“Diệp thiếu, ngươi đến rồi! Ngươi đã không tới mấy ngày.” Tiểu thư lễ tân nhìn thấy Diệp Phàm, lập tức nhiệt tình chào hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Vân Hi tống cổ ta đi trông lão nhân, ta cũng không có biện pháp từ chối, mấy ngày qua không thoát thân được, Vân Hi đang ở trêи sao?”
“Bạch tổng vẫn đang ở trêи.” Tiểu thư lễ tân nhiệt tình đáp.
“Mấy ngày nay có tiểu yêu tinh nào tới tìm Vân Hi không?” Diệp Phàm nghiêm túc hỏi.
Tiểu thư lễ tân cười cười: “Có thì có, bất quá, chúng ta dựa theo phân phó của ngươi, người nào cũng không cho vào.” Tiểu thư lễ tân không khỏi đau đầu, người tới tìm Bạch Vân Hi đều là hào môn khuê nữ, nàng ngăn cản không cho vào như vậy rất dễ đắc tội người ta a!
Diệp Phàm gật đầu, “Tốt, ta đi lên.”
Diệp Phàm mở cửa, ngựa quen đường cũ đi vào văn phòng Bạch Vân Hi.
Diệp Phàm vào văn phòng, tùy tiện ngã xuống sô pha.
Bạch Vân Hi là người có thói quen khóa trái cửa, bất quá, buổi sáng hôm nay ma xui quỷ khiến lại không khóa.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm tiến vào, không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi đi đến khóa trái cửa lại, “Ngươi không sao chứ, hình như trêи người ngươi có mùi vị cổ quái.”
Diệp Phàm đứng lên, đem áo cởi, quần cũng cởi, chỉ dư lại một cái quần cộc!
“Ta bị thương!”
Cánh tay cùng chân Diệp Phàm đều bị đạn bắn trúng, trêи người nhiều thêm mấy lỗ thủng, Bạch Vân Hi không hiểu nổi tiểu tử Diệp Phàm này làm sao có thể mang theo vết thương do súng tạo ra chạy đến nơi này như vậy.
Bạch Vân Hi bị hành động cởi quần áo của Diệp Phàm kinh động không nhẹ, nhưng thấy miệng vết thương trêи người Diệp Phàm lại không tiện trách móc cái gì, “Ngươi trúng đạn rồi! Sao không đến bệnh viện xử lý một chút?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Không cần, vết thương là huân chương của nam nhân, ngươi muốn xem huân chương của ta không?”
Diệp Phàm nâng chân lên, duỗi đùi tới trước mặt Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi muốn nói, chân ngươi thật thối, nhưng thấy Diệp Phàm đang là người bệnh, yên lặng nhịn xuống.
Bạch Vân Hi nhìn sắc mặt Diệp Phàm thầm nghĩ: Diệp Phàm có phải vì muốn khoe huân chương cho nên mới cố ý trúng đạn hay không?
“Không phải ngươi có ngọc bội có thể bắn ngược viên đạn lại sao? Sao lại để trúng đạn?” Bạch Vân Hi nhỏ giọng trách móc, cũng nhanh tay lấy ra một rương cấp cứu, giúp Diệp Phàm xử lý miệng vết thương.
(dreamhouse)
Diệp Phàm bĩu môi nói: “Đạn của bọn họ có hơi nhanh! Hơn nữa người lại quá nhiều.”
Diệp Phàm cau mày, cảm thấy hắn đã hơi xem thường người ở thế giới này. Tuy rằng cao thủ ở thế giới này không nhiều lắm, nhưng vũ khí lại rất lợi hại, võ giả hơi chút lợi hại khi đối mặt với với vũ khí cũng có thể uy hϊế͙p͙ đến tính mạng, lần này thiếu chút nữa là lật thuyền trong mương, hắn phải nhanh chóng nghĩ cách tăng tu vi lên Luyện Khí tầng bốn mới có thể có càng nhiều năng lực tự bảo vệ mình.
Tuy rằng bây giờ hắn đã rất lợi hại nhưng cũng chỉ là so với người bình thường mà, buổi sáng hôm nay hắn giao đấu với một tên ninja người Oa Quốc phi thường lợi hại.
Bạch Vân Hi lấy ra một viên đạn từ trong thân thể Diệp Phàm, “Đây là đạn lôi ưng!”
Bạch Vân Hi cau mày, súng lục lôi ưng có lực xuyên thấu phi thường mạnh mẽ, Diệp Phàm trúng đạn rồi cư nhiên còn có thể sinh long hoạt hổ, sau khi Bạch Vân Hi lấy viên đạn ra, miệng vết thương của Diệp Phàm liền nhanh chóng phục hồi như cũ.
“Tốc độ khép miệng vết thương của ngươi nhanh thật!” Bạch Vân Hi cảm thán nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Thể chất của ta tương đối đặc thù!”
“Ngươi cẩn thận một chút.” Nếu để người có tâm phát hiện tốc độ khôi phục miệng vết thương của Diệp Phàm, nói không chừng sẽ bị cắt thành miếng đem đi nghiên cứu.
“Đã giải quyết hết đám người Oa Quốc rồi sao?” Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Khi ta rời đi đã gọi điện thoại cho cảnh sát, để bọn họ thu thập tàn cục.”
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi lấy viên đạn trong người Diệp Phàm ra, sau đó đưa cho Diệp Phàm một cái thảm lông, có thể là do quá mệt mỏi, Diệp Phàm vừa nằm xuống sô pha liền ngủ mất.
Khi Diệp Phàm ngủ không ngừng nghiến răng, không biết có phải là đói bụng hay không.
……
Sau khi dàn xếp tốt cho Diệp Phàm, Bạch Vân Hi liền bắt đầu xử lý công vụ, một lát sau, tiếng đập cửa lại vang lên, Bạch Vân Hi đứng dậy đi mở cửa.
“Nhị tỷ, sao ngươi lại tới đây?” Bạch Vân Hi hỏi.
“Ta tới thăm ngươi a! Ngươi biết không, hôm nay trong một nhà hoang vùng ngoại ô phát hiện thi thể ninja Oa Quốc, tin tức đã bị phong tỏa, hình như những người đó chính là người đã tập kϊƈɦ ngoại gia gia, đám người đó bị tận diệt, ngoại gia gia cũng có thể……” yên tâm.
Bạch Vân Phỉ nhíu mày, “Thanh âm gì vậy, ai đang ngáy sao?”
“Nhị tỷ!” Bạch Vân Hi gọi một tiếng, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Bạch Vân Phỉ rất nhanh liền phát hiện Diệp Phàm ngủ trêи ghế sô pha, Diệp Phàm trở mình, lộ ra thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Bạch Vân Phỉ kinh ngạc quay đầu qua, “Vân Hi, ngươi……”
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi xấu hổ cười cười: “Tỷ, không phải như ngươi nghĩ.”
Bạch Vân Phỉ: “…… Bỏ đi, để hôm khác ta lại đến tìm ngươi.”
Bạch Vân Hi tiễn Bạch Vân Phỉ đi, đau đầu đỡ trán, nhặt thảm lên che trêи người Diệp Phàm.
Bạch Vân Hi bực bội gãi gãi tóc, nhìn gương mặt say ngủ của Diệp Phàm, hận không thể đi lên đánh hai cái!
……
Quân khu.
Hồ sơ về cỗ thi thể nhận một chữ “Bài trừ”.
“Đội trưởng, mấy người này hẳn là ninja do Oa Quốc điều lại đây, miệng vết thương của bọn họ rất kỳ quái, hẳn là do thuật sư hạ tay.” Hồ Lâm nói.
Trần Viêm gật đầu: “Đã nhìn ra.”
Trong đầu Trần Viêm hiện ra gương mặt bất cần đời của Diệp Phàm, thầm nghĩ: Có lẽ là Diệp Phàm cảm thấy không giải quyết được đám ninja này liền không thể trở lại bên cạnh Bạch Vân Hi cho nên mới đem mấy người này diệt sạch. Nghe nói người nọ trời đất bao la chỉ hẹn hò là lớn nhất! Bị giữ lại bên người Tiếu Trì lâu như vậy hình như đã làm tiểu tử kia khó chịu rồi.
“Đội trưởng, ngươi xem có thể là hắn hay không?”
(dreamhouse)
Trần Viêm liếc mắt nhìn Hồ Lâm một cái, thầm cảm thấy ý tưởng của Hồ Lâm không hẹn mà hợp, “Hẳn là hắn đi.”
“Năng lực của Diệp Phàm đúng là có chút không thể tưởng tượng được, không nói cái khác, chỉ lấy ngọc bội cùng phù chú kia đã rất kinh người, sao bên trêи không thu hắn về Long Tổ? Không phải là bên Long Tổ thiếu người sao?” Kỳ thật trong nước có rất nhiều người có năng lực, nhưng đều thuộc về mấy tông môn lánh đời, mấy tông môn đó chú ý tu thân dưỡng tính, nung đúc tình cảm, bình thường không dễ mời ra.
Trần Viêm lắc đầu: “Bên trêи cảm thấy nhân phẩm Diệp Phàm không đạt tiêu chuẩn.” Người xấu không đáng sợ, người xấu có lực phá hoại siêu mạnh thì lại đáng sợ, dị nhân phạm tội cơ bản là không thể so sánh với người thường.
Hồ Lâm cảm thán: “Thật tiếc nuối.”
……
“Ngươi tỉnh rồi!” Bạch Vân Hi thấy Diệp Phàm động đậy liền quay sang.
Diệp Phàm mở mắt ra, thương thế trêи người đã khôi phục không tệ, Diệp Phàm nghĩ nên đi mua một ít linh dược chế thành đan dược phòng thân, nếu lần này trêи người hắn có một ít dược vật trị liệu thương thế cũng không đến mức chật vật như này.
“Ngươi tan tầm sao?” Diệp Phàm hỏi.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy, ngươi đã ngủ mấy tiếng đồng hồ.”
Diệp Phàm gật đầu, xoa xoa bụng: “Ta đã ngủ rất lâu sao? Khó trách lại đói bụng như vậy.”
(dreamhouse)
“Buổi tối có một hội đấu giá ngầm, ngươi muốn đi cùng ta không?” Bạch Vân Hi hỏi.
“Hội đấu giá? Cử hành ở nơi nào?” Diệp Phàm hỏi.
“Ở khách sạn Lan Đình.”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Chưa từng nghe nói qua.”
“Đi thôi.” Bạch Vân Hi nói.
Thời điểm Bạch Vân Hi lái xe đến khách sạn Lan Đình, bên trong khách sạn Lan Đình đã trưng bày không ít đồ hàng triển lãm.
Hôm nay khách sạn Lan Đình vốn dĩ đã có một buổi triển lãm, nhưng thứ tốt chân chính còn đặt ở trong phần bán đấu giá, trong hội đấu giá ngầm có không ít đồ vật có lai lịch đặc biệt, vậy nên chỉ có người có con đường đặc thù mới có thể lấy được thiệp mời.
Bạch Vân Hi vừa vào đại sảnh liền có không ít người tới chào hỏi, Diệp Phàm bị đám người xung quanh xem nhẹ chen ra.
Diệp Phàm lung tung đi dạo một vòng trong triển lãm, sau đó bị một quầy hàng bán trân châu hấp dẫn, bỏ ra hai trăm vạn mua một viên trân châu đen.
Bạch Vân Hi đứng sau Diệp Phàm hỏi: “Nhìn trúng cái gì sao?”
(dreamhouse)
Diệp Phàm mở bàn tay ra, Bạch Vân Hi cười cười: “Trân châu đen sao? Viên trân châu này của ngươi hình như là do nhân công nuôi dưỡng ra, bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm vạn!”
“Ngươi bị lừa!”
Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Ngươi suy nghĩ nhiều, người khôn khéo như ta sao có thể bị lừa?”
Diệp Phàm nắm viên trân châu đen, trong lòng không khỏi kϊƈɦ động. Diệp Phàm không nghĩ tới hắn có thể nhìn thấy được nội đan yêu thú trước buổi đấu giá, Diệp Phàm nghĩ viên nội đan này hẳn là thuộc về hải thú, sau khi hải thú tử vong, viên nội đan này bị người ta coi thành trân châu đen rao bán, còn may là gặp được người sáng suốt như hắn, bằng không liền bị người khác đại tài tiểu dụng (tài cao dùng vào việc nhỏ).
Chờ hắn luyện chế viên nội đan này thành đan dược liền có thể tăng tu vi đến Luyện Khí tầng bốn, linh khí ở thế giới này quá loãng, đúng là làm người ta tức muốn khóc mà! Nếu muốn tăng tu vi chỉ có thu thập các loại thiên tài địa bảo.
Diệp Phàm rất hoài nghi viên nội đan trong tay này thuộc về Huyền Quy có huyết mạch Huyền Vũ, bởi vì trong viên nội đan này có chứa một tia thần tính.
Ở đại lục tu chân, chỉ khi nội đan tới cấp bậc Nguyên Anh mới có khả năng có chứa thần tính, nhưng viên nội đan hắn có được này hình như chỉ có cấp bậc Trúc Cơ, thậm chí không đến cấp bậc Trúc Cơ, hẳn là thuộc về một con yêu thú lên Trúc Cơ thất bại.
Cấp bậc của nội đan có chứa thần tính, vậy có thể thấy được tư chất của yêu thú có viên nội đan này không tồi, đáng tiếc, yêu cầu tài nguyên để dị thú thăng cấp so với tu giả còn khổng lồ hơn nhiều, địa cầu bây giờ căn bản không thể chống đỡ được cho dị thú thăng cấp Trúc Cơ, Diệp Phàm hoài nghi, yêu thú có viên nội đan này có phải là đã bị thiên lôi đánh chết hay không.
……(dreamhouse)
“Vân Hi ca ca.” Vân San San đi về phía Bạch Vân Hi, bên cạnh còn mang theo Trần Khả Lam.
“Vân tiểu thư, ngươi cũng tới sao!” Bạch Vân Hi nhàn nhạt gật đầu với Vân San San.
Vân San San nhìn Diệp Phàm một cái, trong mắt dâng lên một tia lạnh lẽo, Vân San San mấy lần đi tìm Bạch Vân Hi đều bị từ chối, sau đó Vân San San hỏi thăm một chút mới biết được Diệp Phàm không cho lễ tân tùy tiện thả người đi gặp Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi cư nhiên còn đồng ý.
Vân San San kéo áo Bạch Vân Hi: “Vân Hi ca ca, châu đổi vận trêи tay ngươi là ai đưa vậy? Vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt gì, ta chọn cho ngươi một cái đồng hồ, ngươi nhìn thử xem có thích hợp không.”
Bạch Vân Hi liếc mắt nhìn đồng hồ một cái liền biết không dưới năm trăm vạn, “Vân tiểu thư khách khí, vô công bất thụ lộc (không có công thì không dám nhận thưởng), đồng hồ này quá quý báu, Vân tiểu thư vẫn nên đưa cho người có yêu cầu đi.”
Vân San San nhìn Bạch Vân Hi, trong lòng vô cùng mất mát.
“Vân Hi, bên kia có tiệc đứng, ta đói bụng rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi.” Diệp Phàm vừa nói xong lời này, bụng rất hợp tình mà kêu hai tiếng.
Vân San San nhìn Diệp Phàm, thần sắc không giấu được chán ghét.
Bạch Vân Hi gật đầu, theo Diệp Phàm rời đi.
(dreamhouse)
Vân San San nhìn bóng dáng Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, trong lòng đau khổ một trận.
Trần Khả Lam thở dài nhìn Vân San San: “San San, ngươi từ bỏ đi, Bạch Vân Hi không có hứng thú với ngươi.”
Vân San San hít sâu một hơi: “Ta vẫn muốn thử lại!” Bại bởi người khác thì thôi đi, Diệp Phàm là thứ gì chứ! Một tên phạm tội cưỡng gian phẩm đức thấp hèn mà thôi.
Trần Khả Lam nhìn sắc mặt Vân San San, biết Vân San San sẽ không dễ dàng buông tay, “Có lẽ, vấn đề không phải là ở trêи người của ngươi mà là ở trêи người Bạch Vân Hi, ta quen Bạch tam thiếu nhiều năm, hắn chưa từng có quan hệ cùng nữ nhân nào.”
Vân San San trầm mặt xuống “Làm sao có thể? Vân Hi làm sao có thể không bình thường được.”
(dreamhouse)
………