Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

chương 84: tỷ thí ở hầu phủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Snail

Hứa Mộc An vừa nghe động tĩnh thì lập tức ưỡn bụng đi ra, "Huynh về rồi!"

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Ừm!"

"Phụ thân nói gì vậy?" Hứa Mộc An hỏi.

"Phụ thân nói gần đây có một trận thi đấu ở hầu phủ."

"Hầu phủ? Vậy nguy hiểm lắm đấy, mỗi lần thi đấu ở hầu phủ đều sẽ chết không ít người." Hứa Mộc An nói với vẻ kích động.

Tiêu Cảnh Đình tán thành gật đầu: "Ta biết nguy hiểm, có điều em yên tâm, đến khi thí luyện bắt đầu ta sẽ tìm chỗ trốn đi, không tham dự vào là được."

Tuy rằng Hứa Mộc An và Mộc Thư Vũ cũng là Luyện Khí tầng năm, nhưng hai người là song nhi, hơn nữa cũng không tính là người Tiêu gia chân chính, cho nên không nằm trong danh sách.

Hứa Mộc An hít sâu một hơi, nói: "Như thế cũng tốt, nhưng chỉ sợ vẫn còn chút nguy hiểm..."

Tiêu Cảnh Đình bất đắc dĩ thở dài: "Nguy hiểm thì khẳng định là có, chỉ là tên của ta đã nằm trong danh sách, trốn cũng không trốn được, trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước."

Hứa Mộc An gật đầu, vẻ mặt có phần sa sút: "Cũng đúng, hầu phủ rất bá đạo, trốn tránh thi đấu sẽ bị hầu phủ truy sát."

"Em biết rõ nhỉ!" Tiêu Cảnh Đình kinh ngạc nói. Tên ngốc nguyên chủ không có chút khái niệm nào về thi đấu ở hầu phủ cả.

Hứa Mộc An cười cười, đáp: "Người hầu trong gia tộc khi nhàn rỗi sẽ tám chút chuyện, bọn ta tán gẫu rất nhiều chuyện."

Tiêu Cảnh Đình bỗng trở nên hứng thú, "Mấy người các em còn tám đến chuyện đại sự vậy à."

Hứa Mộc An gật đầu: "Đúng vậy! Hầu phủ là chủ đề cực hấp dẫn ấy ạ."

"Các em còn tán gẫu những gì nữa?" Tiêu Cảnh Đình tò mò hỏi.

"Có một nha hoàn thần thông quảng đại nói hầu phủ có vị thiếu gia nọ chạy đến kỹ viện chơi gái, kết quả lại đánh rắm ngay trên giường rồi bị kỹ nữ kia cười nhạo, đại thiếu gia hầu phủ thẹn quá thành giận bèn cưới kỹ nữ kia về nhà, ngày đêm sủng hạnh, kết quả không bao lâu, kỹ nữ kia đã chết dưới thủ đoạn của đám thê thiếp vị thiếu gia kia." Hứa Mộc An nói.

Tiêu Cảnh Đình: "..." Mấy thứ lung tung rối loạn gì thế này! Thiếu gia kia thật đúng là lòng dạ độc ác mà.

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Huynh không sao chứ?"

Tiêu Cảnh Đình vội vàng lắc đầu: "Không sao, ta có thể làm sao được chứ!"

"Hôm nay huynh gặp phải Tiêu Thanh Nham đúng không?" Hứa Mộc An hỏi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng vậy! Tên ngu ngốc kia cảm thấy hắn là vô địch thiên hạ, còn muốn lấy được thứ hạng nữa chứ."

"Cũng không thể nói người ta sai được! Có người thích bo bo giữ mình, có người thích nêu cao tên tuổi, chỉ là mạo hiểm quá cao, nếu Tiêu Thanh Nham chỉ vì cái lợi trước mắt thì chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn." Hứa Mộc An lắc đầu nói.

"Đúng vậy!" Chỉ là nếu kẻ này chết, phụ mẫu sẽ đau lòng.

"Cũng may, sau khi tiến vào bí cảnh, các huynh sẽ bị tách ra toàn bộ, nếu không ta còn sợ Tiêu Thanh Nham sẽ liên lụy huynh." Hứa Mộc An nói với vẻ lo lắng.

Tiêu Cảnh Đình xoa xoa mũi, không ngờ Hứa Mộc An lại không xem trọng Tiêu Thanh Nham như thế.

"Hôm nay lúc đang nói chuyện, Tiêu Thanh Nham nhắc đến Tiểu Phàm." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An có chút kinh ngạc hỏi: "Nhắc Tiểu Phàm, hắn nhắc đến Tiểu Phàm làm gì?"

"Hắn nói Tiểu Phàm xài tiền bậy bạ để mua đá!" Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An: "..." Tiêu Thanh Nham luôn kiêu căng ngạo mạn, từ lúc nào lại học được khua môi múa mép rồi, xem ra, gần đây kẻ này thật sự là bị dồn ép đến sốt ruột.

"Hình như Tiêu Thanh Nham thay đổi rất nhiều!" Hứa Mộc An nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng thế!" Tên khốn kia vậy mà lại biết thêu dệt chuyện để giở trò."

"Sau khi ta đi, e rằng trong nhà sẽ không yên ổn." Sắc mặt Tiêu Cảnh Đình nặng nề.

Có bao nhiêu người đỏ mắt việc buôn bán ở tiệm đồ uống chứ, lúc có mặt hắn, Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ đứng phía sau, đương nhiên không ai dám nói gì, một khi hắn đi rồi, vậy không giống nữa.

Hứa Mộc An suy nghĩ một chốc rồi nói: "Chuyện trong nhà huynh cứ yên tâm, ta sẽ xem tình huống."

"Đương nhiên là ta tin tưởng em, nhưng em cũng đừng vì tiệm đồ uống mà liều mạng với người ta, ta sẽ để lại nhiều nước linh tuyền cho em." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An gật đầu: "Vâng."

Sau khi Tiêu Cảnh Đình ném toàn bộ thứ Tiểu Phàm đổ thạch được vào linh tuyền thì phẩm cấp nước linh tuyền nhanh chóng tăng lên không ít. Trong đồ uống mà Tiêu Cảnh Đình pha chế đều sẽ thêm vào một lượng nước linh tuyền nhất định, hiện tại chỉ cần cho vào chừng một phần mười số lượng là có thể đạt đến hiệu quả như lúc trước.

Nước linh tuyền đúng là đồ tốt mà! Có thể tu luyện, lại có thể kiếm tiền.

"Ta không ở nhà, em phải bảo trọng mình cho tốt đấy!" Tiêu Cảnh Đình dặn dò. Phía sau Trịnh Bội Nhi có Trịnh gia, nhà mẹ Hứa Mộc An căn bản không dựa vào được, cha mẹ nguyên chủ cũng không quá thích Hứa Mộc An, e rằng hắn vừa đi, việc buôn bán trong cửa hàng sẽ bị bức bách phải chuyển nhượng ra ngoài.

Hứa Mộc An gật đầu: "Ta biết."

"Nếu không giữ được cửa hàng thì cứ bỏ đi, không cần có áp lực quá lớn." Tiêu Cảnh Đình lại dặn.

"Ta hiểu mà, ta sẽ xem tình huống, không nói chuyện này nữa, nếu huynh muốn tham gia thi đấu thì tốt nhất vẫn nên nhanh chóng tiến vào Luyện Khí tầng sáu." Hứa Mộc An nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, Hòa Tước Lan trong không gian ngọc bội đã trưởng thành, thực lực của ta cũng đã đến Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, có thể dùng linh thảo được rồi, linh thảo kia sử dụng thế nào vậy?"

"Tiêu gia có một phương thuốc, có thể tận dụng tối đa công hiệu của Hòa Tước Lan, huynh đến Tàng Thư lâu tìm một chút thì sẽ biết, ta không có quyền hạn." Hứa Mộc An nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Ừm, ta biết rồi."

Trước kia hắn đến Tàng Thư lâu chỉ chú trọng công pháp, không hề xem trọng các phương thuốc.

"Hòa Tước Lan trưởng thành tổng cộng bốn gốc, ta để lại hai gốc cho em." Sau khi Hứa Mộc An mang thai, tu vi liền hạ xuống một ít, nếu không sẽ không kém Tiêu Cảnh Đình.

Hứa Mộc An gật đầu: "Vâng." Hứa Mộc An không cự tuyệt đề nghị của Tiêu Cảnh Đình, y cần theo sát bước chân của Tiêu Cảnh Đình, không thể trở thành kẻ kéo chân hắn, nhất định y phải dốc hết sức đề cao thực lực của mình.

...

Ngày hôm sau.

"Huynh về rồi." Mộc Thư Vũ nhìn thấy Tiêu Kình Phong thì kích động đến đón.

"Huynh mau vào đi, tam đệ tặng một chén nước thuốc có phối với Hòa Tước Lan kìa, huynh mau uống đi." Mộc Thư Vũ nói.

Tiêu Kình Phong đầy kinh ngạc hỏi: "Tam đệ có được Hòa Tước Lan từ đâu vậy?" Thứ này người bình thường không mua được, dù có thể mua thì cũng rất đắt tiền.

Mộc Thư Vũ lắc đầu: "Không biết, huynh mau dùng đi, để qua thời gian thì không còn hiệu quả nữa, tam đệ đoán được thời gian huynh trở về nên vừa đưa qua đó."

"Mau đưa lại cho tam đệ đi, đệ ấy cũng cần mà."

Mộc Thư Vũ lắc đầu: "Vốn ta cũng có ý này, có điều Hứa Mộc An nói tam đệ đã uống xong phần của đệ ấy, phần này là đưa cho huynh."

"Tam đệ thật sự là quá khách khí." Tiêu Kình Phong sửng sốt một chút, không nhịn được nói.

Mộc Thư Vũ vội nói: "Đúng vậy! Sắp thi đấu tới nơi rồi, thực lực tăng cường một ít thì tính an toàn cũng lớn hơn chút, nếu lúc thi đấu mà gặp được tam đệ, vậy hai huynh đệ các huynh phải giúp đỡ lẫn nhau đấy." Hôm qua Mộc Thư Vũ nghe Tiêu Kình Phong nói chuyện thi đấu, dù trên mặt không có phản ứng, trong lòng lại rất lo lắng.

Tiêu Kình Phong gật đầu: "Ừm, ta biết mà."

...

Tiêu Cảnh Đình vận chuyển linh lực, hồi lâu mới mở mắt ra, linh khí tràn đầy trong cơ thể nói cho Tiêu Cảnh Đình biết hắn đã thuận lợi tiến vào Luyện Khí tầng sáu.

Tiêu Cảnh Đình hoạt động chân tay một chút, gương mặt tràn đầy đắc ý.

"Luyện Khí tầng sáu quả nhiên là khác biệt! Khó trách tên Tiêu Thanh Nham kia tiến vào Luyện Khí tầng sáu xong là y như thằng ngu vậy." Tiêu Cảnh Đình cảm thấy lấy năng lực bây giờ của hắn là có thể trông nom ruộng đất gấp hai ba lần số ruộng đất hiện tại.

Hứa Mộc An vỗ vỗ vai Tiêu Cảnh Đình, có chút vui sướng nói: "Thăng cấp là tốt rồi."

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng vậy! Nghe nói bên phía hầu phủ có rất nhiều tồn tại Luyện Khí tầng bảy tầng tám, thật không biết đến cùng là đám người kia tu luyện thế nào nữa."

"Hầu phủ khác biệt với bên ngoài." Hứa Mộc An trầm ngâm một chút rồi nói.

"Khác biệt thế nào?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Ta nghe tin vịt thôi, có người nói phiến đại lục Man Hoang này của chúng ta kỳ thực đều thuộc quản hạt của một môn phái tên là Thanh Vân tiên môn, rất nhiều linh thực cao cấp gieo trồng được ở nơi này đều cung cấp cho Thanh Vân tiên môn, đổi lấy tài nguyên từ tiên môn. Thanh Vân tiên môn mới là thành địa tu luyện, người hầu phủ và người trong Thanh Vân tiên môn có chút quan hệ, có tiên môn quan tâm, người hầu phủ đương nhiên sẽ không tu luyện giống như người bình thường rồi." Hứa Mộc An nói.

Tiêu Cảnh Đình có phần kinh ngạc hỏi lại: "Còn có chuyện này à?"

Hứa Mộc An gật đầu: "Đúng vậy! Có điều tiên môn quá xa vời, nghe nói tu sĩ Trúc Cơ cũng rất khó tiếp xúc với tiên môn. Đi chú ý tiên môn còn không bằng chú ý đến một ít đồ vật thực tế còn hơn, thi đấu sắp bắt đầu rồi, cha mẹ có tặng thứ gì cho huynh phòng thân không?"

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu: "Không có."

Hứa Mộc An thở dài: "Vậy tự huynh chuẩn bị đi, dù cha mẹ có cho thì e rằng cũng là đồ thừa Tiêu Thanh Nham chọn còn dư lại, không có tác dụng lắm đâu."

"Đó không phải chuyện thường ngày ở huyện sao?" Tiêu Cảnh Đình nói. Mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, Tiêu Thanh Nham có làm bậy thì cũng là đứa con mà cha mẹ yêu thương chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, nào có dễ dàng thay đổi, có điều vậy cũng tốt, dù sao hắn cũng không phải nguyên chủ, chịu đại ân từ cha mẹ nguyên chủ, trong lòng hắn sẽ hổ thẹn.

...

Tiêu gia.

"Đây đều là đồ cha mẹ cho à?" Trịnh Bội Nhi nhìn bội kiếm cùng phù lục, đồ phòng thân trên bàn thì hưng phấn hỏi.

Tiêu Thanh Nham gật đầu: "Đúng vậy!" Vốn cha mẹ rất không hài lòng việc hắn dùng đan dược thăng cấp, có điều hầu phủ vừa truyền lệnh, cha mẹ lại cảm thấy hắn có dự kiến trước.

Trong thế hệ trẻ ở Mạc Thành thì tu vi Luyện Khí tầng năm còn có thể xem là nổi bật, nhưng đặt trong thi đấu hầu phủ thì có chút không đủ nhìn, Luyện Khí tầng sáu lại không giống, lần này tham dự thi đấu, nghe nói phần lớn là Luyện Khí tầng năm, còn Luyện Khí tầng sáu thì dù có đặt ở thành thị lớn cũng là tinh anh.

"Có thể thấy được cha mẹ vẫn thương yêu huynh nhất." Trịnh Bội Nhi nói.

Tiêu Thanh Nham gật đầu, nói: "Chứ còn gì nữa." Hai tên Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình Phong kia dù có biết làm ăn thì cũng chả vào mắt cha mẹ được, có thể làm nên trò trống gì chứ?

"Kỳ thực nếu nhị đệ tam đệ là Luyện Khí tầng bốn cũng tốt, có thể bình an ở nhà rồi, chỉ là không biết hai tên đó dùng thủ đoạn gì lại tiến vào Luyện Khí tầng năm, cũng bị ghi vào danh sách, trận tỷ thí này nguy hiểm như vậy, Luyện Khí tầng năm tiến vào thi đấu quả thực không khác gì đi chịu chết cả." Tiêu Thanh Nham thở ngắn than dài.

Trịnh Bội Nhi gật đầu phụ họa: "Chứ còn gì nữa." Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong chết luôn trong đó mới tốt, trước kia một kẻ là tên phá của, một kẻ luôn chạy tới chạy lui bên ngoài, nhìn chúng cũng không có cảm giác gì, hiện tại cô càng nhìn hai tên kia càng thấy chán ghét.

"Không biết giờ Cảnh Đình đang làm gì nhỉ? Nhìn dáng vẻ hắn lúc phụ thân nhắc tới tỷ thí ở hầu phủ là biết ngay tên này sợ chết bao nhiêu, trận đấu còn chưa bắt đầu đã nghĩ cách làm sao để trốn tránh truy sát trong lúc thi đấu, tên này sẽ không chạy trốn khi thấy tình thế không ổn đó chứ." Tiêu Thanh Nham lắc đầu nói.

"Phải tìm người trông coi hắn mới được, trốn tránh thi đấu sẽ liên lụy cả nhà mất." Trịnh Bội Nhi nói.

"Tam đệ luôn không biết nặng nhẹ, nói không chừng sẽ làm vậy thật đấy." Tiêu Thanh Nham lắc đầu.

Tiêu Cảnh Đình bị Tiêu Thanh Nham nhớ đến đang dẫn theo Tiêu Tiểu Phàm càn quét các tiệm đổ thạch lớn trong thành, Tiêu Tiểu Phàm thấy nguyên thạch, đá nhỏ thì sờ một cái, đá lớn thì ôm một cái rồi mua một đống lớn.

Lúc ra cửa, Tiêu Cảnh Đình dùng pháp quyết che giấu thực lực của mình, Tiêu Cảnh Đình đã đến Luyện Khí tầng sáu, cẩn thận một chút thì sẽ không ai phát hiện được thực lực chân chính của hắn.

Hành động điên cuồng mua nguyên thạch của Tiêu Cảnh Đình đương nhiên dẫn tới sự chú ý của không ít người.

Có người cảm thấy Tiêu Cảnh Đình quá nuông chiều đứa nhỏ, vậy mà lại nghe lời một đứa bé mua đồ bậy bạ.

Có người cảm thấy Tiêu Cảnh Đình gần đây kiếm bạc quá nhiều, nhiều đến phát hoảng, phải tiêu xài một ít mới cam tâm.

Có người cảm thấy Tiêu Cảnh Đình thói cũ đâm chồi, lại bắt đầu phá của.

Cũng có người hoài nghi Tiêu Tiểu Phàm có thiên phú gì đó, lựa chọn đá đặt biệt lợi hại. Có điều càng nhiều người chỉ cho rằng Tiêu Cảnh Đình bị trận thi đấu sắp tới làm cho đầu óc choáng váng, muốn đổ thạch ra được kỳ trân tuyệt thế để đề thăng thực lực.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio