từng dùng quỷ uy hϊế͙p͙ hắn……”

“Ngươi…… thật sự hiểu bắt quỷ?” Trần Khả Lam hỏi.

Diệp Phàm lời lẽ chính nghĩa nói: “Làm người sinh ra ở thời đại mới, ta nhiệt tình yêu thương sinh hoạt hiện tại, trầm mê khoa học, chống lại tư tưởng phong kiến mê tín, vững chắc tin tưởng trêи thế giới này không có quỷ! Đại tiểu thư, ta thấy ngươi nhìn qua cũng là phần tử trí thức, làm sao có thể mê tín như vậy, ngươi suốt ngày thần thần quỷ quỷ thật không tốt!”

Trương Huyên: “……”

Trần Khả Lam tức giận chỉ vào Diệp Phàm: “Diệp Phàm, ngươi tốt, ngươi tốt, ngươi rất tốt!”

Diệp Phàm gật đầu: “Ta rất tốt.”

Trần Khả Lam rầu rĩ đi ra ngoài, nghênh ngang lái xe mà đi!

(dreamhouse)

……….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio