Edit + Beta: Snail
Tiêu Cảnh Đình múc cháo vừa nấu xong ra, Tiêu Cảnh Đình chú ý tới đứa nhỏ vẫn nhìn lén mình cứ luôn nhìn chằm chằm chén cơm, con ngươi cũng không động đậy.
Tiêu Cảnh Đình lại múc thêm một chén cháo nữa vào chén nhỏ, vẫy vẫy tay với Tiêu Tiểu Phàm.
Tiêu Tiểu Phàm nhìn thấy động tác của Tiêu Cảnh Đình, lập tức sợ hãi rụt trở về.
Tiêu Cảnh Đình nhìn hành động của Tiêu Tiểu Phàm, lắc lắc đầu, đầu Tiêu Tiểu Phàm nóng đến xảy ra chút vấn đề, nhưng mà, bản năng theo cái lợi tránh cái hại vẫn phải có, nguyên chủ đánh nhóc con này không ít lần, Tiêu Cảnh Đình xoa xoa trán, vì sao hắn lại xuyên vào trên người một kẻ ngay cả đứa nhóc nhỏ như vậy cũng xuống tay được chứ.
Tiêu Cảnh Đình bưng cháo đến bàn, bưng chén lên ăn, cửa lại lộ ra một khe hở, Tiêu Tiểu Phàm không chống cự nỗi đói khát, lại chạy ra.
Tiêu Cảnh Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong đợi của Tiêu Tiểu Phàm, ôm Tiêu Tiểu Phàm lên ghế.
Nhìn quần áo tràn đầy mảnh vá của Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng Tiêu Cảnh Đình ê ẩm, Tiêu Tiểu Phàm là một bé con nhớ ăn không nhớ đánh.
Sau khi chuyển đến đây, nguyên chủ thường xuyên mang thức ăn về, Tiêu Tiểu Phàm luôn không chịu nỗi mê hoặc, sẽ chạy đến tìm nguyên chủ muốn ăn, tâm tình nguyên chủ tốt thì sẽ chia một ít cho Tiêu Tiểu Phàm, nếu tâm tình không tốt, sẽ đánh Tiêu Tiểu Phàm một trận, mà đại đa số thời điểm, tâm tình nguyên chủ đều không tốt.
Tiêu Tiểu Phàm ăn rất nhanh, một tay gắt gao vòng quanh chén ăn cơm, giống như sợ cái chén chạy mất vậy.
Tiêu Cảnh Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy nhom của Tiêu Tiểu Phàm bèn đẩy trứng chưng đã nấu xong tới.
Tiêu Tiểu Phàm nghiêng người, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Tiêu Cảnh Đình, thấy Tiêu Cảnh Đình không có phản ứng gì, Tiêu Tiểu Phàm thử ôm trứng chưng đến bên người, thấy Tiêu Cảnh Đình không phản ứng như trước thì vội vàng dùng muỗng ăn sạch chén trứng chưng không còn một mảnh.
Tiêu Cảnh Đình chú ý tới, cửa lại chuyển động, một đôi mắt tràn đầy dò xét ở sau cửa đánh giá mình.
Tiêu Cảnh Đình cúi đầu, tuy rằng Tiêu Tiểu Đông nhỏ tuổi, nhưng mà, đầu óc không thiếu, Tiêu Cảnh Đình cúi đầu, không muốn biểu hiện quá khác biệt, từ trong trí nhớ nguyên chủ, Tiêu Cảnh Đình ý thức được thế giới này là một thế giới rất thần kỳ, hắn cũng không muốn bị coi thành quái vật rồi bị bắt lại thiêu chết.
Tiêu Tiểu Phàm cơm nước xong, ý thức được cái gì liền bịch bịch bịch chạy về phòng, Tiêu Tiểu Phàm vừa vào phòng, Tiêu Cảnh Đình lập tức nghe được tiếng cửa phòng đối diện khóa lại.
"Sao đệ lại chạy đi tìm ổng." Tiêu Tiểu Đông bất mãn chất vấn Tiêu Tiểu Phàm.
Tiêu Tiểu Phàm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngốc ngốc cười cười nói: "Ổng có đồ ăn ngon."
Mặt Tiêu Tiểu Đông đen lại, nói: "Ăn ngon, ăn ngon, trừ ăn ra đệ còn biết cái gì? Lúc mẫu phụ đi có để lại bánh cho chúng ta."
Tiêu Tiểu Phàm tràn đầy khổ não kéo quai hàm, nói: "Bánh ăn không ngon."
Tiêu Tiểu Đông cắn cắn môi, tuy rằng bánh có thể ăn no, nhưng mà quả thực ăn không ngon, bánh bột ngô cực kỳ thô cứng, ăn vào miệng giống như đang nhai cát vậy.
"Có cái ăn đã là không tệ rồi." Tiêu Tiểu Đông tức giận nói.
Tiêu Tiểu Phàm có chút tủi thân cúi đầu, kéo y phục.
Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Về sau không cho phép trộm mở cửa, lỡ như ông ta lại tiến vào cướp đồ thì làm sao đây?"
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, nói: "Đệ biết rồi."
Sau khi hai tiểu quỷ đóng cửa phòng lại, Tiêu Cảnh Đình liền dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong cửa, Tiêu Cảnh Đình phát hiện sau khi mình dung hợp linh hồn nguyên chủ, thính lực của hắn liền trở nên nhạy bén dị thường, lời hai tiểu quỷ nói đều truyền vào tai Tiêu Cảnh Đình.
Thời điểm nguyên chủ vừa bị đày đến nơi này còn gửi gắm hy vọng rằng gia tộc sẽ nhớ tới hắn rồi đón hắn về nên cứ tiêu tiền như nước, không hề biết tiết chế, tiền càng tiêu càng ít, nguyên chủ liền đánh chủ ý lên đầu Hứa Mộc An, chạy đến phòng Hứa Mộc An giật tiền, cướp sạch của cải Hứa Mộc An vất vả lắm mới tích góp được.
Tiêu Cảnh Đình xoa xoa trán, tuy rằng những chuyện kia không phải do Tiêu Cảnh Đình làm, nhưng mà, sau khi dung hợp linh hồn nguyên chủ, tất cả những gì nguyên chủ trải qua, Tiêu Cảnh Đình đều cảm giác như chính bản thân trải qua.
"Ca ca, canh trứng ăn ngon lắm đó." Tiêu Tiểu Phàm liếm liếm môi nói.
"Ông ta tiêu tiền phung phí như vậy, sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở, đến lúc đó, chúng ta cũng bị ông ta liên lụy." Tiêu Tiểu Đông tràn đầy tức giận nói.
Tiêu Tiểu Phàm chớp chớp mắt, hỏi: "Đến lúc đó chúng ta sẽ không được ăn sao?"
Tiêu Tiểu Đông gật đầu, nói: "Đúng vậy! Chẳng những không được ăn, còn không có chỗ ở, ăn ngủ đầu đường."
Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Tiểu Đông, oa một tiếng, khóc lên, "Đệ không muốn như vậy đâu."
Tiếng khóc của Tiêu Tiểu Phàm truyền vào tai Tiêu Cảnh Đình khiến lòng Tiêu Cảnh Đình ê ẩm, vừa chua vừa đắng.
Tiêu Cảnh Đình trở về phòng kiểm tra gia sản của mình một chút, thời điểm Tiêu Cảnh Đình vừa tới, trong sổ có hai mươi mẫu ruộng, năm mẫu ruộng thượng đẳng, sáu mẫu ruộng trung đẳng, chín mẫu ruộng hạ đẳng, hiện tại chỉ còn lại năm mẫu ruộng hạ đẳng.
Tiêu Cảnh Đình gãi đầu một cái, tên phá của này, trông nom việc nhà cuối cùng đều thua sạch! Sao mình lại chọn xuyên đến vào lúc này vậy trời.